Song Trùng

Chương 122: 122: Đắc Tội Với Ai





Tịch Cảnh Đăng nhàn nhã ngồi uống nhà trên ghế sofa, khi trông thấy hai người một trước một sau bước xuống cầu thang, không nhịn được mà trêu ngay.
“Anh Hai, mới đây mà dỗ được Chị Dâu rồi sao? Lợi hại thật đó!”.

Anh ta cũng không quên giơ ngón tay cái để biểu thị tặng cho Tịch Cảnh Dương một like.
Kỷ Thần Hi cũng tiến lại ngồi xuống ghế sofa hờ hững đáp:“Tôi có giận dỗi gì đâu mà cần phải dỗ!”
Tịch Cảnh Đăng liền cười:“Ha ha! Chị Dâu, vậy xem ra cái hôn ước trời ơi với Kỷ Gia, chị cũng không quan tâm luôn à?”
Lời vừa dứt thì Tịch Cảnh Đăng vội ôm đầu la thất thanh:“Anh Hai! Sao lại đánh em!”
Tịch Cảnh Dương cũng thu cái tay vừa hành sự của mình lại mà bình tĩnh đáp:“Trên đầu của cậu có con muỗi, cứ bay vo ve, thật ồn ào.”
Tịch Cảnh Đăng:"…" What! Muốn nói em nhiều lời thì anh cứ nói đi, mắc gì đánh em rồi còn ám chỉ này nọ cơ chứ!

Lúc này Dì Lan bước ra từ phòng bếp, trông thấy cô cậu chủ đã làm hoà với nhau, bà cũng yên tâm được một chút, mỉm cười lên tiếng:“Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, mọi người có muốn ăn luôn không?”
Kỷ Thần Hi liền tinh nghịch quay sang đáp:“Dạ có! Dì Lan, cả tháng này không được ăn món Dì nấu rồi, con cũng có chút nhớ đấy!”
Nghe cô nói thấy Dì Lan càng cảm thấy vui vẻ hơn, đúng là cô chủ vô cùng đáng yêu lại còn khéo ăn nói nữa.
Thế rồi ba người liền tiến đến một bàn cơm thịnh soạn, Tịch Cảnh Đăng liền cảm thán:“Chậc! Đúng là qua nhà của Anh Hai ăn ké là quyết định sáng suốt mà, nhìn mấy món này xem, có cần kêu người của Kim Đỉnh Lâu đến đây học hỏi cách làm không ta?”
“Cậu có thể đi ngay bây giờ mà!” Hai người nào đó cùng đồng thanh lên tiếng.
Khoé mắt Tịch Cảnh Đăng liền rưng rưng, rồi hoá thân thành cún con đáng thương ôm lấy chân của anh trai mình:“Anh! Anh nỡ đuổi đứa em dễ thương hoạt bát lại còn siêu cấp đẹp trai như em đi sao?”
Tịch Cảnh Dương cũng không chần chừ gì mà đáp lời ngay:“Ừm.”
Cảm thấy ăn vạ anh trai mình không được, Tịch Cảnh Đăng chuyển hướng đối tượng sang Kỷ Thần Hi.

Nhưng anh còn chưa lên tiếng thì cô đã nói trước:“Nỡ!”
Tịch Cảnh Đăng:"…"
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi mặc kệ anh ta, hai người ngồi xuống trước rồi bắt đầu ăn cơm.
Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang lên, buộc vị ảnh đế nào đó phải tắt chế độ diễn xuất đi, anh ta vốn cũng không thích nghe điện thoại khi đang trong thời gian nghỉ lắm, nhưng dù sao người gọi đến là Anh Hạo - quản lý của anh.

Chính vì thế, Tịch Cảnh Đăng miễn cưỡng nhắn nghe máy.
Từ bên kia đầu dây liền truyền đến một loạt oán trách:“Tiểu tổ tông của tôi ơi! Cậu đã đắc tội với ai rồi vậy hả?”
Tịch Cảnh Đăng gắp lấy một miếng sườn xào chua ngọt vừa nhăn mặt đáp:"Đắc tội gì cơ? Anh Hạo, anh nói gì thế, tôi không hiểu?’

Anh Hạo:“Cậu không biết? Cậu sắp bị người ta phong sát đến nơi rồi mà còn không biết?”
Miếng thịt đến miệng rồi cũng ăn không ngon nữa, Tịch Cảnh Đăng liền cười lạnh hỏi lại:“Phong sát tôi? Ai mà có bản lĩnh ghê gớm vậy?”
Cô gái nào đó đang chú tâm ăn cơm bỗng nghe thấy có drama, cũng bắt đầu hóng chuyện.

Chàng trai phía đối diện cười một cái rồi gắp cho cô một con tôm:“Ăn cơm đi.”
Kỷ Thần Hi bỉu môi một cái:"Em dị ứng tôm!’
Tịch Cảnh Dương nhìn xuống con tôm trong bát của cô, thì liền hiểu ra vấn đề:“Xin lỗi, là lỗi anh.” Nói xong anh vô cùng tự nhiên mà lấy con tôm lại sau đó lột vỏ sạch sẽ, rồi lần nữa đặt vào bát của cô.

Lần này Kỷ Thần Hi vui vẻ gắp con tôm không khiến cô bị dị ứng lên mà bỏ vào miệng.
Chủ nhân drama gần đó chưa kịp ăn thịt xào chua ngọt đã phải ăn cẩu lương:"…"
Phía bên kia điện thoại lại phát ra âm thanh:“Haiz! Tôi cũng không biết, bỗng nhiên hàng loạt nhãn hàng rồi đạo diễn gọi đến, nói muốn hủy hợp đồng với cậu!”
Tịch Cảnh Đăng cau mày:“Anh có hỏi lí do không?”
Anh Hạo:“Đương nhiên là có rồi! Bọn họ đều nói cậu đắc tội với Đại Lão nào đó, người ta chỉ đích danh bất kỳ ai dám hợp tác với cậu thì chính là đối đầu với họ!”

Tịch Cảnh Đăng bắt đầu trầm tư, dạo gần đây anh cũng đâu có gây hấn với ai đâu nhỉ? Chưa nói đến Đại Lão đủ sức chèn ép anh như thế không nhiều.

Bất chợt anh nhìn về phía người đàn ông đang vui vẻ ngồi lột vỏ tôm bên cạnh rồi suy nghĩ gì đó.
“Anh Hạo, đợi lát nữa tôi đến công ty giải quyết, tắt máy trước đây.” Tịch Cảnh Đăng nói xong liền trực tiếp tắt máy để mặc cho vị quản lý số khổ bên kia không ngừng “alo”.
Tịch Cảnh Đăng ngờ vực nhìn về phía anh mình sau đó có chút sợ sệt mà lên tiếng hỏi:“Anh, là anh làm sao?”
Trước đến nay người nhà luôn phản đối việc anh gia nhập giới giải trí, nếu quả thực suy nghĩ anh đúng thì chắc chắn là do anh trai anh ra tay.

Tuy anh không nghĩ rằng anh trai mình sẽ làm vậy, nhưng nếu thật là anh ấy, anh hoàn toàn không có cách chống trả..