____________
Nếu không phải sư tỷ có lời muốn hỏi, Tạ Trùng Tự thật không muốn gặp Liên Tần.
Kiếp trước lúc cung biến, Tần Vân Sam luôn không biết mệt lắc lư trước mặt nàng, ỷ vào Tần gia thế mạnh, bắt nạt vị Công chúa vong quốc là nàng.
Tạ Trùng Tự cho đến nay vẫn nhớ rõ câu Tần Vân Sam từng nói kiếp trước, “Điện hạ, phụ huynh (cha, anh) người đều đã mất, người còn muốn sống tạm bợ đến khi nào?”
Tần Vân Sam lúc đó cười đến vô cùng duyên dáng, nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi nàng, lại nói: "Thật đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nhớ năm đó Tuyên gia gặp nạn, bị tịch biên giết chết cả nhà, Tuyên Tam công tử phải chịu tiếng xấu, ai lại có thể ngờ được, sẽ có một ngày Công chúa điện hạ kiều quý của chúng ta lại phải chịu cảnh tương tự như vậy chứ? Phải không?”
“Điện hạ cứ từ từ hưởng thụ.” Tần Vân Sam cười khẽ quay người bỏ đi, nàng ta từ trước đến nay đều thích châm chọc người khác, hơn nữa ra tay vô cùng chuẩn xác, đều đâm vào chỗ đau nhất của đối phương.
Chỉ bằng mấy câu của nàng ta khi đó đã đủ châm ngòi ly gián nàng và Tuyên Giác, gợi nên ân oán của nàng và hắn khi xưa.
Tạ Trùng Tự lúc ấy cảm thấy rất mờ mịt, cả người đều lúng túng, suy nghĩ duy nhất trong đầu khi đó là: Tuyên Giác đang trả thù nàng, chỉ là hắn dùng thủ đoạn càng tàn độc hơn, tàn nhẫn hơn mà thôi.
Hắn căm ghét nàng.
Về sau mỗi lần nhìn thấy Tần Vân Sam, thái dương Tạ Trùng Tự đều nhảy lên. Tuyên Giác nhận thấy khác thường, sai người dò hỏi, sau đó thì không để cho Tần Vân Sam xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Sau đó Tần thị bị Tuyên Giác tra xét, trừng trị nghiêm khắc, Tần Vân Sam cũng có dính líu đến vụ án mưu phản năm xưa, bị tước vị, đày vào thiên lao, cuối thu năm ấy trảm.
Hôm nay, đã trải qua nhiều năm như vậy, Tạ Trùng Tự cảm thấy như cách cả một thế hệ, quá khứ như phủ bụi, mọi thứ tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể làm nàng vướng bận trong lòng nữa.
Tạ Trùng Tự chỉ khép tay áo, nghiêng người nhường chỗ cho Giang Châu Tư, nói: "A, không đến mức đó, nếu bổn cung muốn tham gia náo nhiệt có thể đi thanh lâu nghe đàn nhạc, hoặc đi Giang Chử chèo thuyền, không cần phải hao phí tinh lực trên người ngươi. Là có người muốn gặp ngươi hỏi chút chuyện.”
Tần Vân Sam lúc này mới chú ý đến Giang Châu Tư ở phía sau tạ Trùng Tự.
Nữ tử phía sau dung mạo thanh lệ nhưng xa lạ vô cùng, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt trong veo nhưng lại lạnh nhạt xa cách, không có chút cảm xúc gì. Tần Vân Sam chỉ cảm thấy đôi mắt đó lạnh lùng nhìn nàng ta, ra dấu tay.
Tần Vân Sam xem không hiểu, đột nhiên nghe được tiếng nói bén nhọn chói tai, câu hỏi đi thẳng vào vấn đề: "Thế hệ của ngươi, ai bị chọn làm ngẫu nhân?”
Tần Vân Sam cứng đờ. Vẻ điên cuồng trên mặt hơi lui, ngạc nhiên đánh giá Giang Châu Tư.
Có lẽ là vẻ mặt Giang Châu Tư quá mức kỳ lạ, làm cho Tần Vân Sam tâm hoảng ý loạn, vẻ ác độc trên mặt cũng thu liễm lại mấy phần, run giọng nói: "Ta, ta không biết! Ngươi hỏi cái này làm gì!?”
Giang Châu Tư dừng một chút, vừa định mở miệng, Tạ Trùng Tự ở một bên biết sư tỷ mình không giỏi thẩm vấn, cho nên tiếp lời, thản nhiên nói: "Tần Ngũ lão phu nhân uống thuốc độc tự sát. Trước khi chết, đã phó thác bản cung, bà ấy muốn lấy tính mạng ngươi. Còn nói cái gì “đại nghịch bất đạo”, “tự tìm đường chết”, nói Tần thị nghiệp chướng nặng nề, dùng người sống làm thành ngẫu nhân, chính là khinh nhờn thần linh.”
Trong câu Tạ Trùng Tự nói hiển nhiên có chữ làm nhiễu loạn tâm tư Tần Vân Sam, thần sắc nàng ta lại hiện lên vẻ oán giận, hung tợn, nói: "Tự sát? Tốt, chết tốt.”
Bởi vì sắp chết nên nàng ta không hề cố kỵ: "Khinh nhờn thần linh? Mấy thúc bá trong nhà ta mà nghe được lời này không biết sẽ cười thành cái dạng gì. Ha ha. Thần linh là ai? Với ta thần linh còn không bằng con chó chạy ngoài đường.”
Quản ngục dẫn đường thấy thế, vội vàng rời khỏi phòng giam, rất thức thời cách phòng giam của Tần thị thật xa. Để bảo đảm bản thân không nghe được bất kỳ bí mật cung cấm nào, tránh chọc cho quý nhân chướng mắt.
Tạ Trùng Tự mặc kệ gã quản ngục đang cẩn thận rời đi, cười híp mắt nửa quỳ xuống, nhìn thẳng vào Tần Vân Sam, nhớ lại lời sám hối trước khi lâm chung của Điền Khương.
Điền Khương có nói, Tần Vân Sam đang cho bà ta một niềm hi vọng hão huyền. Nói như vậy...
“Ngươi lừa gạt lão phu nhân, nói con bà ta còn sống?" Tạ Trùng Tự nhướng mày.
Tần Vân Sam vừa định chối, lại nghe Tạ Trọng Tự nói: "Thật hay giả? Bà ta lại tin là thật. Thiếu chút nữa đã ra tay với ta.”
Nghe vậy, Tần Vân Sam cảm thấy trong lòng vô cùng mỹ mãn, ả ta tựa như hình thấy cảnh tượng khi Điền Khương chết đi vậy, đắc ý cười rộ lên: "Đương nhiên là giả. Tuy rằng năm đó lúc người nhà ta cho người truy sát, chỉ giết Tần Mặc, nhưng Tần Vân Kỳ sao có thể còn sống. Cánh tay đã bị thúc bá ta bẻ gãy, sao có thể sống được chứ... Ha ha.”
Đồng tử Tạ Trùng Tự co rụt lại. Nhi nữ của Điền Khương đều sớm mất, cho nên bà ta mới thống hận Tần thị như vậy.
Tạ Trùng Tự biết mấy đại gia tộc đều có những bí mật xấu xa riêng, nhưng nàng có nằm mơ cũng không ngờ, lại kinh khủng đến mức này.
Tạ Trùng Tự xâu chuỗi tất cả sự việc lại, nhíu mày nhìn về phái Giang Châu Tư, Tần Vân Kỳ bị gãy tay... mà sư tỷ cũng mất tay trái, lưỡi còn bị cắt cụt, trở thành bộ dạng nửa người nửa quỷ.
Giang Châu Tư lãnh đạm nhìn chằm chằm Tần Vân Sam một lúc lâu, nàng cũng bị suy nghic của chính mình làm cho sợ hãi, nàng chần chờ một lát, Đào Tử tiếp tục thay nàng nói: "Gãy cánh tay?"
Giang Châu Tư nâng cánh tay trái lên, lạnh lùng hỏi: "Giống như thế này sao?”
Ngọn lửa trên vách càng lúc càng lớn, chiếu sáng phần cánh tay trái lộ ra của Giang Châu Tư, chỉ thấy phần cánh tay đó có màu vàng đất, tuy kích cỡ cẫn giống cánh tay của người bình thường, nhưng vẫn có thể nhận ra có chút cứng nhắc, bên trên còn có hoa văn.
Tần Vân Sam nhìn chăm chăm cánh tay đó, vô cùng kinh hãi. Cánh tay của người trước mắt này vậy mà lại bằng gỗ, là đồ giả!
Tần Vân Sam dù gì cũng là người cũ trong cung, tất nhiên rất thông minh nhanh nhạy. Nàng ta nhìn chằm chằm Giang Châu Tư, lại kết hợp thêm mấy câu hỏi của hai người hỏi từ nãy đến giờ, liền hiểu. Nhưng suy nghĩ đầu tiên của nàng ta là Tạ Trùng Tự đang gạt nàng ta, liền rống lên, “Ngươi gạt ta!!!”
Tạ Trùng Tự thở dài: "Bổn cung cần gì phải lừa ngươi, Điền lão phu nhân thật sự tin. Cũng đã qua đời.”
Tuy ngoài miệng lão phu nhân nói không tin, nhưng sâu trong tâm luôn hi vọng mấy lời tần Vân Sam nói trong thư là sự thật, thật mong nữ nhi của bà còn sống, bình an vui vẻ là bà mãn nguyện lắm rồi.
Giang Châu Tư bỗng nhiên khẽ động ngón tay, nhanh chóng tới gần Tần Vân Sam, giơ tay phải lên bóp chặt cổ ả ta, càng bóp càng chặt.
Tạ Trùng Tự cũng để mặc cho sư tỷ nhà mình phát tiết, nàng đã chuẩn bị tốt cho việc thu dọn tàn cục phía sau, vậy mà nàng lại thấy sư tỷ ngừng lại, buông tay ra, đem người ném đi, sau đó đạp bước ra cửa ngoài.
Tần Vân Sam nằm rạp trên cỏ khô ho khan không ngừng, tạm thời nhặt về được một cái mạng, giãy dụa hỏi: "Ngươi vì sao lại không chết?"
Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Giang Châu Tư đã rời đi chỉ còn lại chút bóng lưng, gằn từng chữ nói: "Ngươi vì sao không chết?!”
Phụ thân nàng ta muốn đưa người vào cung, cho nên âm thầm động tay động chân, để cho Ngũ phòng vốn không liên quan gì, bất đắc dĩ phải dâng lên nữ nhi "Bát tự toàn âm". Kết quả Điền Khương mềm lòng, chuyện đã sắp thành lại để cho nhi tử dẫn người chạy trốn, bị thị vệ gia tộc phái ra đuổi giết.
Thị vệ chỉ giết được con trai Điền Khương, quay về bẩm báo không tìm được Tần Vân Kỳ, bọn họ cũng không để ý, dù sao đứa trẻ ba tuổi bị cụt tay mất lưỡi, không thể nào sống sót được, nếu đứa trẻ đó may mắn được người cứu, cũng không có ai có khả năng cứu chữa được. Kết quả chỉ có một, là chết, chì là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, mà sau hơn hai mươi năm, đứa trẻ năm đó vẫn còn sống sót, thậm chí còn đang đứng trước mặt nàng.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng lại phải chịu đựng, mặc cho gia tộc lợi dụng, lại còn phải ở trong cung cẩn thận từng bước, nơm nớp lo sợ, đến cả đêm cũng ngủ không yên. Vậy thì dựa vào đâu mà nàng ta vẫn còn sống, lại còn sống tiêu dao, thoải mái đến như vậy?!!
Giang Châu Tư thản nhiên liếc mắt nhìn Tần Vân Sam, không phản ứng gì, lại xoay người rời đi.
Đào Tử rất có nhãn lực mà lên tiếng trào phúng: "Liên quan rắm gì tới ngươi!”
Trong phòng giam, chỉ còn lại Tần Vân Sam thở dốc gầm nhẹ, Tạ Trùng Tự đứng ở một bên, có chút buồn cười: "Ngươi có phải rất muốn hét lên, dựa vào cái gì hay không? Đừng nhìn ta như vậy, suy nghĩ của ngươi, đều viết cả lên mặt rồi. Đúng vậy, dựa vào cái gì? Ở trong lòng ngươi, chỉ có ngươi đau khổ bị tra tấn, ngươi chỉ thấy người khác tiêu dao sống vui vẻ một đời? Thật là nực cười." Ngữ khí Tạ Trùng Tự nhạt xuống. “Sư tỷ được Quỷ Cốc cứu, ngươi cẩm y ngọc thực lớn lên, tỷ ấy lại miệng không thể nói tay không thể động, thiếu chút nữa chết non. Tần Vân Sam a, ngươi nói có buồn cười hay không, nàng thoát khỏi gông xiềng của thị tộc, hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có, tất cả là nhờ phúc của ngươi, nhưng tỷ ấy cũng đã thay ngươi chịu tội. Người bát tự toàn âm, là ngươi.”
Tạ Trùng Tự thấy ả ta vẫn chưa tỉnh ngộ, châm chọc nhếch môi cười nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải lại, coi như là ngươi đi lên hình đài, đối mặt với cái chết. Lúc đó ngươi nói xem, phụ mẫu, huynh trưởng ngươi có dốc toàn lực ra để cứu ngươi hay không?”
Không đâu. Không chỉ không cứu, mà còn đẩy nàng ta vào chỗ chết nhanh một chút.
Bọn họ từ trước đến nay chỉ trông mong nàng ta mang về vinh hoa phú quý cho gia tộc, nhưng nếu nàng ta thất thủ, thì cũng chỉ là một đứa con gái, đối với đại gia tộc mà nói, không đáng là gì.
Tần Vân Sam từ trước đến nay đều lấy việc giẫm đạp lên người khác lầm niềm vui, đây là lần đầu tiên nàng ta bị châm chọc đến mức đầu óc đều thông suốt.
Chờ ngục tốt đóng cửa lại, mới thì thào gọi: "Ngũ thẩm...”
Chỉ sợ, Điền Khương là người duy nhất trong Tần gia thật lòng tốt với nàng.
Thiên lao trọng địa, trọng binh canh gác. Bên trong âm u ẩm ướt, nhưng khi đi ra ngoài lại là ánh nắng tươi sáng.
Giang Châu Tư đứng sững sờ, nghe được tiếng bước chân Tạ Trùng Tự phía sau, không đầu không đuôi nói một câu: "Ngày đó ta hẳn là nên nhẹ nhàng hơn một chút.”
Tạ Trùng Tự giật mình, kịp phản ứng, sư tỷ là đang nói đến lúc Điền lão phu nhân bị phát độc, tỷ ấy khiêng lão phu nhân chạy đi như khiêng bao tải.
Tạ Trùng Tự bị lời này của Giang Châu Tư làm cho á khẩu không nói được gì, chỉ có thể an ủi ôm chặt lấy Giang Châu Tư, sau đó nói: "Sư tỷ, tỷ đã làm rất tốt rồi. Sẽ không làm tốt hơn được nữa. Không phải lỗi của tỷ.”
*
Sau khi dư mạch Tần thị trong cung bị tiêu diệt hoàn toàn, thì chuyện của Ly Giang xem như đã hạ màn.
Một năm oanh oanh liệt liệt, không nhanh không chậm đang dần kết thúc, khi hoa sen nở khắp hồ, Tề gia lấy hoa sen làm tộc huy dâng thư, tình nguyện gia một phần gia sản mậu dịch sung vào quốc khố.
Tạ Trùng Tự liếc mắt nhìn, liền biết là do Tề Nhạc cầm đầu.
Thị tộc bình thường sẽ không làm như thế này, nhìn kỹ lại rất có phong thái của phá gia chi tử.
Tạ Trùng Tự thản nhiên ngồi ở ngự thư phòng dự thính nghe chính sự, dù sao cũng là do Phụ hoàng có việc gọi nàng, nếu nàng không sãn tiện hỏi việc chính sự chính là uổng công nàng đội nắng gắt đến đây.
Tạ Sách Đạo bận rộn xong, mới nhớ ra ái nữ nhà mình đang đợi bên cạnh, vội bảo Tưởng Minh bưng canh ngọt đến cho Công chúa của ông giải nhiệt, tự trách nói: "Khụ, nói chuyện phiếm với mấy vị ái khanh lâu như vậy, con nghe có phiền không?"
“Không." Tạ Trùng Tự lắc đầu, "Phụ hoàng gọi nhi thần đến là có chuyện gì?”
Tạ Sách Đạo đứng lên, nghiêm nghị nói: "Con còn dám hỏi trẫm có chuyện gì? Năm ngoái con cứ luôn tìm cách kéo dài chậm chạp, cuối cùng Triển Bội cũng phải bất đắc dĩ rời đi, còn nói bản thân khôg xứng với con. Năm nay trẫm bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đầu năm không có thời gian chọn vị hôn phu cho con, nhưng không có nghĩa là trẫm bỏ qua. Tiểu tổ tông của ta ơi, con nếu cứ chọn ba lấy bốn, lật tới lật lui con nhà người ta thì mấy vị công tử xuất sắc sẽ bị mấy cô nương kia cướp mất đấy. Đến lúc đó con đừng có mà tới khóc với trẫm!”
Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ: "Nhi thần còn có chuyện trọng yếu phải làm. Tạm thời không nghĩ tới là cái này a.”
Tạ Sách Đạo nhướng mày: "Việc này không quan trọng sao?!”
Tạ Trọng Tự gật đầu nhẹ giọng dỗ dành Phụ hoàng mình: “Đúng, đúng vậy, quan trọng, quan trọng nhất, phải láy giấy bút viết lên, còn phải đóng khung treo ở chỗ dễ nhìn, một ngày đi tới đi lui nhẩm đi nhẩm lại ít nhất ba lần.”
Tạ Sách Đạo: "......”
Tạ Sách Đạo ôm ngực, cảm thấy vô cùng bất lực, nói như thế nào cũng không lại ái nữ nhà mình, nghiêm túc: "Trùng Trùng, con cứ kéo dài như vậy, trẫm thấy cuối cùng chỉ có Thích Văn Lan mới dám cưới con.”
Người có điều kiện tốt, đều đã sớm thành gia lập nghiệp, ai lại chịu thủ thân như ngọc, chỉ vì chờ vị kim chi ngọc diệp trong cung rủ mắt nhìn xuống a?
Tạ Trùng Tự suýt nữa sặc canh, chậm rãi nói: "Liên quan gì đến hắn, hắn không phải ở đang thủ biên quan ở Đông cảnh sao, nghe nói đã ba bốn tháng chưa về kinh rồi?"
Tạ Sách Đạo: "Ừ.” Suy nghĩ một lát, lại nói: "Thích gia trung thành. Con gả qua đó trẫm cũng yên tâm phần nào. Tháng sau tên tiểu tử kia về kinh, ta lại hỏi ý hắn lần nữa?”
Dù sao hai năm trước hắn cũng từng ngẫu nhiên nhắc tới, nói bóng nói gió một hồi, biểu hiện của tên tiểu tử kia hình như là có chuyên gì vậy.
Tạ Trùng Tự bị ý nghĩ của Tạ Sách Đạo làm cho sởn hết cả gai óc, quyết đoán nói: "Phụ hoàng! Người là cữu ngũ chí tôn, đừng làm mai nữa!!!”
Tạ Trùng Tự đặt chén sứ trong lòng bàn tay xuống, không biết nghĩ tới cái gì, ôn nhu nói: "Không bằng như vậy, Phụ hoàng cho nhi thần một đạo thánh chỉ ban hôn, nhưng tên người lại để trống không, để nhi thần tự mình điền. Nửa năm sau nhi thần liền điền, nhất định không thất hứa, không chậm trễ, nhi thần cam đoan.”