"Đạo diễn! Không ổn rồi!" Một nhân viên công tác hậu cần trên chiếc xe dẫn đường vội liên lạc qua bộ đàm.
Đạo diễn còn chưa tiêu hoá được mấy thông tin về các đại lão tham gia chương trình, nên vô cùng không kiên nhẫn trả lời:"Lại gì nữa?"
Nhân viên công tác nhìn tình hình phía trước đầu xe, vội giải thích:"Chúng ta phải chọn đường khác thôi, phía bên này không thể đi tiếp được."
Đạo diễn như muốn bùng nổ tại chỗ:"Không được là không được thế nào? Cậu có biết địa điểm quay hình lần này là ở đâu không? Chỗ đó chỉ có hai con đường để đi đến, mà một trong hai con đường đó phải đi đường vòng rất xa, nên chúng ta mới phải đi đường này, giờ cậu muốn đổi hướng, sao không nói đổi luôn đạo diễn luôn đi!"
Nhân viên công tác hai hàng lệ rơi:"Đạo diễn, tôi cũng không muốn mà! Nhưng phía trước toàn là xe cảnh sát thôi. Tôi có hỏi thử họ rồi, họ nói có một tên sát nhân liên hoàn đã bỏ trốn trên đường áp giải đến nhà lao. Nghe nói tên đó rất nguy hiểm, gặp phụ nữ xinh đẹp liền sẽ xuống tay. Nên bây giờ phía trước đã bị cảnh sát phong toả rồi, chúng ta không thể đi tiếp được nữa."
Nhân viên công tác đang chuẩn bị tinh thần để nghe ngài đạo diễn mắng mỏ, nhưng qua mấy giây thì đầu dây bên kia vẫn im lặng, anh mới nom nóp hỏi tiếp:"Đạo diễn..."
Chưa kịp nói hết câu, thì phía bên kia đã truyền đến giọng nói của đạo diễn kính yêu, nhưng không phải là nói với anh ta, mà là thông báo với tất cả mọi người.
"Tài xế! Quay xe!"
"Chúng ta sẽ đi đường vòng!"
Phó đạo diễn không hề nghe được cuộc đối thoại của đạo diễn và nhân viên công tác, nên không khỏi lấy làm khó hiểu mà hỏi:"Đạo diễn, chúng ta sắp đến nơi rồi, sao lại phải quay xe? Dù tiền nhà đầu tư rót vào rất nhiều, nhưng chúng ta cũng không cần hoang phí thế này chứ?"
Đạo diễn hừ một tiếng, ông không trả lời trực tiếp câu hỏi của phó đạo diễn, mà chỉ đưa ra chỉ đạo cho hai vị MC trên hai xe khách mời:"Nam Kha, Thiên Châu, hai người cứ tiếp tục giao lưu với khách mời đi, hôm nay tạm thời chúng ta chỉ làm quen với khách mời thôi, đợi đến nơi sẽ có thể tạm ngưng quay hình."
Trong lòng đạo diễn quả thật đã có tính toán. Tên sát nhân kia cứ gặp phụ nữ đẹp là xuống tay tàn nhẫn, vậy thì mấy khách mời của anh chẳng phải là mục tiêu hàng đầu của hắn ta sao?
Chưa kể đến cô gái có nhan sắc quỷ hờn ma hận...à, không đúng không đúng, dùng từ sai rồi, phải là nhan sắc đến nổi thần thánh cũng phải ghen tỵ, cũng là một thành viên trong số đó.
Còn về chi phí... đương nhiên là ông ta không có gì lấy làm lo lắng rồi. Dù sao chỉ mới có màn chào hỏi giới thiệu đơn giản thôi, rating chương trình đã đạt 8.4, ông ta còn sợ không đủ kinh phí để quay tiếp hay sao.
Cả Nam Kha và Thiên Châu sau khi nhận được thông báo từ đạo diễn đều vô cùng bất ngờ, nhưng là một MC chuyên nghiệp, hai người nhanh chóng thông báo lại với khán giả xem hình.
"Ây ya, có vẻ mọi người thích với việc giao lưu khách mời lần này nhỉ?" Nam Kha hài hước lên tiếng.
Hàn Thiên cũng nhanh chóng nhận ra hướng đi có chút sai sai, nhưng anh không lên tiếng, vì chắc chắn có chuyện nên mới đổi hướng đi, vì vậy cũng ra sức phối hợp tương tác với Nam Kha.
"Mọi người là muốn giao lưu với tôi và Tiểu Tinh, hay là thích ngắm nhan sắc của thần tiên tỷ tỷ đây?"
Nam Kha bật cười đáp:"Hàn tiền bối cứ thích nói đùa, mà có việc này phải cho tiền bối biết, thần tiên tỷ tỷ chỉ mới 23 thôi, mọi người đều đổi cách gọi, gọi cô ấy là thần tiên muội muội rồi."
Hàn Thiên nhướng mày:"23? Cậu không gạt tôi đấy chứ?"
Vũ Tinh cũng hiếm hoi lên tiếng:"Cô ấy...thật sự thành niên rồi à?"
[Mọi người cùng spam "thật sự thành niên rồi à?" đi nào!]
["Thật sự thành niên rồi à?" Hi Thần nghe được câu này không biết có khóc không nữa.]
[Tinh Vương quả thật ít nói, nhưng đã nói thì khiến người ta khó lòng trả lời thật, ha ha!]
[Mọi người, tôi bỗng có một suy nghĩ to gan, tôi muốn đu thuyền Hàn Vũ!]
[Một người giỏi ngoại giao, một người điềm tĩnh ít nói...lầu trên à, nếu bạn là thuyền trưởng, tôi xin nộp đơn làm thuyền phó nhé!]
Lúc này camera lại chuyển về xe của nhóm người Kỷ Thần Hi. Vì sự cố bất ngờ nên phải tăng thời lượng giao lưu lên, nên đạo diễn đã sắp xếp hai màn hình nhỏ kết nối khách mời hai xe lại. Cũng chính vì thế mà hai câu hỏi vừa rồi của Hàn Thiên và Vũ Tinh, Kỷ Thần Hi có thể nghe thấy rất rõ.
"Năm trước tôi đi học cấp ba cũng rất thuận lợi, không ai nghi ngờ gì cả, ai cũng nghĩ tôi chưa thành niên." Vì vậy mọi người không cần hoài nghi nhân sinh thế đâu.
Kỷ Thần Hi vui vẻ trả lời câu hỏi, mà đương nhiên câu cuối cô không nói ra rồi, vì trước đó đến chính bản thân cô cũng tưởng mình chưa mười tám nữa mà. Nói xong giơ chân lên đạp nhẹ chân của người đàn ông bên cạnh.
"Anh nói đúng không, bạn trai?"