Qua gần một tuần điều dưỡng vết thương tại nhà, cùng sự chăm sóc quá mức từ Tịch Cảnh Dương, cuối cùng vết thương trên bả vai và bàn tay của Kỷ Thần Hi cũng đã gần như bình phục.
Những chuyện liên quan đến Mộ Gia, Lục Gia hay Mộ Nguyệt Vũ đều đã bị một thế lực bí ẩn dìm xuống.
Vốn dĩ kẻ thần bí có thể thuận lợi cứu nguy cho Mộ Nguyệt Vũ, cũng là vì Tịch Cảnh Dương cố ý không nhúng tay vào, mục đích là để kẻ đó buông lỏng cảnh giác.
Cũng vì thế một tuần qua của Kỷ Thần Hi vô cùng bình yên, ngày ngày chỉ việc ăn cơm, cho Ngáo ăn xong thì dắt nó đi dạo quanh sơn trang, sau đó thì xem tin tức, xem phim rồi đi ngủ.
Cuộc sống nhàn hạ đến mức, cô cảm thấy bản thân sắp biến thành một kẻ vô dụng, ăn không ngồi rồi đến nơi.
Tuy nhiên, không hiểu vì sao, kể từ đêm ở bệnh viện trở về, Tịch Cảnh Dương trở nên vô cùng cưng chiều cô.
Dù trước đó cô muốn gì anh cũng sẽ làm cho cô, nhưng mà gần đây mức độ đó chỉ có đăng không hề giảm.
Ví dụ như, mỗi ngày trước khi đi làm, anh đều sẽ tự tay nấu bữa sáng cho cô.
Dù công việc chất chồng cao hơn cả núi cũng sẽ dành thời gian ăn cơm xem phim cùng cô.
Đặc biệt, tuy không phải lần đầu họ ngủ cùng nhau, nhưng ngoại trừ lần mất kiểm soát ở bệnh viện thì anh chỉ đơn giản là ôm cô ngủ mà thôi.
Tịch Cảnh Dương trân trọng cô, yêu chiều cô, cũng tôn trọng sự tự do cũng cô.
Nhưng sự nuông chiều đó của anh thể hiện một cách quá mức, khiến Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút áp lực và hơi lo lắng.
Dù sao anh đối với cô quá tốt, còn cô chẳng có thể làm gì cho anh ngoại trừ đem đến rắc rối.
Chưa bao giờ cô muốn bản thân tìm lại được kí ức của mình như thế, ít ra cũng có thể giúp ích cho anh chứ không phải biến thành một kẻ nhàn rỗi chỉ để anh chăm sóc.
Tiếc thay, ngoại trừ những kí ức lúc nhỏ ra, cô lại không thể nhớ thêm được chuyện gì nữa.
Dường như Tịch Cảnh Dương cũng nhìn ra sự buồn chán của cô.
Anh biết bản thân dạo gần đây thể hiện hơi quá, nên cố gắng kìm chế bản thân một chút.
Lúc cùng Kỷ Thần Hi xem phim, anh vừa dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, vừa hỏi:"Ngày mai em có muốn cùng Diệp Mộc Âm đi dạo không?"
Kỷ Thần Hi đang nằm trên đùi Tịch Cảnh Dương ăn bim bim xem phim, nghe anh hỏi thế liền ngạc nhiên ngồi bật dậy:"Được sao?"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười:"Sao lại không?"
Kỷ Thần Hi vươn tay ôm lấy cổ của anh, má cô cũng cạ cạ vào má của anh, phấn khích nói:"Bảo bảo~~anh thật tốt, anh không biết đâu, mấy ngày này em chán sắp chết rồi."
Lúc mới biết được Tịch Cảnh Dương sẽ là thành viên cuối cùng của đội Vân Tiêu tham gia vào Farmer Life, Diệp Mộc Âm đã rất sốc mà suýt chút nữa cạch mặt Tịch Cảnh Đăng.
Sau cùng chẳng biết Tịch Cảnh Đăng đã dụ dỗ cô bé đó thế nào, nhưng cô ấy cũng nén sự sợ hãi đối với Tịch Cảnh Dương và đồng ý tiếp tục tham gia show thực tế cùng mọi người.
Và mấy ngày sau đó, ngày nào Tịch Cảnh Đăng về nhà thì Diệp Mộc Âm đều đi cùng.
Cô bé đó cứ đi theo Kỷ Thần Hi rồi kể đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, còn cùng cô xem tin tức và bàn luận về nhóm fan của cô ở trên Zbo.
Vì trước đó nhóm fan quá khích, yêu cầu Vân Tiêu phải đăng thêm ảnh "thần tiên tỷ tỷ" của bọn họ lên, nếu không sẽ cùng nhau bình chọn một sao cho mọi phim mà anh sẽ đóng.
Tịch Cảnh Đăng khóc không ra nước mắt về than trời trách đất với Kỷ Thần Hi.
Cô cũng quá bất lực vì độ cuồng nhiệt của những người không quen biết đó, nhưng nếu vì cô mà làm ảnh hưởng đến cậu em chồng này thì cũng không được.
Cuối cùng, sau khi nhận được sự đồng ý của Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi đã để cho Tịch Cảnh Đăng chụp thêm mấy tấm ảnh, với điều kiện là, chỉ được chụp bóng lưng hoặc góc nghiêng, không được chụp chính diện và cận mặt.
Cũng nhờ mấy tấm ảnh đó đã phần nào xoa diệu được sự kích động của nhóm fan.
Và Kỷ Thần Hi cũng gia nhập nhóm hóng chuyện cùng Diệp Mộc Âm, cùng xem và bàn luận về những bình luận trên mạng.
Nhờ thế, quan hệ giữa hai cô gái ngày càng tốt lên.
Diệp Mộc Âm xem Kỷ Thần Hi như thần tượng, là nữ thần số một.
Kỷ Thần Hi cũng rất vui vẻ kết bạn với một cô gái đơn thuần, đáng yêu như Diệp Mộc Âm.
Tuy nhiên, dù không hạn chế tự do của cô, nhưng vì vết thương trên tay nên một tuần qua Tịch Cảnh Dương muốn cô ở lại Đế Cung điều dưỡng cho tốt.
Dù sao cũng không thể xem nhẹ chuyện bị nứt xương được.
Đến hôm nay khi vết thương đã được bình phục được bảy tám phần, anh cũng không ngăn cô ra ngoài dạo chơi nữa.
Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng, dùng sức nhấc bổng cô gái lên ngồi trên đùi mình, hai tay véo nhẹ lên má cô.
"Đi đâu cũng được, nhưng phải cẩn thận có biết chưa.
Đừng quên kẻ bí ẩn kia vẫn đang ẩn mình trong tối."