Chàng trai mang theo hơi lạnh bước vào phòng bệnh khiến cho cô đang ngồi nghịch máy tính phải ngước mắt nhìn ra cửa.
“Tâm trạng không tốt?”
“Tay còn bị thương đừng cố sức quá.”
Hai người gần như lên tiếng cùng lúc.
Tịch Cảnh Dương cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá treo quần áo gần đó, lại cởi thêm mấy cúc áo trên, tiến lại giường bệnh, không nói không rằng ngã người nằm lên đùi của cô gái, lấy tay che đi đôi mắt, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.
Kỷ Thần Hi trong thấy bộ dạng ủ rũ này của anh, biết rằng anh đang không vui, cô cũng có chút đau lòng, liền gập máy tính và chiếc bàn mini lại đặt sang một bên.
Cô đưa tay xoa xoa mái tóc đã rũ xuống trước trán của anh, an ủi:“Đừng nhíu mày nữa, sẽ có nếp nhăn đó.”
“Có nếp nhăn rồi sẽ không đẹp trai nữa, em không thích đúng không?” Dù anh đang buông lời trêu ghẹo cô, nhưng giọng nói khàn khàn vẫn bán đứng tâm trạng bất ổn của anh.
Kỷ Thần Hi khẽ phụt cười:“Nếu em là loại người *nhan khống như thế, thì ngoại trừ anh ra em vẫn còn rất nhiều lựa chọn nha. Nên anh không cần phải tự ti đâu, em yêu anh không phải chỉ vì nhan sắc mà.”
*Nhan khống: nghĩa là thuật ngữ sử dụng trong truyện. Ý chỉ cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.
Cuối cùng trên gương mặt chàng trai cũng hiện ra ý cười, anh lấy tay ra khỏi mắt, rồi mắt đối mắt với cô:“Cảm ơn bạn gái yêu anh không phải chỉ vì nhan sắc. Vậy xem ra anh cũng khá may mắn, khi không chỉ có nhan sắc níu giữ em mà còn có thứ khác rồi.”
Cô gái vẫn dịu nhàng vuốt ve mái tóc đã có chút rối của anh, cười khẽ:“Bạn gái thích bạn trai nhất ở điểm sẽ không bao giờ giấu bạn gái chuyện gì. Vậy nên, giờ bạn trai có thể nói, hôm nay ai đã khiến anh không vui được không?”
Tịch Cảnh Dương bỗng im lặng, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như ngọc trai của cô gái, đôi mắt vừa xinh đẹp vừa huyền bí, vô thức nói:“Tiểu Hi, em biết không? Nếu như biết em không dùng lens và là người của Zero, thì anh thật sự nghĩ em chính là con gái của Sigrid đấy.”
Kỷ Thần Hi thoáng sững người, nhưng cô nhanh chóng trở về bộ dạng bình thường vì nếu phản ứng quá mạnh nhất định sẽ bị anh nghi ngờ.
“Hửm? Sao anh lại nghĩ thế?”
“Tóc của em…rất đặc biệt, thứ chỉ thuộc về hoàng thất mà không một công dân nào của Nước R dám động đến.”
Kỷ Thần Hi im lặng một lúc, hai hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt vài phần, cô từ tốn nói:“Trước năm tám tuổi, trong một lần nghiên cứu về một loại năng lượng mới cùng với sư phụ, em vô tình nhiễm xạ…”
Tịch Cảnh Dương ngồi bật dậy, vòng tay khoá chặt cô trong lòng:“Nhiều lúc anh thật sự rất hận ông trời, vì sao lại để anh gặp em trễ như thế. Nếu gặp em sớm hơn, anh nhất định sẽ không để em dính vào những thứ tồi tệ kia.”
Kỷ Thần Hi im lặng không đáp lời.
Chuyện cô từng bị nhiễm xạ là có thật nhưng không ảnh hưởng gì đến cô cả, ai bảo cô có dòng máu kháng mọi loại độc.
Nhưng cách nói vừa rồi chính là muốn Tịch Cảnh Dương hiểu lầm, chính vì bị nhiễm xạ nên tóc cô và khả năng kháng độc của máu từ việc nhiễm xạ mà ra.
Không phải cô muốn lừa gạt anh chuyện thân phận của bản thân, chẳng qua có quá nhiều chuyện cô không thể nhớ rõ, vậy nên cô vẫn đang đợi thời điểm thích hợp và phần trí nhớ khiếm khuyết kia, để có thể lật bài ngửa với anh.
Còn về Kỷ Gia, lão tướng quân nhà cô đã căn dặn rất kỹ, tạm thời đừng nói cho Tịch Cảnh Dương biết, vì ông muốn thăm dò thái độ của Tịch Gia, để xem đứa cháu rễ này có xứng đáng hay không.
Kỷ Thần Hi chỉ đành cầu nguyện trong lòng, mong rằng kiếp nạn mang tên ‘nhà vợ’ này, anh có thể thuận lợi vượt qua.
“Quá khứ không thể thay đổi, nhưng anh có thể đi tiếp cùng em trong tương lai, nếu muốn bù đắp cho em thì vẫn chưa muộn mà.”
“Mà nè anh đừng có đánh lạc hướng em, mau thành thật khai báo, vì sao tâm trạng của anh hôm nay lại không vui?”
Tịch Cảnh Dương:"…"
Anh không có đánh lạc hướng gì cả, anh thật sự đau lòng vì cô có được không hả? Đúng là cô gái ngốc không tim không phổi.
“Em thật sự muốn nghe?”
“Nếu anh muốn kể.”
Tịch Cảnh Dương khẽ thở dài, nhưng cũng bắt đầu nói ra:“Em có từng nghe nói đến Hắc Diệm ở Nước I chưa?”
Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt, thành thật đáp:“Nếu em nói chưa nghe đến chính là nói dối, vì em đang mất một đoạn ký ức mà, nhưng em biết em đối với hai chữ Hắc Diệm quả thật có chút ấn tượng.”
Tịch Cảnh Dương gật đầu rồi tiếp tục nói:“Hắc Diệm là một tổ chức lớn với lực lượng trải dài gần như khắp thế giới. Về cơ cấu cũng không khác Zero của em là mấy, mục tiêu chính cũng là ám sát mấy tên rác rưởi cặn bả trong bộ máy chính trị của một quốc gia nào đó.”
“Lửa đen là ký hiệu của Hắc Diệm đúng chứ? Em từng nhìn thấy nó trên áo của nhóm người áo đen hay xuất hiện bất chợt bên cạnh anh và cả trên chiếc trực thăng em nhìn thấy hôm qua.”
…----------------…