Chỉ với vài lời ngắn ngủi của mình mà Tịch Cảnh Đăng đã khiến cho toàn bộ người có mặt ở đó chấn kinh.
Hoá ra người có quan hệ mờ ám với cô nữ sinh kia lại là anh trai của Vân Tiêu.
Nhưng cũng không thể trách họ được, dù sao thân thế lai lịch của Vân Tiêu quá bí ẩn, họ đã từng điều tra rất lâu cũng không có chút tin tức gì, nên sự tồn tại của người “anh trai” kia cũng chưa thể xác định được.
Cũng chính vì lí do đó mà tên phóng viên kia không hề chịu thua mà tiếp tục hỏi:“Chị dâu? Sao chưa từng nghe nói anh có anh trai vậy? Có phải ai đang nguỵ biện để bảo vệ thứ bại hoại xã hội kia không?”
Càng hỏi, tên phóng viên đó càng nói ra những từ không thể chấp nhận được, khiến cho Tịch Cảnh Đăng như sắp bùng nổ tới nơi.
Đường đường là đại tổ tông của nhà bọn họ, đến anh trai anh còn không nỡ mắng cô ấy dù chỉ một câu.
Vậy mà cái tên không biết sống chết này, lại dám liên tục buông ra những lời nhục mạ cô ấy như thế!
“Anh là người của toà soạn nào?” Tịch Cảnh Đăng lạnh giọng hỏi.
Tên phóng viên kia cứ nghĩ mình đã đoán trúng liền hất cằm tự tin đáp:“Tôi là người của “Thời Báo Đại Chúng”, từ trước đến nay chúng tôi luôn là người tiên phong vạch trần những chuyện đen tối của minh tinh các người!”
Tịch Cảnh Đăng nhẩm lại:“Thời Báo Đại Chúng sao? Được lắm tôi nhớ rồi.” Anh nhìn về phía tên không biết trời cao đất dày rồi cong môi cười, quay sang nói với các vị phóng viên còn lại.
“Trước mắt tôi xin khẳng định, mọi thứ đang lan truyền trên mạng đều là bịa đặt.
Các vị cũng không nên vì những tin đồn không căn cứ ấy mà làm ảnh hưởng đến những người vô tội khác! Ba ngày sau, tôi sẽ mở buổi họp báo để làm rõ mọi chuyện tại tầng cao nhất của Khách Sạn LG.
Ngoài ra, với danh nghĩa cá nhân, tôi chính thức đưa đơn kiện toà soạn Thời Báo Đại Chúng về tôi phỉ báng và lăng mạ danh dự nhân phẩm người khác!”
Lời của anh vừa dứt thì gương mặt của tên phóng viên kia lúc xanh lúc vàng.
Anh ta nghe nói Vân Tiêu là một người tính tình ôn hoà, chưa bao giờ làm căng với ai điều gì, nhưng hôm nay…cái khí thế bức người đáng sợ kia…còn tuyên bố kiện bọn họ nữa… Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc trước những lời của vị ảnh đế nào đó vừa nói ra, thì từ trong đám đông, một người đàn ông có dáng người cao ráo và hơi gầy, trên mặt có một cặp kính đen khá dày đang cùng một cô gái không ngừng chen chúc trong đám đông để đến gần với Tịch Cảnh Đăng.
Cũng may Tịch Cảnh Đăng trông thấy cô gái nào đó đang chật vật trong đám đông, vội ra tiến đến giải vậy cho cô.
Nhưng người đàn ông gọng kính đen lại không may mắn như vậy, vì cái tên vô lương tâm nào đó chỉ chú ý đến mỗi cô gái mà không thèm giúp anh một tay, khiến anh xuýt thì bị người ta đẩy ngã.
Anh ta tức giận quát lên:“Vân Tiêu! Sao cậu có thể trọng nữ khinh nam như vậy hả!”
Lời nói của anh ta bỗng chóc thu hút sự chú ý của mọi người.
Cùng lúc đó đã có người phát hiện ra anh ta là ai vội la lên:“Là Kha Liêm Hạo! Quản lý của Vân Tiêu!”
Nhanh chóng một phần đông tách khỏi Tịch Cảnh Đăng mà quay sang hỏi những câu y hệt ban nãy, nhưng đối tượng lần này lại là Kha Liêm Hạo.
Nhân lúc sự chú ý của mọi người đổi hướng, Tịch Cảnh Đăng vội quan sát cô gái bên cạnh mình, rồi nhỏ giọng quan tâm:“Không sao chứ?”
Cô gái liền lắc đầu rồi cũng giảm thanh âm của mình xuống:“Anh mau cứu Anh Hạo đi, anh ấy sắp bị người ta ép thành bánh ép luôn rồi.”
Tịch Cảnh Đăng liền cau mày:“Bên cạnh anh, không được quan tâm người đàn ông khác!”
Nhìn tình hình bên phía của Kha Liêm Hạo dần mất kiểm soát, tuy đã có bảo vệ đứng ra hỗ trợ, nhưng lượng phóng viên lại quá đông, chưa kể còn có lẫn fan và antifan trong đó, khiến cho cô gái vô cùng lo lắng.
“Tiêu Tiêu, anh mau giúp Anh Hạo đi, anh ấy sắp không ổn rồi!” Cô gái nhỏ giọng cầu xin.
Tuy có chút không vui, nhưng Tịch Cảnh Đăng lại không muốn nhìn thấy cô lo lắng, liền lên tiếng để sự chú ý của đám đông quay về phía anh.
Rất lâu sau đó, ba người bọn họ mới có thể đột phá vòng vây, tiến đến căn phòng họp của GE với sự hỗ trợ của rất nhiều bảo an.
Kha Liêm Hạo nằm dài ra bàn than thở:“Đám người à không đám ma quỷ đó thật sự quá ác mà, suýt chút nữa tôi bị họ ép tới chết rồi!”
Còn cô gái liền đi rót cho hai người mỗi người một ly nước:“Anh Hạo, uống chút nước ấm để bình tĩnh lại đi.”
Tịch Cảnh Đăng lần nữa không vui:“Âm Âm, em là trợ lý của anh, không phải anh ta, cứ mặc kệ anh ta đi!”
Kha Liêm Hạo tức giận bật dậy cầm lấy cốc nước nốc cạn:“Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, mau giải thích rõ cho tôi rốt cuộc chuyện là như thế nào! Nếu không, người phong sát cậu đầu tiên sẽ là tôi đó!”.