"Hi Thần, cậu giúp tớ order một ly trà sữa full topping nhé, tớ đi vệ sinh một lát." Diệp Mộc Âm nhìn quầy trà sữa gần đó liền nhờ Kỷ Thần Hi mua giúp, sau đó cô chạy về hướng nhà vệ sinh.
Kỷ Thần Hi lên tiếng nhắc nhở:"Đi từ từ thôi!"
Haiz, cô gái tăng động.
Thở dài một hơi, cô vẫn quay người đi đến quầy trà sữa order hai ly rồi ngồi đợi Diệp Mộc Âm quay lại.
Tống Văn ở một góc tường nhìn thấy người đã vào bàn ngồi, cũng lén lén lút lút đi vào quầy trà sữa, rồi ngồi ở bàn phía sau của Kỷ Thần Hi.
"Suỵt! Các bạn, hôm nay vì mọi người, tôi đã giống kẻ theo dõi bi3n thái lắm rồi, nên tạm thời tôi sẽ giữ im lặng chút, để xem nữ thần khi rảnh rỗi thì sẽ làm gì." Tống Văn đưa tay lên miệng làm động tác giữ im lặng.
Trong khi đó ở kênh bình luận vẫn đang rất sôi trào, số người xem trực tiếp đã vượt quá con số bốn triệu người và vẫn đang tăng lên.
Có thể nói đây chính là con số kỷ lục của một blogger, dù là blogger nổi tiếng trước đó như Tống Văn.
Thật ra Tống Văn cũng không muốn làm trò theo dõi này, nhưng cô lại rất tò mò một người kín tiếng như Kỷ Thần Hi, người mà không một blogger nào đào được thông tin gì của cô, sẽ là người như thế nào? Cùng lắm đợi đến khi cô ấy rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Văn sẽ đứng trước mặt cô mà gửi một lời xin lỗi chân thành.
Bên cạnh đó, Kỷ Thần Hi đã chẳng buồn để ý đến người đi theo nữa, cùng lắm về nhà cô sẽ hỏi lại Tịch Cảnh Dương, dù sao người đó cũng không có ác ý, xem như cô không biết đến sự tồn tại của người đó đi, nếu hiện tại vạch mặt, rất phiền!
Trong lúc chờ Diệp Mộc Âm trở lại, Kỷ Thần Hi lấy điện thoại ra xem.
Vì tài khoản Zbo của cô chỉ follow duy nhất tài khoản tên là JJ, nên cô không nhìn thấy video phát trực tiếp của Tống Văn.
Thay vào đó cô lại lướt trúng một bài viết thông báo khẩn cấp.
[Một người đàn ông tông xe ô tô vào bệnh viện X ở ngoại ô Long Thành, sau đó cầm dao đã thương mười bốn người, trong đó có một bác sĩ đã tử vong tại chỗ, nghi ngờ là hành động kh ủng bố.]
[Ba sân bay quốc tế ở Long Thành bị de doạ đánh bom!]
[Lời khiêu khích trắng trợn của tổ chức kh ủng bố đến quân đội!]
Nhìn những tin tức trên mạng, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày, cô nghĩ đợi Diệp Mộc Âm trở lại, có lẻ bọn họ nên trở về rồi.
Những vụ kh ủng bố vừa trên chỉ vừa xảy ra vào hai giờ trước.
Có vẻ như đây là một hành động điên rồ của tổ chức nào đó nhằm khiêu chiến quân đội Nước Z.
Với tình hình này, người dân không ra khỏi nhà chính là cách phối hợp với quân đội một cách tốt nhất rồi.
Bởi vì biết đâu ngay tại trung tâm thương mại này cũng đang có vài quả bom thì sao?
Chả trách hôm nay khi ra đường, Kỷ Thần Hi lại cảm thấy vắng vẻ hơn ngày thường.
Thời gian xảy ra kh ủng bố là lúc Tịch Cảnh Dương vừa rời khỏi nhà, nên có lẻ anh chưa biết đến vụ này, nên mới yên tâm để cô ra ngoài.
Tốt nhất là cô nên trở về sớm sớm để anh không phải lo lắng mới được.
Vừa nghĩ xong thì điện thoại của Kỷ Thần Hi vang lên, trùng hợp lại là người mà cô đang nghĩ đến, cô lắc đầu thở dài, chắc anh ấy đã biết rồi.
Sau đó nhanh chóng nhấn nút nghe.
"Alo."
"Phía sau chỗ em ngồi, người đó không phải người của anh." Tịch Cảnh Dương không nhiều lời, nói thẳng ngay vào vấn đề.
"Quả nhiên...không sao, không gây sự với em, em cũng chẳng muốn quản."
"Nhưng anh quản!"
Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên, sao giọng nói của anh ấy có chút kìm nén vậy? Giống như đang rất tức giận.
"Bảo Bảo..."
"Em không cần nói gì cả, nếu em cũng thấy tin tức vụ kh ủng bố rồi, thì nhanh chóng về nhà đi.
Chuyện còn lại anh sẽ giải quyết."
"Ừm, em biết rồi, đợi Mộc Âm ra em sẽ về, anh đừng lo lắng."
Phía bên kia đầu dây bỗng im lặng một lúc khá lâu, Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:"Cảnh Dương?"
Vẫn không có ai trả lời.
Kỷ Thần Hi lấy điện thoại xem, chưa ngắt kết nối mà? Cô có chút không vui rồi, một người thì đi vệ sinh quá lâu, một người thì đang nói chuyện đột nhiên mất tích, bọn họ bị làm sao thế?
"Tiểu Hi, em ở yên đó, đừng di chuyển!" Đang im lặng bỗng nhiên đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói gấp gáp.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Kỷ Thần Hi bỗng có một dự cảm chẳng lành.
"Cả cô gái bàn phía sau em, bảo cô ta đừng nhúc nhích, cũng tuyệt đối đừng đứng lên." Tịch Cảnh Dương cố gắng giữ bình tĩnh nói thêm.
Tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của anh lúc này, thế nhưng cô biết anh đang rất lo lắng, cũng có chút hoảng sợ.
Một người bình tĩnh lí trí như anh, nếu có lúc mất bình tĩnh, vậy khả năng cao là có liên quan đến cô.
Vậy nên, nếu cô đoán không lầm, phía dưới ghế cô đang ngồi...