Song Trùng

Chương 141: 141: Giao Bằng Lái Ra





Trên ghế lái phụ của chiếc xe Lamborghini màu đen, cô gái khẽ bỉu môi:“Anh đậu xe ở phương trời nào rồi?”
Tịch Cảnh Dương chú ý quan sát đường đi xung quanh, rồi đạp chân ga lên mức tối đa, khiến cho vận tốc của xe nhanh chóng đạt gần 300km/h.
“Chẳng phải em bảo anh đậu xe xa xa chút sao?”
Thế nên ban nãy anh chỉ có thể mua tạm chiếc xe của một người qua đường để kịp thời đưa cô đến trường thi.
Kỷ Thần Hi liền không vui đáp trả:“Vậy sao không để em lái?”
Tịch Cảnh Dương vẫn đang tập trung cao độ, dù sao chiếc xe của họ đang phi như bay trên đường và sẽ rất nguy hiểm cho người xung quanh, nhưng vẫn cười khổ mà trả lời cô.
“Bạn gái thân mến, nếu để em lái, em sẽ mất thêm một khoảng thời gian để đi bộ đến trường thi đấy.

Em không sợ trễ giờ nữa à?”
Kỷ Thần Hi:“Ờ thì…”
Đúng thật vậy, nếu để Tịch Cảnh Dương lái, anh có thể dừng xe ngay trước cổng trường và cô có thể đường hoàng bước xuống xe.


Tuy nhiên, bước xuống từ cái xe này…sao anh có thể tìm được một chiếc Lamborghini từ người đi đường vậy?
Bỗng một hồi tiếng còi quen thuộc vang lên từ phía sau chiếc xe của họ.

Kỷ Thần Hi liếc nhìn vào kính chiếu hậu rồi nhoẻn miệng cười.
“Xem ra không cần phải lo đám phóng viên trước cổng trường nữa rồi.”
Tịch Cảnh Dương cũng đưa mắt nhìn kính chiếu hậu rồi nhếch mép cười:“Tiểu Hi, buổi sáng anh đã bị ghi lỗi rồi, chiều nay thật sự có khả năng bị giam bằng đó! Em còn cười được sao?”
Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt lại:“Anh bị tước bằng cũng có sao? Thư ký kiêm trợ lý thân cận của anh chẳng phải cũng đảm nhiệm luôn chức vụ tài xế à? Anh ta có bằng là được rồi.”
Vị thư ký kiêm trợ lý thân cận tiện thể đảm nhiệm luôn chức vụ tài xế bỗng hắc xì một cái.

Mọi người xung quanh anh ta liền lên tiếng hỏi thăm.
“Trợ ký Mục, anh không sao chứ?”
“Phải đó trợ lý Mục, dạo này anh tăng ca nhiều như thế vẫn ổn chứ?”
“Còn nữa, sao dạo gần đây không thấy Đại Boss đến công ty vậy?”
Mục Hành thầm khóc không ra nước mắt, vì công cuộc chinh phục vợ yêu của tổng tài đại nhân, anh phải hy sinh một mình làm đủ công việc thay cho Đại Boss.

Chỉ hy vọng cuối năm nay, tiền thưởng có thể thêm một vài số không nữa, mới bù đắp đủ cho sự vất vả này của anh chứ!
Chiếc xe Lamborghini màu đen nhanh chóng thắng gấp trước cổng trường thi.

Với sự nổi bật của chiếc xe, nhanh chóng thu hút ánh nhìn và sự chú ý của mọi người xung quanh.
Một tốp phóng viên vẫn luôn trực chờ trước cổng trường liền nhận ra chiếc xe này không hề rẻ, liền muốn tiến đến để xem người trong xe là ai.


Vì dù là ai đi nữa, đoán chắc thân phận cũng không tầm thường.
Nhưng chiếc xe vẫn áng binh bất động mà không hề có động tĩnh gì.

Tuy nhiên vài giây sau đó, một hàng dài xe cảnh sát giao thông lại ập đến bao quanh chiếc xe.
Tốp phóng viên nhanh chóng lùi lại và rời đi chỗ khác.

Dù sao buổi sáng nay họ cũng đã có kinh nghiệm rồi, không nên chọc vào mấy anh trai áo xanh này thì hơn.
Đợi đến khi phóng viên đi hết, từ bên ghế gái phụ, cô gái mới bình tĩnh mà đẩy cửa xe ra.

Sau đó thản nhiên đi vào trường thi trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Thế nhưng, trên cổ cô có đeo thẻ dự thi, vì thế cảnh sát giao thông ở đó tạm thời không làm khó cô, mà dọn đường để cô có thể vào thi kịp giờ.
Cùng lúc đó, một viên cảnh sát tiến lên gõ mạnh vào cửa xe của ghế tài xế rồi quát lớn:“Mau! Xuống xe!”
Lúc này, cửa kính của chiếc xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của người đàn ông.

Anh ta quay sang cười với viên cảnh sát một cái rồi lên tiếng.

“Đội trưởng Du, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Viên cảnh sát họ Du khi nhìn thấy người ngồi trong xe:"…"
Ông ta thật sự đang rất muốn chửi thề rồi, vì sao lại là tên tổ tông này nữa rồi? Hắn ta dù sao cũng là ông chủ lớn, nhưng có sở thích phóng xe trên đường sao?
“Tịch…Ngài Tịch, sao lại là Ngài nữa rồi?”
Tịch Cảnh Dương đưa tay gãi gãi đầu:“Ờ, thật ngại quá, bạn gái tôi lại đi thi trễ nữa rồi.”
Những viên cảnh sát đứng gần đó nghe thấy:"…"
Còn vị họ Du kia vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không lao đến đánh người:“Thật ngại quá Ngài Tịch…nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo đúng quy trình, vậy nên…”
Mau giao giấy tờ tùy thân, bằng lái xe ra! Hôm nay ông đây còn để anh chạy xe trên đường, thì từ nay về sau không cần gọi ông là đội trưởng Du nữa mà hãy gọi là đội trưởng Cẩu đi!
Tịch Cảnh Dương khẽ nhoẻn miệng, rồi cũng thành thật giao ra bằng lái và chứng minh thư của mình cho viên cảnh sát họ Du.
Ông ta cố kiềm chế cơn đắc ý rồi vui vẻ nói với anh:“Vậy phiền Ngài Tịch xuống xe, chúng tôi cũng cần thu hồi chiếc xe này.”
Anh khẽ đưa tay chống lên vô lăng rồi thản nhiên đáp:“Tất nhiên là được rồi, nhưng mà vẫn nên đợi vài phút nữa đã.”.