Song Trùng

Chương 144: 144: Chọn Đúng Người





Cũng không hiểu vì sao, dù Tịch Cảnh Dương vẫn đang mỉm cười, nhưng cả người của Mặc Bắc Hàn bỗng rùng mình vì cảm thấy ớn lạnh, dường như sâu bên trong tên ác ma này, đang có suy tính gì đó rất đáng sợ.
"Cậu mau giải thích đi, vì sao chuyện huấn luyện này cậu lại biết rõ thế?"
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đáp:"Chuyện huấn luyện quả thực là tôi tình cờ biết được.

Còn chuyện địa điểm ở biên giới phía Tây, thì chính do tôi nhúng tay vào."
Mặc Bắc Hàn rất khó hiểu trước hành động kì lạ này của bạn mình, rõ ràng đợt huấn luyện này không liên quan gì đến hắn cả, vì sao lại nhúng tay vào chứ?
Như nhận ra sự nghi hoặc từ ánh mắt của Mặc Bắc Hàn, Tịch Cảnh Dương nhấp một ngụm cafe rồi bình tĩnh nói tiếp.
"Chuyện huấn luyện đúng là không liên quan đến tôi, nhưng lại liên quan đến một vài người."
Mặc Bắc Hàn lần nữa nhíu mày:"Cậu đừng vòng vo nữa, nói trọng tâm đi!"
"Cậu có nghe nói đến Kỷ Dược Phàm hay chưa?"
Mặc Bắc Hàn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:"Tên thái tử gia của nhà họ Kỷ đó sao? Có nghe nói."
Tịch Cảnh Dương liền nở một nụ cười đầy yêu nghiệt, khiến cho người đối diện lần nữa rùng mình.

"Nếu để nơi huấn luyện là biên giới phía Tây, thì thời gian chuẩn bị sẽ mất tầm hai đến ba tháng nữa.

Trong thời gian đó, đủ để cậu ta nhập học ở Đại Học A và tham gia huấn luyện rồi."
Mặc Bắc Hàn nheo mắt:"Tên đó đắc tội gì cậu à?"
Tên xui xẻo đó động chạm gì tên ác ma này vậy? Khiến hắn phải tính toán xa như thế? Tịch Gia và Kỷ Gia có quan hệ khá tốt, chuyện này anh cũng từng nghe nói đến.

Ấy thế mà tên này lại dám tính kế cháu trai bảo bối của nhà họ Kỷ sao?
Tịch Cảnh Dương vẫn rất điềm nhiên mà trả lời:"Có sao? Chẳng qua thân thủ cậu ta không tệ, biết đâu sau đợt huấn luyện, quân khu Xích Diệm của cậu sẽ có thêm thành viên đầy tiềm năng thì sao?"
Mặc Bắc Hàn liền tỏ vẻ có ma mới tin mà đáp:"Ha! Cậu tưởng tôi bị ngu à? Rõ ràng cậu muốn tôi bán hành cho tên nhóc đó, còn nói hắn không đắc tội cậu?"
Tịch Cảnh Dương lắc đầu:"Không cần cậu phải ra tay, chỉ cần làm đúng theo quy tắc quân đội là được."
Mặc Bắc Hàn nghiêng người tựa lưng vào ghế rồi cười lạnh:"Cậu nghĩ thì hay đấy, nhưng đợt huấn luyện này chỉ có năm mươi suất, dành cho những sinh viên ưu tú nhất của Đại Học A.

Người mới nhập học như tên nhóc họ Kỷ đó, hoàn toàn không đáp ứng đủ tiêu chí đăng kí."
Tịch Cảnh Dương cũng cười nhạt mà đáp lại:"Cậu không cần lo chuyện đó, tôi sẽ có cách khiến cậu ta tham gia.

À đúng rồi, trừ Kỷ Dược Phàm, vẫn còn một người nữa."
Mặc Bắc Hàn:"Ai nữa?"
Nụ cười trên môi của Tịch Cảnh Dương chợt tắt, sát khí trên người dần toả ra:"Một kẻ không biết tốt xấu, lại dám ức hiếp vợ tôi."
Mặc Bắc Hàn bỗng sửng sờ:"Tịch Cảnh Dương! Ban nãy cậu nói có bạn gái tôi đã thấy lạ lắm rồi, giờ nâng cấp lên vợ luôn sao? Chẳng lẻ không tìm được nhóc siêu quậy, nên cậu mắc bệnh hoang tưởng rồi à?"
Tịch Cảnh Dương liền lườm anh một cái, Mặc Bắc Hàn vội sửa lời:"Được! Được! Là Em Dâu! Nhưng dù là gì đi nữa, cô ấy mất tích lâu vậy rồi, cậu cũng nên buông bỏ đi."
Mặc Bắc Hàn lớn hơn Tịch Cảnh Dương hai tuổi.


Mà trước đây Tịch Cảnh Dương từng cứu anh ta một mạng, nên quan hệ của hai người tương đối tốt, vì thế anh luôn xem Tịch Cảnh Dương như em trai của mình.
Nhìn thái độ đầy cảm thông từ người đối diện, Tịch Cảnh Dương liền phụt cười ra tiếng.

Mặc Bắc Hàn thấy thế liền cau mày:"Cậu cười cái gì?"
"Bây giờ có nói anh cũng không hiểu, đợi vài ngày nữa Phó Tuần về đây, tôi mời mọi người một bữa ở Kim Đỉnh Lâu, đến lúc đó anh sẽ hiểu thôi."
"Thôi được, tùy cậu vậy.

Chuyện huấn luyện kia tạm gác lại sau đi, tôi hứa sẽ để ý đến hai người mà cậu nhắc đến.

Tạm thời tôi phải đến sân bay rồi, bữa khác gặp!"
Tịch Cảnh Dương nghe thế cũng không giữ anh ở lại nữa, liền đứng dậy rời đi.

Nhưng trước khi đi, anh hơi khó xử mà nhắn nhủ đôi lời.
"Lão Tịch, tuy cô ta rời bỏ cậu trước, nhưng tôi tin vào trực giác và mắt nhìn của mình...cô ta thật sự thích cậu đấy.


Vì thế...đừng tuy tiện tìm người thay thế cô ấy, biết đâu sau này hai người sẽ có duyên gặp lại thì sao...".

Nói rồi không đợi Tịch Cảnh Dương phản ứng, Mặc Bắc Hàn lắc đầu một cái rồi rời đi.

Dù sao tình cảm hai người trước kia tốt thế nào, anh đều chứng kiến cả rồi, hy vọng họ sớm gặp lại nhau
Còn Tịch Cảnh Dương ngơ ngác nhìn Mặc Bắc Hàn đã rời đi từ lúc nào, ngay sau đó anh liền bật cười thành tiếng.

Không ngờ trước đây quan hệ của Kỷ Thần Hi và đám anh em của anh vô cùng tệ, cứ hễ gặp mặt nhau là cãi nhau, nhưng hiện tại người nào cũng muốn nói giúp cho cô.

Anh thật sự cảm thấy bản thân đã chọn đúng người để làm bạn rồi.
...----------------....