_________________
Ly Giang phía Tây giáp với Tây Lương quốc, phía Đông giáp Bách Việt. Toàn bộ Ly Giang được ông trời ưu ái, có vô số khoáng thạch. Mở lớn mỏ nhỏ trải rộng khắp Ly Giang. Nói Ly Giang là nơi cung cấp khoáng sản cho Đại Tề thậm chí là cả Trung Nguyên cũng không ngoa.
Giang Châu Tư muốn đi ngang qua các gia tộc khác nhau ở phía Ly Giang, nhất định phải đi từ phía Đông lên, quả nhiên, nghe nàng nói: "Dọc theo con đường phía Tây Bắc trở lên, các gia tộc họ Bùi, Tiền, Cốc gần đó ta đều đã xem qua. Nhân lúc bọn họ rối loạn, ta đã thừa dịp dạo chơi một vòng. Đám thị tộc đó quả mức bại hoại, tiểu A Tự, muội có từng nghe nói, cha chồng nhận hối lộ bị phát hiện, liền đem con dâu của mình tặng cho đối phương nhằm yên chuyện. Đã vậy người con trai còn chẳng hay biết gì, cho rằng thê tử mình bệnh nặng qua đời rồi.”
Giang Châu Tư chậm rãi nhắm mắt lại, "Cho nên, ta nhịn không được, ở lại lâu hơn một chút.”
Tuyên Giác: "Là tiểu thị tộc sao?” Trong lòng hắn đã có kết quả, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Từ trước đến nay, chỉ cần có chuyện xấu xảy ra, dù là binh biến, chiến tranh hay loạn lạc đói kém, thì người chụ thiệt đầu tiên nhất định là phụ nữ trẻ em, là những dân chúng bình thường tay không tấc sắt.
Cho nên khi Tạ Sách Đạo ném cho hắn công việc bẩn thỉu khó khăn này, hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, trù tính rất lâu mới bắt tay vào việc.
“Ừ." Giang Châu Tư gật đầu, "Gia tộc lớn như Tần thị cho dù nhất thời bị đả thương nguyên khí, nhưng vẫn không thể diệt trừ hoàn toàn, nhưng các gia tộc nhỏ hơn thì không giống. Bọn chúng trước nay dựa vào Tần thị- cây đại thụ to ở Ly Giang- che chở, giờ đây cây to đón gió, đã lung lay sắp ngã, vậy thì mấy sợi dây mây bám trụ kia sẽ tiêu tùng trước. Từ khi Tần thị xảy ra chuyện, thì bọn người đó đã đứng mũi chịu sào. Hiện nay tuy không nghe động tĩnh gì, nhưng mấy tháng trước, lúc ta vừa tới, rất ầm ĩ.”
Giang Châu Tư dừng một chút: "Lấy Bùi gia làm ví dụ đi. Ta thừa dịp đêm tối đã từng đi linh đường Bùi gia dạo một vòng, nhà đó đang làm đám tang. Cả Bùi gia đều dựa vào Thứ sử Ly Giang chống đỡ, Bùi Cửu vừa chết ba đứa con trai của hắn khóc đến rung trời động đất, nhưng vừa khóc xong đã lên kế hoạch chia mỏ kiếm tiền như thế nào, cuối cùng mấy ý kiến không thống nhất được, liền đánh nhau loạn cả lên. Ta ngồi xổm trên nóc nhà xem hết toàn bộ quá trình.”
Tuyên Giác: "......” Giang Châu Ti vận khí thật tốt.
Giang Châu Tư thật sự đã đi gặp Bùi Cửu, nhưng vị Bùi đại nhân không việc ác gì không làm này đã sớm chết, không có chút cơ hội nào nào nói rõ chân tướng sự việc.
Tuyên Giác thầm nghĩ phải dẫn dắt Giang Châu Tư lướt nhanh qua đoạn này, lại nghe Tạ Trùng Tự mở miệng trước hắn một bước: "Bùi Cửu?” Tuyên Giác giật mình.
Sau khi từ chỗ ở của Điền Khương đi ra, sắc mặt Tạ Trùng Tự không hề hòa hoãn. Nàng nghiến răng, lạnh lùng nói: "Bùi Cửu, hắn ta làm quan đã tám năm, công nhân dưới tay hắn gặp nạn ở mỏ khoáng sản hơn bảy trăm lần, hắn lại chỉ báo cáo ba mươi bốn lần. Hai năm triều đình phát ngân lượng cứu trợ thiên tai, hắn nuốt hơn một nửa số ngân lượng, dẫn đến tình trạng nạn dân đói đến mức ăn thịt người chết, cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Sư tỷ, hắn ta vậy mà lại có thể an ổn nhập liệm hạ táng?"
Huống chi, vết đao trên người Ly Ngọc chính là do hắn gây ra.
“A không có. "Giang Châu Tư thấy nàng không vui, thành thật nói, "Ngày hạ táng, đi được nửa đường, thì quan tài đã bị dân chúng đập. phá. Thi thể bên trong lăn xuống đất, còn lăn trong bùn lày mấy vòng.”
Tạ Trùng Tự lúc này mới không nói gì nữa. Tuyên Giác tiếp lời: "Hắn làm nhiều chuyện ác, bị dân chúng oán giận, tất nhiên chết cũng không thể yên. Đó là điều hiển nhiên. Giang sư tỷ, Bùi gia về sau thì sao? Trong khoảng thời gian này tỷ không sao chứ?”
Giang Châu Tư khoát tay: "Không cần lo lắng an nguy của ta. Bùi gia về sau...”
Cơ bản chính là cây đổ khỉ tán.
Giang Châu Tư thấy sư muội rất để ý Bùi Cửu, sau khi nói xong gia tộc còn lại, lại quay đầu xen vào một câu: "Nghe nói Bùi Cửu ngộ thương quan viên triều đình, lại bị đâm ngược lại nên mới chết. Còn cụ thể như thế nào ta chưa có...”
Hai từ "Hỏi thăm" còn chưa nói ra khỏi miệng, thì Kim Phồn đang ở bên cạnh đã chen vào: "Sư tỷ, vị quan viên triều đình kia, đang ở ngay trước mặt tỷ a. Chuyện này hắn ta rõ nhất, cứ để cho hắn nói cho tiểu sư muội là được, tỷ nhanh nói chuyện của tỷ!"
Tuyên Giác bất đắc dĩ đón lấy ánh mắt của Kim Phồn, nói: "Đã báo hết mọi chuyện cho điện hạ rồi.”
Điều này thật nằm ngoài dự liệu của Giang Châu Tư, nàng nói: "Được.”
Sau đó nhẹ giọng nói: "Cuối cùng, ta đến Tần gia. Tần thị từ đời thứ mười trở đi, đều cung phụng ngẫu nhân (búp bê bằng người). Mỗi đời một người, lấy bát tự tương âm (Đây là một dạng tứ trụ có đầy đủ 4 thiên can, 4 địa chi toàn âm). Đến đời ta, chẳng biết vì sao chọn ta. Sư phụ nói ta cũng không phải bát tự tương âm, mà là bán âm bán dương. Cũng không biết sư phụ tính ra bằng cách nào.”
“Bát tự tương âm? Chờ một chút." Tạ Trùng Tự nhớ rõ Giang Châu Tư từng nói, tỷ ấy là bởi vì bát tự không hợp mà bị vứt bỏ, lúc đó tỷ ấy đã bị làm thành bán thành phẩm, trong lúc giật mình nàng nghĩ tới cái gì, "Bát tự tương âm, âm...” Chẳng biết vì sao nàng nghĩ tới Tần Vân Sam, nhưng lại không xác định được.
Ngày xưa lúc rảnh rỗi nàng từng lật xem cung phi sách lục, nhưng cũng đã cách vài năm rồi, sớm đã quên không còn một mảnh.
“Để cho muội suy nghĩ một chút." Tạ Trùng Tự nói, "... Liên tần ngày xưa lúc nhập cung, được sắp xếp ở phía Đông Nam, Thiên giám ti nói là do chủ âm quá thịnh, muốn dùng dương khí che chở...”
Tim Tạ Trùng Tự đập thình thịch: "Nàng ta bát tự toàn âm!”
Không chỉ là Tạ Trùng Tự, mà mọi người ở đây đều nhảy dựng trong lòng. Người có bát tự tương âm sẽ bị làm thành ngẫu nhân, Giang Châu Tư rõ ràng không phải, nhưng lại bị chọn, mà Tần Vân Sam bát tự toàn âm lại thuận lợi sống đến tận bây giờ, thậm chí còn tiến cung!
Bất luận chuyện này có uẩn khúc như thế nào, thì Tần Vân Sam đều biết rõ nội tình bên trong, việc này nàng ta biết rõ nhất!
Tạ Trùng Tự quyết định thật nhanh: "Sư tỷ, hiện tại liền theo muội vào cung.”
“Điện hạ." Tuyên Giác lại gọi nàng, "Tần thị đang ở lãnh cung. Ám tuyến Tần gia cũng không ít, thế lực vẫn còn, cho nên mới có thể ở dưới mí mắt của người truyền tin ra khỏi cung. Theo ta thấy, trước tiên phải cho người điều tra xung quanh lãnh cung, sau đó dựa vào tin tức của Điền Khương phu nhân để lại, rút đi ám tuyến của Tần thị.”
Tuyên Giác nhìn về phía Giang Châu Tư: "Nếu không vội, an toàn vẫn là trên hết.”
Giang Châu Tư đã đợi mười mấy năm, đương nhiên không vội: "Ta không thành vấn đề.”
Tạ Trùng Tự nghe thấy lời của Tuyên Giác, lại thấy sư tỷ mình gật đầu nói không vội, nàng mới bình tĩnh lại, quay người hạ lệnh điều tra.
Lãnh cung trong miệng mọi người, bây giừo vô cùng yên tĩnh âm u, cả tòa cung điện lớn chìm trong sự chết chóc.
Bên trong lãnh cung, có một người đang điên cuồng giẫm lên đầu một cung tỳ.
“Đông!", "Đông!", "Đông!", "Đông!” Cung tỳ phía dưới bị dẫm đến nỗi trán đập xuống nền đất, phát ra tiếng, máu cũng dần thấm ướt nền gạch phía dưới.
Cung tỳ kia vẫn không ngừng cầu xin tha thứ: "Nương nương tha mạng a, nương nương tha mạng! Liên tần nương nương, tha mạng!”
Không biết qua bao lâu, nữ tử kia mới dừng động tác lại, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, "Ha ha ha ha, tước đoạt phong hào, tống vào lãnh cung... Bổn cung đã sớm không còn là nương nương nữa rồi!”
Nàng ta đứng thẳng người dậy, đi tới trước mặt cung tỳ khi nãy, giơ tay đặt lên đầu cung tỳ. Cử chỉ vô cùng ôn nhu, thân thiết, giống nhưcó chút đau lòng, xoa xoa đầu cung tỳ kia. Cungtỳ đang quỳ rạp xuống đất kinh hồn bạt vía: "Nương nương - -”
Tần Vân Sam cười đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo méo mó, bỗng nhiên nàng ta điên lên, lòng bàn tay đè mạnh xuống.
“Đông!”
“Ngươi là đang trào phúng bổn cung sao?!” Tần Vân Sam tức giận hét lên, tiếng hét vang lên cùng tiếng hét đau đớn của cung tỳ dưới đất.
Nàng ta tra tấn cung tỳ kia một trận còn chưa đã nghiền, sau đó còn nhấc búi tóc đã tán loạn của cung tỳ lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, cứ nâng lên, hạ xuống, hơn mười mấy lần. Cung tỳ kia khi nãy bị ả ta giẫm đạp đã hấp hối sắp chết, sao có thể chống cự chịu qua đợt tra tấn thứ hai, không lâu sau đã mềm nhũn cả người, không còn thở nữa. Mà ả ta vẫn cứ tiếp tục, từng đợt, từng đợt, làm cho cung tỳ đã chết kia càng thêm thê thảm, đầu bị ả ta đập đến mức móp hẳn vào trong, máu tươi cứ thi nhau trào ra, thấm ướt cả nửa khoảng sân trước điện.
Cung nữ đứng phía sau nhìn thảm trạng trước mắt, trong lòng không nhịn được mà run rẩy. Mặc dù nàng ta đi theo tiểu thư đã hơn mười năm, hiểu rất rõ tính tình của tiểu thư, nhưng mỗi lần nhìn tiểu thư tra tấn người hầu, nàng ta vẫn không nhịn được sợ hãi.
Nàng ta biết rất rõ, bởi vì trước đây khi ở Tần gia, tiểu thư cũng tra tấn người hầu như thế này. Đặc biệt là sau khi chuyện lén đổi canh thiếp bị bại lộ, tính tình tiểu thư càng thêm điên cuồng.
Tiểu thư ở trong cung ẩn nhẫn ba bốn năm, đã là cực hạn rồi...
So sánh với nụ cười dịu dàng yếu ớt của tiểu thư trước kia, vẫn là bộ dáng này, nàng ta mới thấy quen thuộc nhất.
Tần Vân Sam phát tiết xong một lần, bình thản đứng dậy, lấy chân đá đá cung tỳ đã chết thảm trên đất, hỏi "Ngươi nói xem, Ngũ thẩm có tin lời ta nói trong thư, thay ta giết Nhĩ Ngọc không?”
Cung nữ phía sau run rẩy, thành thật đáp: "Nô tỳ không biết.”
Tần Vân Sam cười khanh khách nói: "Ngũ thẩm của ta a, đối với tính mạng mà Tần Vân Kỳ bất đắc dĩ cứu là ta, cũng có vài phần thương tiếc. Nếu bà ta không biết canh thiếp là bị ta tráo đổi chứ không phải là bị vô ý cầm nhầm, thì bà ta nhất định sẽ rất yêu thương ta đấy. Đáng tiếc. Bà ta yêu con như mạng, nếu cho bà ta chút hi vọng biết đâu bà ta sẽ dám ra tay đấy. Ngươi nói xem, bà ta sẽ hạ độc, hay là trực tiế dùng dao giết Nhĩ Ngọc đây, hay là bà ta nhát gan, không dám ra tay?”
Tần Vân Sam cười lạnh nói: "Ta cũng ở chỗ này chờ vị kia. Chỉ cần nàng dám tới, ta sẽ khiến cho nàng ta chết không toàn thây.
Lan phi như chó cắn mãi không buông, Lý Giang Bình cũng dám dựa vào nàng ta mà giẫm đạp bổn cung, phía sau còn bị Hoàng phi sáp thêm một cước. Cục diện đó, bổn cung quả thật bại dưới tay nàng ta, nhưng chỉ là do bổn cung sơ suất không chú ý đến mấy tiện nhân kia, mới để nàng ta đắc ý như vậy.”
Tần Vân Sam nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống: "Tạ- Trùng- Tự.”
Cung nữ phía sau bị giọng nói khàn khàn của ả ta dọa cho sợ, run lên một cái, trong lòng biết rõ đây là tội lớn sẽ bị lăng trì, nhưng chủ tử của nàng ta đã điên rồi, hạ nhân như nàng chỉ có thể nơm nớp chịu trận theo sau. Nàng bỗng nhớ lại, có người sau khi nghe nàng ta chửi rửa Công chúa điện hạ, thì lập tức trốn đi mật báo nhằm tranh công, nhưng lại bị chủ tử phát hiện, bị cắt đứt gân chân, bây giờ vẫn còn bị nhốt trong phòng tối.
Lúc trước nàng ta đi đưa cơm, đã nhìn qua một cái, cả hai chân đều đã thối rữa. Nhưng người lại còn sống.
Lãnh cung vẫn âm u hoang vu như trước, hoang vắng đến nỗi một tiếng quạ kêu cũng không nghe thấy.
Ở Tuyên phủ, có mấy con chim bị tiếng đàn thu hút, nàng nhảy nhót trên chạc cây thi thoảng còn tung cánh đáp xuống gần bàn trà.
Tạ Trùng Tự đi tới, cũng không lên tiếng, quen cửa quen nẻo tiến vào trong đình viện, trong tay cầm vật gì đó, nhìn thấy Tuyên Giác đang ngồi dưới chạc cây đánh đàn, liền ném vật trong tay qua cho hắn.
Tiếng đàn du dương đột nhiên dừng lại.
Vật Tạ Trùng Tự ném tới chính là một túi hương. Vừa lúc rơi vào khe hở dây đàn.
Túi thơm kia tròn trịa mềm mại, thoang thoảng mùi thảo dược. Bên trên còn thêu mấycây tùng trúc, nhìn kỹ lại còn có thể thấy được mấy con chim đang chao liệng, từng đường kim mũi chỉ đều được may rất khéo léo tinh xảo.
Túi hương rơi vào dây đàn, vẫn còn hơi run run.
Tuyên Giác hơi sửng sốt, chợt nghe Tạ Trùng Tự nói với hắn: "Trả nợ túi thơm cho ngươi. Nhưng mà, đêm nay ngươi không đi Trì viện ngắm hoa mộc lan đánh đàn sao? Ta còn tưởng phải chờ ngươi một lát.”
“Xuân sắp qua, hoa mộc lan cũng đã tàn." Tuyên Giác đưa tay, cầm túi hương vào lòng bàn tay, “Kiểu dáng không giống lần trước, xem ra không phải đồ trong cung may.”
Tạ Trùng Tự thừa nhận: "Không phải a, tự ta thêu thùa đấy. Tốt hơn ngọc khắc một chút, cái này ngươi có thể đeo. Trừ tà, phù hộ ngươi bình an.”
Tuyên Giác cười đáp: "Được.”
Đêm nay ánh trăng rất sáng, trời cũng không nhiều mây, Tuyên Giác lại ngồi ngay dưới ánh trăng, thần sắc ôn hòa quá đỗi, trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng tựa như mọi thứ tinh tú còn sót lại của mùa xuân đều đọng trong đáy mắt hắn.
Tuyên Giác hỏi: "Hôm nay điện hạ đến, chỉ là vì tặng túi thơm?”
“Không phải." Tạ Trùng Tự trầm mặc một lúc lâu, mới tiến lên một bước.
Tạ Trùng Tự đưa tay phải vuốt ve vết thương trên vai hắn. Mùi thảo dược nồng đậm đã hơn một tháng vẫn chưa có dấu hiệu tan đi. Vừa nhạt, vừa đắng, như là đang nhắc nhở Tạ Trùng Tự - - Ngày đó tuyết lớn, lúc lang trung thay thuốc, nàng ở bên ngoài lo lắng đi vào, lúc ngẩng đầu lên thì thấy một vết sẹo rất lớn.
Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng nói: "Hôm nay sư tỷ lại nhắc tới Bùi Cửu, ta liền nhớ đến vết thương của ngươi. Ly Ngọc, lúc ấy khi ta nhận được mật thư của Vân Thâm, ta lo lắng đến suýt phát điên, còn tưởng rằng bản thân không thể gặp lại ngươi được nữa.”
Chẳng biết vì sao, mấy ngày nay nàng luôn mơ thấy kiếp trước, là năm Thái Nguyên thứ sáu.
Năm Tuyên Giác rời kinh một mình.
Nàng từ trước đều không để bản thân bi lụy trong quá khứ, nàng không thích cảm giác quá khứ quấn quanh, nó làm nàng không tài nào thở nổi. Nhưng mỗi lần nhớ lại, lại không tránh được... đau lòng.
Năm đó, Tuyên Giác sắp hết hiếu kỳ (thời gian để tang cho cha mẹ, người thân), cuối đông liền rời kinh. Kỳ thật cũng không thể tính là thủ hiếu, không thu liệm, không đốt giấy, không cầu phúc, không dập đầu.
Năm đo Tuyên phủ bị định tội mưu phản, tru di cửu tộc, nếu có ai đó không phục, thương xót tội nhân, lén lút cúng bái đều bị xem là nghịch thần, sẽ bị khép vào đồng tội.
Tuyên Giác cái gì cũng không làm.
Hắn chỉ ngồi đó, một mình, cô độc. Yên lặng thu thập từng mảnh vỡ của trái tim mình.
Trước khi đi, hắn tặng cho nàng một miếng ngọc bội song hoàn, đáp ứng hôn sự.
Phụ hoàng tru sát cả nhà Tuyên gia, chỉ tha cho một mình Tuyên Giác. Khi đó, Phụ hoàng lạnh lùng nói, giữ cho hắn một mạng, chỉ là để cho nàng mua vui mà thôi.
Không biết có phải bởi vì như thế hay không, mà trong lúc Tuyên Giác thủ hiếu, đối với nàng như gần như xa, không dám lại gần nàng.
Thỉnh thoảng nàng kéo Thích Văn Lan tới cửa thăm hỏi, hắn cũng chỉ quy cũ tiếp đãi bọn họ. Đoạn thời gian đó, Tạ Trùng Tự chưa từng nhìn thấy hắn cười.
Nàng nhớ chỉ có duy nhất một lần, là khi nàng rời đi bưng trà, lúc trở về, nhìn thấy hắn đang nói chuyện vối Thích Văn Lan, bên môi có ý cười chua xót.
Một đêm trước khi Tuyên Giác rời kinh, Tạ Trùng Tự mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau, nàng đưa hắn đến ngoại ô kinh thành, líu ríu hỏi hắn: "Ly Ngọc, chàng còn thiếu cái gì không? Đêm qua ta lén đi đổi một chồng ngân phiếu, lát nữa đều cho chàng. Còn có giấy tờ thông quan, chàng đã mang đủ chưa?”
Tuyên Giác đứng yên dưới tuyết, im lặng nhìn nàng thật lâu, sau đó mới đưa tay phủi tuyết rơi trên tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần, điện hạ, không hợp quy củ.”
Tạ Trùng Tự: "Ồ.”
Tuyên Giác tựa như nhìn thấy nàng có chút suy sụp, lúc sau đem ngọc bội đưa cho nàng, nói: "Kính xin điện hạ thay ta bảo quản. Chậm thì một năm, ngắn thì nửa năm, ta liền trở về, không cần lo lắng.”
Tạ Trùng Tự sửng sốt, chợt thấy hắn cúi người, cách một khoảng nhất định, hữu lễ lại ôn hòa nói: "Hứa quân hai bên tương hợp, trở về tự định đoạt. Điện hạ, tạm thời từ biệt.”
Sau đó trong mộng, nàng cũng chỉ có thể nhìn hắn càng lúc càng xa, biến mất trong tuyết.
Sau khi tỉnh lại, Tạ Trùng Tự luôn cảm thấy lo lắng vô cùng, giống như năm đó, nàng lo lắng không yên, cách một đời, làm cho nàng vướng bận.
Dưới ánh trăng, Tạ Trùng Tự cũng lo lắng thở dài: "Ngươi khi đó bị thương rất nặng. Về sau sư huynh có nói, nói huynh ấy khi đó cũng không nắm chắc mười phần. Ngoài vết đao bị đâm xuyên qua người, người còn nhiễm phong hàn, cứ liên tục chảy máu, người thì thì cứ sốt cao không hạ, cái nào cũng có thể lấy mạng ngươi. Ta có chút hối hận, lúc đó ta không nên khuyến khích ngươi đi Ly Giang.”
Ý cười của Tuyên Giác nhạt đi vài phần, đầu ngón tay run nhẹ, hắn để mặc cho nàng nhẹ nhàng xoa lên vai phải, chỉ cảm thấy vết thương kia đã lâu không có cảm giác gì, bây giờ bị nàng xoa lại mơ hồ đau đớn, hắn nói: "Thần có thể cho rằng, điện hạ đây là đang lo lắng cho ta sao?"