Song Trùng

Chương 358: Không đến thì sau này không cần đến nữa




Biểu cảm trên mặt của Kỷ Dược Phàm thoáng cứng ngắc như bị xịt keo, qua một lúc anh mới nghiến răng ken két đáp lại:“Ai là anh rể tương lai? Tên họ Tịch đó sao? Nằm mơ đi!”

Kỷ Thần Hi cười cười không đáp chỉ đứng dậy bẻ bẻ khớp ngón tay.

Sắc mặt Kỷ Dược Phàm lập tức tái xanh, anh vội nói:“Cô không biết gì à? Ông nội vốn không muốn cái hôn ước vớ va vớ vẩn kia, nên ông ấy vẫn đang giấu thân phận cô với tôi, chỉ nói cô là họ hàng xa, còn lâu thì ông nội mới đồng ý cho tên họ Tịch đó thành anh rể tôi nhé!”

Kỷ Thần Hi nhướn mày khó hiểu:“Ông nội không nói, vậy sao cậu biết tôi là cháu gái nhà họ Kỷ?”

Kỷ Dược Phàm hừ một tiếng:“Họ không nói thì tôi không thể biết à? Nhưng đó cũng là chuyện của tôi, không đến lượt cô quản đâu.”

Kỷ Thần Hi trầm tư nhìn chàng thiếu niên mà suy nghĩ, tên nhóc này cũng không phải dạng vừa mà.

Cùng lúc đó xiên thịt nướng mà cô gọi cũng đa được ông chú chủ quán đem ra, ông nhìn thấy cô ngồi cùng Kỷ Dược Phàm thì vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.

“Tiểu Phàm, cô bé xinh đẹp này là bạn gái cháu sao?”

Kỷ Dược Phàm có thể xem là khách hàng thân thiết của tất cả các gian hàng trong phố ăn vặt này, nên các cô chú lớn tuổi đa số đều biết cậu. Từ trước đến này cậu đều đến đây một mình, nay bên cạnh lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp nên không tránh khỏi khiến người ta hiểu nhầm.

Tuy nhiên khác với lần trước khi bị người khác hỏi cùng câu hỏi, thì lần này Kỷ Dược Phàm đã lên tiếng phủ nhận trước:“Không phải đâu ạ, cô ấy là…họ hàng xa nhà cháu thôi.”

Kỷ Thần Hi gậm thịt nướng phụt cười:“Vâng, cháu là họ hàng nhà cậu ấy thôi, với lại cháu cũng có bạn trai rồi, bạn trai cháu đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”

Ông chủ bán thịt nướng biết mình nhầm lần thì có chút ngại ngùng:“Ra là thế, chú xin lỗi nhé, nhưng đúng thật là hai đứa có nét giống nhau đấy…Thôi hai đứa ăn đi, cần gì thì gọi cô chú.”

“Vâng!” Hai người đồng thanh đáp.



Bỗng nhiên nhận ra gì đó, Kỷ Dược Phàm híp mắt tỏ vẻ hoài nghi:“Không đúng…”

Kỷ Thần Hi một tay cầm thịt nướng cay, một tay cầm thịt nướng phô mai ngơ ngác hỏi:“Gì không đúng?”


Kỷ Dược Phàm:“Hôm nay cô đến đây một mình à? Chẳng phải cô và tên họ Tịch đó luôn như hình với bóng sao?”

Kỷ Thần Hi:"…"

Kỷ Dược Phàm:“Còn nữa, từ lúc ngưng phát sóng trực tiếp cô có lên mạng xem thử chưa thế? Tên của cô đang chiếm lĩnh cả top 10 cái hotsearch đầu tiên đấy.”

“Khụ…khụ…”

Bị sặc ớt, Kỷ Thần Hi vội cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, đợi hơi thở ổn định trở lại mới trả lời:“Tôi không xem, chẳng có gì hay ho cả, xem làm gì chứ.”

Kỷ Dược Phàm lắc đầu:“Ý tôi không phải thế.”

Kỷ Thần Hi:“Chứ ý cậu là gì? Nói thẳng đi, đàn ông con trai mà cứ nói chuyện vòng vo, không thấy phiền à?”

Kỷ Dược Phàm khẽ ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:“Cô biết thế nào gọi là chiếm lĩnh cả top 10 hotsearch không?”


Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Không biết.”

Kỷ Dược Phàm từ tốn đặt ba tờ một trăm đồng lên bàn, rồi nhẹ nhàng nói:“Cô thử ngẩng đầu lên nhìn sang trái phải thì tự động sẽ hiểu thôi.”



Kỷ Thần Hi nghe thế nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, ba giây sau cô như bị xịt keo không thể nói được gì nữa.

Đây là phố ăn vặt, nên lượng người vào thời điểm này vô cùng đông. Và hiện tại, rất nhiều người đang hướng ánh mắt nhìn chằm chằm về cô mà xì xào bàn tán, thậm chí có người có giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Cô hoàn toàn không ngờ đến bản thân lại có sức ảnh hưởng như thế. Đặc biệt quan trọng nhất là, cô đang ngồi cùng Kỷ Dược Phàm, để bọn họ đăng ảnh lên mạng thì ngày mai sẽ có tin đồn nhảm gì đó cũng là chuyện rất bình thường.

“Cô hiểu vấn đề rồi chứ?” Kỷ Dược Phàm đã đứng dậy từ lúc nào, anh nói tiếp:“Bây giờ chúng ta có rời đi cùng lúc hay tôi đi trước cô đi sau hay ngược lại cũng chỉ có một kết quả, chuyện này cô tự mình gây ra, cũng là cô kéo tôi vào phiền phức này, giờ định giải quyết thế nào hả?”

Kỷ Thần Hi khẽ thở dài, ngồi xuống ăn tiếp đi, ít ra tôi không thể gây chuyện rồi bắt em trai mình gánh đâu.

Nói rồi cô cầm điện thoại gửi đi một dòng tin nhắn với nội dung vô cùng ngắn gọn.

[Phố ăn vặt Thành Đông, không đến thì sau này không cần đến nữa.]

Kỷ Dược Phàm không biết tính toán trong lòng của cô gái, anh vốn dĩ định rời đi trước, ít ra cũng vớt vác được gì đó, nhưng nếu cô đã có cách vậy thì cứ ở lại xem sao.

“À đúng rồi, cậu định chọn Đại Học A sao?”

“Nhắc lại lần nữa, chuyện của tôi không đến phiên cô quản.”

Kỷ Thần Hi bĩu môi:“Vậy chuyện của chúng ta tôi quản được đúng không? Chẳng hạn như 750 và 748?”

Kỷ Dược Phàm:"…" Con mịa nó, sao cô bảo không tính toán vụ cá cược nữa mà!?

…----------------…