Song Trùng

Chương 245: 245: Em Trai Ruột





Đến khi Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương trở về Đế Cung Sơn Trang, thì liền trông thấy một bóng dáng đang đi qua đi lại trước cửa chính.
Khi đến gần nhìn thấy rõ người trước cổng là ai, Kỷ Thần Hi chống cằm nhoẻn miệng cười:"Ây yo, em trai yêu dấu của anh đến tìm anh kìa."
Bên ngoài, Tịch Cảnh Đăng cũng đã nhìn thấy chiếc Bugatti từ xa đang chạy đến.

Tuy vẫn bình thản đứng đó nhưng trong lòng anh đang run rẩy lo lắng.
Trong lúc chiếc xe cận kề, Tịch Cảnh Đăng cảm nhận được cái gì đó không ổn.

Ánh mắt anh chuyển từ hồn nhiên sang lo sợ, bởi biết rõ anh trai là một tay lái điêu luyện, nhưng cũng thường xuyên thích "đua đòi" trên đường.

Tịch Cảnh Đăng lo sợ những pha lái xe "vô ý" của anh trai mình, nhất là khi anh đang có "tiền án tiền sự"!
Tuy nhiên, đó cũng chính là cách Tịch Cảnh Dương thể hiện tình cảm thân thiết đối với em trai mình.

Dù sao cũng là một anh trai tốt, nên khi vừa trông thấy Tịch Cảnh Đăng, anh liền đạp ga tăng tốc, chạy thẳng về phía người đang đứng trước cổng.
Nhận thấy chiếc xe gần đến không những không giảm tốc mà ngày càng lao nhanh, mặt của Tịch Cảnh Đăng khẽ trắng bệt, rồi chôn chân tại chỗ.


Không phải anh không biết chạy, mà vốn dĩ chân anh đã tê đến mức không nhấc lên nổi nữa rồi.
May thay, khi chiếc xe chỉ còn cách chân của Tịch Cảnh Đăng đúng một gang tay thì đã dừng lại.

Cả cơ thể anh mềm nhũn mà ngồi khuỵ xuống đất.
Kỷ Thần Hi nhìn anh bạn đang sợ hãi không thôi ngồi bệch dưới đất thì phụt cười:"Em ruột anh đấy, chơi ác quá vậy."
Tịch Cảnh Dương vừa đẩy cửa xe vừa mỉm cười đáp:"Nếu nó không phải em ruột anh, em nghĩ nó vẫn lành lặng ngồi đó à."
Kỷ Thần Hi giơ ngón tay cái với anh, cảm thán:"Anh trai ruột!"
Nói xong cô cũng xuống xe, nở một nụ cười xấu xa đi đến bên cạnh Tịch Cảnh Đăng:"Sao rồi, ba hồn bảy vía về hết chưa?"
Tịch Cảnh Đăng ngượng ngùng cười, cố gắng che giấu cảm xúc, chống tay đứng dậy, nhìn về phía Tịch Cảnh Dương đang đi đến.
"Anh...kỹ thuật lái xe...vẫn tốt như thế..." thì em không bị anh tông chết thì cũng bị doạ sợ mà đột tử đó!
Kỷ Thần Hi bật cười đặt tay lên vai Tịch Cảnh Đăng, an ủi: "Anh trai lái xe rất giỏi đấy, không sao đâu."
Tịch Cảnh Đăng nuốt nước bọt khẽ gật đầu.

Nhưng khi Tịch Cảnh Dương đến gần, anh ta không khỏi ngạc nhiên:"Anh...anh bị người ta đánh à?"
Tuy đã mờ đi rất nhiều, nhưng vết bầm tím trên mặt của Tịch Cảnh Dương vẫn có thể nhìn rõ được bằng mắt thường.
Tịch Cảnh Dương đưa lại chìa khoá xe cho Kỷ Thần Hi rồi nhướng mày:"Sao hôm nay Vân đại minh tinh rảnh rỗi ghé thăm nhà thế?"
Kỷ Thần Hi nhận lấy chìa khoá, mỉm cười, không quan tâm hai anh em thế nào nữa mà xoay người đi vào trong.

Dù sao thì, mấy bình luận gọi "vợ ơi!", "vợ à!" trên mạng, Tịch Cảnh Dương đều đã nhìn thấy.

Cô cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Tịch Cảnh Đăng mà thôi.

Hy vọng Tịch Cảnh Dương vẫn nhớ, anh ta là em trai ruột là được rồi.


Nhìn cọng cỏ cứu mạng duy nhất đang vô tình rời đi, Tịch Cảnh Đăng khóc không ra nước mắt, vội quỳ xuống nhận sai trước.
Qua một lúc lâu, hai anh em một trước một sau bước vào nhà.
Kỷ Thần Hi ngồi trên sofa cắn hạt dưa thầm đánh giá Tịch Cảnh Đăng từ trên xuống dưới.

Tuy trên mặt vẫn trắng trẻo đẹp trai, nhưng chân đi lại có chút khập khiễng.

Xem ra Tịch Cảnh Dương vẫn còn rất yêu thương em trai rồi.

Dù sao cậu ta kiếm tiền bằng mặt, nên anh cũng rất biết chọn chỗ ít bị nhìn thấy để ra tay.
"Hai anh em nói chuyện xong rồi à?" Kỷ Thần Hi mỉm cười đầy thích thú hỏi.
Khoé môi Tịch Cảnh Đăng giật mạnh:"Chị...chị dâu, chuyện tấm ảnh em sẽ cố giải quyết sớm nhất.

Mấy cái bình luận trên mạng hiện tại, tốt nhất chị đừng vào xem nhé!"
Kỷ Thần Hi khẽ gật đầu:"Ồ, ý anh là mấy cái bình luận của chồng rơi chồng rớt của tôi sao?"
Tịch Cảnh Đăng lần nữa nhũn chân, còn chưa kịp lên tiếng thì một bàn tay lạnh lẽo đã đặt lên vai anh, cùng với đó là một giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.
"Nếu đói thì em cứ ăn trước đi.


Anh và Cảnh Đăng có chút chuyện cần phải nói với nhau."
Kỷ Thần Hi hơi híp mắt:"Hửm? Hai người vẫn chưa nói xong sao?"
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đáp:"Lúc nãy thì xong rồi, giờ anh có chuyện khác muốn nói thôi, em không cần phải để ý."
Nghe đến đây, Tịch Cảnh Đăng rưng rưng nước mắt nhìn về phía Kỷ Thần Hi như đang cầu cứu.

Dù lần này đúng thật là anh ta đã làm một việt dư thừa, nhưng suy cho cùng cũng chẳng ai ngờ tấm ảnh của cô lại lên xu hướng như thế.

Kỷ Thần Hi thở dài một hơi, tốt bụng ra tay cứu giúp tên em chồng ngốc nghếch.
"Cảnh Dương, anh thích nói chuyện với cậu ta, hay muốn cùng em anh cơm?"
Tịch Cảnh Dương vừa mới túm cổ áo của em trai ruột:"..."
Tịch Cảnh Đăng lệ tuôn như mưa trong lòng.

Đúng là chị dâu như mẹ hiền!