Hơn ba mươi phút trôi qua, Tịch Cảnh Dương mang theo cơ thể lạnh buốt bước ra khỏi phòng tắm và chờ đợi anh từ bên ngoài là hàng loạt vật thể lạ bay đến.
Nào là dép, nào là gối, rồi nào là hoa quả trên bàn bay vụt đến chỗ anh cùng với lời mắng chửi đầy tức giận.
“Tịch Cảnh Dương! Mẹ nhà anh!”
“Con mẹ nó! Cụ tổ nhà anh!”
“Cả nhà anh đều là cún!”
“Cút khỏi phòng tôi ngay!”
“Cút!!!”
Nhìn vật thể cô gái đã cầm trên tay và sắp ném đi, Tịch Cảnh Dương vội giơ tay lên đầu hàng, vẻ mặt bất lực:“Cẩn thận chút, tay em còn đang bị thương.”
Quả nhiên ba giây sau chiếc ghế trên tay Kỷ Thần Hi rơi xuống, cô cũng “A!” lên một tiếng vì đau, khiến cho Tịch Cảnh Dương vội vàng chạy lại giường nâng tay cô lên xem, gương mặt anh cũng chẳng giấu nổi sự lo lắng.
Kỷ Thần Hi mặc kệ sự lo lắng của anh mà vùng vẫy giật tay mình ra, sau đó với bao nỗi uất ức cô phải chịu đựng cả ngày hôm nay, mất kiểm soát mà xả ra hết.
“Cút! Cút! Cút!”
“Anh mau cút khỏi tầm mắt tôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây một phút nào nữa!”
“Anh nói xem sáng giờ tôi đã là gì anh hả? Vô duyên vô cớ đi giận dỗi tôi? Chưa kể vẻ mặt đó của anh là sao? Tôi mắc nợ gì anh à?”
“Đêm khuya anh trèo lên giường tôi, khiêu khích tôi, đến khi đạn đã lên nòng thì bỏ lại tôi chạy vào nhà tắm tự giải quyết, anh là đang sỉ nhục tôi đấy hả?”
“Rốt cuộc anh còn có thể chó má khốn nạn hơn nữa không?”
Sau một hơi mắng chửi không dứt, cuối cùng tâm trạng của Kỷ Thần Hi cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng cô lại không hề cảm thấy bản thân quá đáng, bởi vì chính anh khiến cô không nhịn được mà bùng nổ.
Đôi mi dài của người đàn ông rũ xuống, đôi mắt đượm buồn đầy sự cô đơn cùng mái tóc còn vương nước nhỏ giọt xuống mu bàn tay cô. Phút chốc, trong lòng cô bỗng có cảm giác hơi chua xót, lời mắng chửi cũng chẳng thể thốt thành lời.
“Sao anh không trả lời em…anh có thể giải thích mà?”
Lúc này Tịch Cảnh Dương mới ngẩng đầu lên, mỉm cười xoa đầu cô:“Nhìn anh.”
Kỷ Thần Hi mím chặt môi, cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Nào ngờ, anh lại áp dụng tuyệt chiêu của cô chứ!
Không gì mà một nụ hôn không giải quyết được, nếu một nụ hôn không được vậy thì hai nụ hôn nhất định được.
Tịch Cảnh Dương nâng cằm cô cúi người hôn lên đôi môi mỏng.
Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự ấm áp và nuông chiều từ nụ hôn đó. Những lo lắng, tức giận và khó chịu trong lòng dần tan biến.
Một lúc sau Kỷ Thần Hi đẩy nhẹ anh ra, hai má ửng đỏ, lúng túng nói:“Thôi đừng, em không muốn anh lại phải tắm nước lạnh ba lần trong một đêm đâu.”
Tịch Cảnh Dương không nhịn được, cười khẽ:“Không giận nữa, hửm?”
Kỷ Thần Hi quay mặt đi hừ một tiếng.
Tịch Cảnh Dương vuốt ve mái tóc của cô, giọng điệu trêu chọc:“Không ngờ, bạn gái anh lúc tức giận…lại đáng yêu như thế.”
Kỷ Thần Hi:"???"
Đáng yêu ở đâu? Anh thật sự ổn không thế? Cô đem cả nhà anh ra mắng anh lại nói cô đáng yêu? Thứ yêu nghiệt như anh thật sự không thể giận dỗi được mà!
Kiểu gì người thua luôn là cô!
***
Qua trưa hôm sau, Phó Tuần đến kiểm tra tình trạng vết thương của Kỷ Thần Hi thì trông thấy một cảnh vô cùng thú vị.
Tịch Cảnh Dương tràn đầy sức sống ngồi trên sofa đọc báo, còn Kỷ Thần Hi hai mắt thâm quầng như gấu trúc đờ đẫn nhìn anh đầy khó chịu.
Phó Tuần không nhịn được mà nhíu mày nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, giọng điệu vừa trách móc vừa mỉa mai nói:“Cậu chú ý một chút không được à? Cô ấy còn đang bị thương đấy. Bỏng axit không đùa được đâu, sau này để lại sẹo cậu đừng có mà hối hận.”
Kỷ Thần Hi nhăn mặt:“Bác sĩ Phó, anh nói gì vậy?”
Phó Tuần quay sang nhìn cô bằng ánh mắt tôi biết hết rồi đấy, đáp:“Còn có thể là gì? Hai người đem qua cũng hight quá rồi, nhìn dáng vẻ của hai người còn có thể là chuyện gì nữa?”
Kỷ Thần Hi thật sự cạn lời, cô cũng muốn có gì lắm nhưng tiếc là người nào đó lâm trận bỏ chạy rồi, cô còn chưa sơ múi được gì mà.
Tịch Cảnh Dương cũng không giải thích, anh nâng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, bình thản nói:“Em không cần phải giải thích với cậu ta, cún độc thân gần ba chục năm thì biết gì cơ chứ.”
Kỷ Thần Hi cười hơ hơ:“Đừng nói thế, kiểu người như bác sĩ Phó ở trong tiểu thuyết, đều là cưới vợ hợp đồng về trước sau đó yêu sau. Cẩn thận người ta có vợ trước cả anh đấy.”
Tịch Cảnh Dương đặt tờ báo trên tay xuống, đi đến bên giường bệnh ngồi xuống cạnh cô, gương mặt có chút uất ức:“Vậy khi nào em chịu cưới anh đây? Không thể để anh thua kém cậu ta được.”
Phó Tuần đứng bên cạnh bị cặp đôi nào đó nói móc còn bị phát cẩu lương cho:"…"
…----------------…