Tịch Cảnh Đăng mím chặt môi không trả lời, vì anh biết một khi nói ra, cô gái của anh sẽ bị doạ đến mức bỏ chạy mất.
Thế nhưng cô chị dâu tốt của anh lại lần nữa vô cùng tốt bụng mà trả lời thay:"Dẫn theo ai cũng được, là người nhà là được rồi."
Nói xong, Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn Tịch Cảnh Đăng, mỉm cười nói tiếp:"Vẫn mong Vân ảnh đế chiếu cố..."
Kỷ Thần Hi cố ý kéo dài mấy chữ cuối.
Vốn dĩ cô chẳng có hứng thú gì với giới giải trí ồn ào, nhưng bản thân bị người khác lợi dụng, đương nhiên cô sẽ không để bản thân chịu thiệt, nên phải kéo theo người mà Tịch Cảnh Đăng sợ nhất cùng tham gia.
Chưa kể, thời gian này quá mệt mỏi, cô cũng muốn đến mấy nơi thanh tĩnh như ngoại ô để xả stress một chút.
Khoé môi của Tịch Cảnh Đăng cứng đờ, muốn cười không được mà muốn khóc cũng chẳng xong.
Ngay lúc đó điện thoại của Kha Liêm Hạo gọi đến, không cần nghe anh cũng biết là chuyện thay đổi số lượng người tham gia của Farmer Life.
Anh cũng chỉ đành thở dài kéo tay Diệp Mộc Âm đứng lên, chào tạm biệt hai người ở phía đối diện rồi rời đi.
Diệp Mộc Âm còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Tịch Cảnh Đăng kéo đi.
Kỷ Thần Hi vẫn không nhịn được mà bật cười, cảm thán:"Đáng yêu thật..."
"Cô ấy đáng yêu hay anh đáng yêu hơn?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang vọng bên tai khiến Kỷ Thần Hi muốn nổi hết cả da gà nhíu mày:"Anh lại đi so ai đáng yêu hơn với một cô gái?"
Tịch Cảnh Dương khẽ thở dài:"Lúc trước khi anh không vui em sẽ dỗ anh vui, giờ...thời thế thay đổi thật rồi..."
Kỷ Thần Hi:"???"
"Anh thật sự đồng ý tham gia cùng em à?" Cô phải chuyển đề tài ngay và luôn.
Tịch Cảnh Dương hỏi ngược lại cô:"Chẳng lẻ em không muốn anh tham gia cùng?"
Tuy anh thật sự không muốn cô dính dáng đến giới giải trí lắm, vì nếu để cô lộ diện công khai thì vợ anh sẽ có thêm rất rất nhiều kẻ tơ tưởng đến cô.
Nhưng nếu cô đã muốn chơi thì anh chỉ đành chiều theo thôi, ai bảo cô là bảo bối treo đầu tim của anh.
Tuy nhiên, Tịch Cảnh Dương lại không hề nghĩ đến, vì sự xuất hiện của anh và Kỷ Thần Hi, đã làm cho danh tiếng chương trình không chỉ nổi đình nổi đám ở phạm vi trong nước.
Một tổ đội nhan sắc cấp bậc thần thánh, chính là từ khoá mà mọi người truy cập tìm kiếm suốt một thời gian dài trên mạng xã hội.
Sau khi nghe Tịch Cảnh Dương hỏi thế, Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày:"Tịch đại boss, thời gian ghi hình có khi phải hơn một tuần đấy, anh không cần đi làm à?"
Tịch Cảnh Dương thản nhiên trả lời:"Không có anh công ty cũng không phá sản được."
Kỷ Thần Hi:"..." Anh có từng nghĩ, nếu nhân viên của anh nghe thấy câu này sẽ có biểu cảm gì không? Anh thật sự rất giống một ông chủ vô lương tâm lắm rồi đó!
Bỗng nhiên Kỷ Thần Hi nhớ đến một chuyện, thái độ cũng nghiêm túc hơn, lên tiếng hỏi:"Cảnh Dương, chuyện của em hiện đã công khai ra hết rồi...vậy ông nội Tịch..."
Kỷ Thần Hi không nói hết, nhưng Tịch Cảnh Dương cũng hiểu cô muốn nói đến chuyện gì, khẽ xoa đầu cô an ủi:"Không cần lo, tin tức mà ông nội hay xem đều là chiến sự hay tình hình chính trị trong nước và thế giới thôi.
Đến giờ ông vẫn chưa gọi điện cho anh, chứng tỏ ông vẫn chưa biết đâu."
Nghe anh nói thế Kỷ Thần Hi lại càng cảm thấy lo lắng hơn:"Vậy nếu như ông biết được, có khi nào ông sẽ ghét em không? Cha anh đã không thích em từ trước rồi, nếu thêm ông nội cũng không thích..." thì hành trình lấy chồng của em sẽ thêm phần gian nan rồi.
Tịch Cảnh Dương vươn tay đặt lên vai Kỷ Thần Hi, nhẹ nhàng nói:"Em không tin tưởng bản thân đến thế sao? Ông nội không có lí do gì không thích em cả.
Chuyện của cha anh em cũng không cần phải lo, dù sao người có tiếng nói trong nhà vẫn là mẹ của anh, bà ấy thích em là được rồi."
Kỷ Thần Hi bật cười:"Sao anh biết mẹ anh sẽ thích em?"
Tịch Cảnh Dương im lặng mất mấy giây, anh cũng không thể nói là, mẹ anh từng nghĩ anh giới tính có vấn đề mà không ngại sắp xếp cả con trai để anh xem mắt.
Vậy nên chỉ cần là con gái, dù gia thế ra sao cũng được, mẹ anh nhất định sẽ đồng ý, có khi còn chân thành cảm ơn cô vì đã chứng minh con trai bà không phải gay nữa kìa.
"Anh sao thế?" Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương im lặng thì Kỷ Thần Hi bỗng chóc lo lắng vì nghĩ rằng anh đang an ủi cô nên mới nói như thế.
Tịch Cảnh Dương đỡ trán cười khổ:"Chỉ cần em là con gái là được rồi, mấy chuyện khác không cần phải lo lắng đâu."
Kỷ Thần Hi đầu đầy hỏi chấm:"Hả?"
Tịch Cảnh Dương lấy tay vén tóc đen của Kỷ Thần Hi ra phía sau tai cô, chuyển đề tài:"Anh phải đến công ty một lát, em có muốn đi cùng không?"
Kỷ Thần Hi nhìn cánh tay bị thương của mình khẽ lắc đầu:"Nếu có việc anh cứ đi đi, tay em bị thương ở nhà thì hơn.
Nhưng anh nhớ đeo khẩu trang vào đấy."
"Hửm? Sao thế?"
"À, không có gì, tránh để nhân viên của anh nghĩ, đại boss của bọn họ bị bạn gái bạo lực gia đình."
"..."