Song Trùng

Chương 162: 162: Ký Ức 6





"Nói xấu gì ta đấy?" Người đàn ông với mái tóc ngắn hai màu trắng đen có chút rối cùng gương mặt có chút mệt mỏi, đẩy cửa bước vào bất cần lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi khẽ cau mày, anh cảm thấy bản thân không thể nào nhìn thấu được người đàn ông trước mặt.
Trước khi anh đồng ý làm đệ tử của ông ta và sau khi đó, ông ta dường như thay đổi hoàn toàn tính cách của mình, trở nên vô cùng đáng ghét!
"Chúng cháu không có, chú nghĩ nhiều rồi."
"Gia...Sư Phụ, Hàn Ca Ca không có nói xấu người đâu." Cô bé cạnh đó cũng lên tiếng để giải thích.
Asclepius nhướng mày:"Evan, đến con cũng muốn hùa theo hai nhóc con đó bắt nạt ta sao?"
Cô bé nghe vậy nét mặt có chút hoảng hốt mà lắc đầu lia lịa:"Sư Phụ con không có mà! Ca Ca và Tỷ Tỷ thật sự không có nói xấu người đâu!"
"Ồ vậy sao?" Asclepius đưa mắt nhìn sang hai đứa trẻ cạnh đó, sau đó vẻ mặt buồn bả nhìn về phía Evan mà than thở.
"Haizzz, Evan à, Sư Phụ thật sự khổ quá mà! Chẳng biết bao giờ mới được uống tách trà do Sư Huynh, Sư Tỷ con rót cho nữa..."

Evan ngơ ngác:"Sư Phụ không cần lo, đợi đến lúc Thần Tỷ khỏi hẳn là sẽ có ngay thôi!"
"..."
Kỷ Hàn Phi:"..."
Asclepius lại nói tiếp:"Ha! Thần Tỷ của con như vậy còn chưa khoẻ hẳn nữa sao? Ta cảm thấy con bé bây giờ có đánh nhau với cá sấu đen Caiman trong rừng cũng có thể trên cơ nữa đấy!"
"Anh...anh có chắc ông ta là ân nhân cứu mạng của chúng ta không?" Cô cố kìm nén cơn tức giận mà lên tiếng hỏi.
Thái độ của Kỷ Hàn Phi cũng không khá hơn cô là mấy, nhưng anh lại lựa chọn im lặng.

Sau một lúc anh đứng dậy, tiến đến bàn trà cạnh đó rót một tách trà nóng.
Kỷ Hàn Phi dùng hai bàn tay cầm lấy tách trà bằng gỗ trên bàn, nhẹ nhàng bưng đến chỗ của Asclepius và không đợi mọi người kịp phản ứng, anh quỳ hai chân xuống đất dâng trà lên.
"Kỷ Hàn Phi...Gwyneth Paltrow Drake, con trai cả của Thất Hoàng Tử R Quốc, xin dâng trà cho Sư Phụ!"
"Anh..." Cô không tin được những gì đang diễn ra trước mắt mình, người anh trai với tính cách cao ngạo của mình lại đang quỳ gối cúi đầu trước người đàn ông kì lạ kia.
Còn Asclepius cũng có chút ngạc nhiên, tuy vậy ông ta liền bật cười lớn tiếng sau đó vui vẻ nhận lấy tách trà từ tay của Kỷ Hàn Phi mà sảng khoái uống cạn và cũng không quên liếc nhìn về phía cô.

"Tiểu Công Chúa, ta đợi chén trà từ nhóc đấy!"
Gương mặt cô liền cau có khó chịu:"Ông nằm mơ..."
"Thần Hy, không được hỗn xược!" Kỷ Hàn Phi lớn tiếng trách mắng cô.

Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô, đã vậy còn vì một người xa lạ mà quát cô, vì thế cô liền cảm thấy vô cùng tủi thân mà nằm xuống giường kéo chăn che kín mặt.
Lúc này Kỷ Hàn Phi cũng cảm thấy đau lòng, nhưng anh biết, hiện tại sống chết của hai người họ đều nằm trong tay của Asclepius, thậm chí ông ta đã biết được thân phận hai người có liên quan đến hoàng tộc R Quốc.
Nếu đã thế thay vì cứ lo lắng sợ hãi ông ta, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên nhận ông ta làm thầy, dù sao lượng kiến thức ông ta có được, quả thực khiến anh có chút hứng thú.
Và thế là, dưới sự ép buộc của Kỷ Hàn Phi, cô cũng bị ép dâng trà rồi bái Asclepius làm thầy.

Dù thế, cũng may ông ta còn có một tiểu đồ đệ đáng yêu như Evan...nên có lẻ sống chung với họ cũng không đến nổi quá tồi tệ.
Đặc biệt ông ta cũng đã giúp cho hai anh em cô gửi tin báo bình an cho ba mẹ hai người đang ở Nước R, nên vì thế cô cùng Kỷ Hàn Phi cũng yên tâm phần nào mà theo ông ta học hỏi.
Mặc dù ban đầu cô khá ghét bỏ người thầy trời ơi này, nhưng qua một năm sau tiếp xúc, hình như cô cũng không ghét người thầy này lắm...
Những kiến thức sinh tồn, những loài thực vật dù có học cũng không bao giờ hết, hay những loại động vật côn trùng lần đầu cô được nhìn thấy, mọi thứ đều thú vị hơn rất nhiều lần so với những thứ mà cô đọc được từ những quyển sách nhạt nhẽo trước đây.
"Sư Phụ, dạo gần đây con bắt đầu cảm thấy, người cũng không đến nỗi nào!" Cô vừa nướng thịt vừa nói.
Asclepius đầu đầy vạch đen:"Ít ra không tệ như con nhóc vô lương tâm nhà con!"

Cô khẽ bĩu môi rồi nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng bỗng có chút buồn bã.

Kể từ lần báo bình an một năm trước cho ba mẹ cô, thì cô và Kỷ Hàn Phi dường như mất toàn bộ liên lạc với họ.

Nói cho cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ, dù có hiểu chuyện đến đâu, cũng cảm thấy có chút chạnh lòng.
Bỗng trong bát của cô xuất hiện một miếng thịt gà vừa chín tới vẫn còn nghi ngút khói bốc lên, cùng với đó là một nụ cười đầy ấm áp.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại họ thôi, nhưng đến lúc đó chúng ta phải trở thành điểm tựa vững chắc của họ chứ không phải gánh nặng, vì vậy...cùng cố gắng nhé, Tiểu Hi!"
...----------------....