Song Trùng

Chương 115: 115: Đang Muốn Thu Hút Sự Chú Ý Của Tôi





Thầy Châu ho nhẹ một tiếng, lên tiếng giải vây cho bạn nữ sinh kia:“Kỷ Dược Phàm và Mộ Nhược Vi, khi hết giờ hai em lên phòng giám thị một lát.

Các em còn lại có thể tự do hoạt động trong trường, dù sao cũng là ngày cuối nên nhà trường cũng sẽ châm chước một chút.

Nhưng nhớ! Cái gì cũng có mức độ thôi đó!”
Cả lớp đồng thanh đáp:“Dạ rõ! Châu lão sư!”
Sau đó lần lượt mọi người tiến lên theo thứ tự để nhận phiếu báo dự thi cùng với thẻ học sinh của mình.
Lúc này, Kỷ Dược Phàm khẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh rồi có chút không hài lòng.

Dù sao anh ta ngồi ở đây cũng lâu vậy rồi, vậy mà con nhỏ kia chẳng thèm nhìn anh đến một cái, giả bộ cũng giỏi thật.

Nhận ra ánh mắt có chút không thiện chí lắm mà cứ nhìn mình chằm chằm về phía mình, Kỷ Thần Hi mới quay đầu lại rồi trông thấy gương mặt lạ lẫm của anh bạn bàn bên.
Cô khẽ khều nhẹ vào vai của cậu bạn mập bàn trên rồi lên tiếng gọi:“Này, Trần Minh!”
Cậu bạn mập liền quay người xuống:“Mộ nữ thần, có chuyện gì sao?”
Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn về người bên cạnh:“Lớp chúng ta có bạn học mới chuyển vào từ khi nào thế? Còn nữa, chẳng phải lúc trước chỗ ngồi cạnh tôi là Trì Tranh sao? Thế nào mà đổi thành cậu ta rồi?”
Cậu bạn mập đưa mắt nhìn về hướng mà Kỷ Thần Hi nói, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang không mấy vui vẻ của ai kia, cậu liền thầm nuốt nước bọt.
Kỷ Thần Hi nhíu mày:“Nè, cậu nghe tôi nói không vậy hả?”
Trần Minh liền lắc đầu rồi quay ngoắc lên trên trong sự ngỡ ngàng của Kỷ Thần Hi, dù sao thì cậu ta thà đắc tội với Mộ Nhược Vi, còn hơn dính líu với tên Tiểu Ác Bá đó.
Kỷ Dược Phàm nghe thấy lời của cô gái vừa nó thì liền hừ lạnh một tiếng:“Mộ Nhược Vi, cậu giả vờ cũng giỏi thật đó, suýt chút nữa thì ngay đến tôi cũng bị cậu lừa rồi đấy!”
Kỷ Thần Hi đầu đầy chấm hỏi:“Tôi lừa gì cậu?”
Kỷ Dược Phàm cười nhạt, không ngờ mấy tháng không gặp, cô gái này lại ngày càng thích diễn như thế.
“Tôi còn tưởng, chúng ta không quen biết gì nhau thật đấy!”
Kỷ Thần Hi cũng cười cười mà đáp trả:“Tôi cần phải biết cậu à?”
Kỷ Dược Phàm không ngờ cô lại trả lời như thế, thoáng chốc không biết phải nói gì nữa.
Lúc này mọi người đều đã nhận xong thẻ dự thi của mình, chỉ riêng có hai bạn học bàn cuối này vẫn chưa nhận được, thế là Kỷ Thần Hi mới lên tiếng hỏi:“Thầy Châu! Phiếu báo dự thi và thẻ học sinh của em đâu?”
Kỷ Dược Phàm cũng khó chịu lên tiếng:“Của em nữa?”
Thầy Châu vừa định ra ngoài thì bị gọi lại, ông cũng xém quên mất thẻ dự thi của hai người này:“Hết giờ các em cứ lên phòng giám thị gặp thầy, thầy còn có việc, đi trước đây.”
Rất nhanh sau đó tiếng chuông báo hết giờ cũng vang lên, Kỷ Thần Hi từ từ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến phòng giám thị.
Bỗng Lăng Giao tiến đến nói nhỏ:“Tiểu Vi…cậu đi cùng cậu ta, liệu có ổn không vậy?”
Kỷ Thần Hi ngơ ngác chớp chớp mắt:“Hả?”

Lăng Giao đưa mắt ra hiệu về phía bên cạnh:“Cậu thật sự không cần tớ đi cùng sao?”
Kỷ Thần Hi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn vỗ vai trấn an bạn mình:“Không sao hết, cậu không cần phải lo lắng vậy đây.

Vậy nha, tớ đi trước đây.”
Vừa dứt lời Kỷ Thần Hi liền đứng dậy rời đi.

Khoé miệng Kỷ Dược Phàm khẽ nhếch lên, rồi cũng đứng dậy đi theo sau cô.
Trước khi đi, anh ta quay lại lạnh mặt nhìn về phía Lăng Giao một cái rồi nhẹ giọng nhắc nhở:“Bớt lo chuyện bao đồng lại đi!”
Nói xong anh ta liền xoay người rời đi.

Còn về phía Lăng Giao, khi trông thấy ánh mắt đáng sợ ban nãy, chân cô bỗng cứng đờ, sống lưng thì lành lạnh.
Cậu bạn mập thấy thế liền đưa tay đỡ lấy Lăng Giao:“Nè, đừng trách tôi nhiều lời, nhưng cậu cũng biết tên ác ma đó có tính cách thế nào, chưa kể trước đây là Mộ nữ thần bám theo người ta trước nữa chứ.


Cậu vẫn nên tránh xen vào chuyện của họ đi!”
Lăng Giao cắn môi:“Nhưng…”
Cậu bạn mập liền đứng dậy kéo cô về chỗ ngồi rồi an ủi:“Yên tâm đi, Mộ nữ thần giờ đã khác xưa rồi, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lăng Giao đưa mắt nhìn về phía hai người vừa rời đi, vừa lo lắng trả lời:“Hy vọng là vậy…”
Cùng lúc đó tại chân cầu thang, nơi có ít người qua lại, Kỷ Dược Phàm mạnh bạo ép Kỷ Thần Hi vào tường trong sự ngỡ ngàng của cô.
Kỷ Thần Hi tức giận quát lên:“Cậu bị điên à! Mau buông tôi ra!”
Kỷ Dược Phàm khẽ nhếch mép, túm lấy hai tay đang vùng vẫy của cô gái ép lên tường, lạnh giọng:“Sao nào? Vẫn giả vờ à? Hay đang muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
Bị người đàn ông lạ mặt ép chặt vào tường, đã thế khoảng cách giữa hai người thật sự quá nguy hiểm, Kỷ Thần Hi lạnh lùng giơ chân đá thẳng vào hạ bộ của Kỷ Dược Phàm, khiến cậu ta đau đến mức nằm lăn ra đất kêu gào.
“Đồ thần kinh! Bà đây đã né chỗ đó ra rồi, dù không muốn đoạn tử tuyệt tôn tên thần kinh nhà ngươi, thì bà đây cũng ngại bẩn lắm!”.