Song Trùng

Chương 307: 307: Quá Khứ Của Vũ Tinh





"Thôi, em nói đùa đấy, đừng làm em trai anh khó xử nữa." Kỷ Thần Hi nhìn rõ mồn một ánh mắt cầu xin của Tịch Cảnh Đăng, cô thầm thở dài mà đồng ý quay hình tiếp.
Lúc mọi người đang nói chuyện, thì nhóm ba người đàn ông nói chuyện ban nãy với Hàn Duyệt cũng đi qua nhập hội cùng.
Trong đó, người trẻ tuổi nhất trong ba người đang dáo dác nhìn quanh rồi lên tiếng hỏi:"Mọi người có thấy chị gái tôi đâu không?"
Hàn Duyệt quen biết bọn họ nên đương nhiên cũng biết chị gái cậu ta là ai, liền nhìn quanh tìm kiếm giúp:"Đúng là không thấy chị Nguyệt Nguyệt ở đâu cả, mọi người chia ra tìm thử xem."
"Phong Tinh Nguyệt?" Tịch Cảnh Đăng nghe hai chữ Nguyệt Nguyệt thì chỉ nghĩ đến một người này thôi.

Hàn Duyệt gật đầu:"Đúng vậy anh Vân, ba người bọn họ là anh em trai của chị Nguyệt Nguyệt, cũng là bạn đồng hành ghi hình cùng chị ấy."
Kỷ Thần Hi không mấy để tâm đến cô gái ngang ngược kia, nhưng cũng đưa mắt nhìn quanh, khẽ nói:"Hình như cũng không thấy Vũ Tinh đâu."
Ba người anh em trai của Phong Tinh Nguyệt nghe thấy câu này của cô bỗng đơ người, nhưng rất nhanh sau đó, người lớn tuổi nhất trong số họ, có thể là anh cả lên tiếng:"Không cần tìm nữa."
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi không hẹn mà nhìn nhau.

Ánh mắt của hai người cứ như đang trao đổi với nhau.

"Em tin anh chưa, hai người họ thật sự có gì đó."
"Em chỉ cảm thấy cái cô họ Phong đó tính cách không tốt nhưng không phải người xấu, nên không muốn đôi co với cô ấy thôi.

Giờ em mới biết, cô ấy khó chịu em là vì chuyện khác."
"Hai người xì xầm to nhỏ gì thế?" Tịch Cảnh Đăng đứng cạnh nghe anh trai chị dâu mình đang thì thầm gì đó, nhưng anh lại nghe không rõ nên đã lên tiếng hỏi.
Đáp trả lại là màn đồng thanh của anh trai chị dâu anh:"Nhiều chuyện."
Tịch Cảnh Đăng:"..." Trong cái nhà này, anh thật sự không có tiếng nói mà.
Diệp Mộc Âm bỗng dưng tốt bụng vỗ vỗ nhẹ lên vai anh an ủi:"Không sao đâu, anh cũng nên làm quen dần đi."
Tịch Cảnh Đăng lần nữa:"..." Có chắc là em đang an ủi anh không?
Nhóm người Hàn Duyệt thì hoàn toàn không biết gì, cô còn hỏi lại:"Sao lại không tìm? Cũng sắp phải quay rồi.

Chúng ta đông người, cứ chia ra tìm sẽ tìm thấy họ nhanh thôi."
"Không cần đâu, lát nữa họ quay lại thôi.

Chúng ta tìm bạn đồng hành của Vũ Tinh họp mặt trước đi." Anh cả Phong lần nữa ngăn cản mọi người đi tìm Phong Tinh Nguyệt và Vũ Tinh.

Hàn Duyệt ngơ ngác không hiểu chuyện gì cũng đành đồng ý.
Thế là bọn họ nhanh chóng tìm được một nhóm ba người khác, gồm một cặp song sinh nữ khoảng tầm hai mươi tuổi và một thiếu niên tuy trông nhỏ tuổi nhưng lại cao hơn mét tám vô cùng bắt mắt.

Không nghi ngờ gì nữa, họ chính là bạn đồng hành của Vũ Tinh.

Và với sự nhiệt tình của mọi người, họ cũng nhanh chóng nhập hội.
Hoá ra cậu thiếu niên kia chỉ mới mười lăm tuổi, là em trai ruột của Vũ Tinh.


Tuy chỉ mới mười lăm, nhưng em trai Vũ Tinh là một thiên tài, hiện tại đang là sinh viên sắp tốt nghiệp của Đại Học A, dự là cuối năm có thể thi nghiên cứu sinh.

Ba mẹ của hai chị em mất sớm, nên chỉ có hai chị em nương tựa lẫn nhau.

Vì thế khi yêu cầu của chương trình thay đổi, Vũ Tinh đang khó khăn trong việc chọn bạn đồng hành, thì em trai cô đã đề xuất một cặp song sinh nữ, là bạn học đại học của cậu.

Trước đó cặp song sinh này từng giúp cậu không ít, mà họ còn là fan của Vũ Tinh, nên họ nhanh chóng lập thành một nhóm.
Lăng Vi nghe em trai Vũ Tinh giới thiệu thì trợn mắt kinh ngạc:"Mười lăm tuổi, sắp thi nghiên cứu sinh? Trời ạ, em trai, em còn nhỏ tuổi hơn chị đó, em là quái vật phương nào vậy?"
Cậu thiếu niên thoáng trầm mặc, một lúc sau cậu mỉm cười một cách tự nhiên mà kể lại câu chuyện của mình.
Hai chị em Vũ Tinh vốn từ một tỉnh nhỏ ở ngoại ô cùng với ba mẹ.

Nhưng không may vì một tai nạn, cả ba và mẹ của họ cùng lúc qua đời.

Khi ấy Vũ Tinh cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.


Cô phải dẫn theo đứa em trai hai tuổi của mình lên thành phố tìm người thân giúp đỡ.
Hai người từng có khoảng thời gian sống nhờ ở nhà một bà cô họ.
Tiếc thay...không có quan hệ ruột thịt thật sự, khoảng cách cũng rất lớn.
Tuy gia đình cô họ không quá ngược đãi hai người, nhưng cũng chẳng khác ngược đại là bao.
Cuối cùng qua hai năm, Vũ Tinh âm thầm dẫn theo em trai mình rời khỏi nhà cô họ, lang thang trên đường phố.

Dù sao họ cũng không muốn biến bản thân thành gánh nặng của người khác.
Thế là trong những ngày ngủ bờ ngủ bụi, ăn uống tạm bợ từ những thức ăn thừa người khác vứt đi, Vũ Tinh tuyệt vọng ôm em trai của mình ngồi bên lề đường, cất tiếng hát.
Giai điệu và lời bài hát hoàn toàn do cô ngẫu hứng mà ra.

Đặc biệt, giọng hát non nớt, hoà cùng cảm xúc nghẹn ngào, xen lẫn sự chân thành nhanh chóng thu hút mọi người.