_______________
Tuyên Giác giật mình, ném cung tên cho Bạch Đường, không rảnh bận tâm đến Thích Văn Lan, xoay người bước nhanh về phía Ngọc Cẩm cung.
Lưu lại Thích Văn Lan không rõ ý cười cười, tự giễu nói: "Cần gì chứ?”
Chỉ có Bạch Đường, phát hiện ra điểm không thích hợp: "Thích tướng quân, thật sự có mật đạo?”
“Không có." Tuy tính mạng đang bị uy hiếp, nhưng Thích Văn Lan vẫn cà lơ phất phơ như cũ, “Ta lừa hắn đấy, ai ngờ hắn ngu xuẩn như vậy, lại tin là thật- - nếu nói về địa hình trong cung, Tạ Trùng Tự so với ta còn quen thuộc hơn gấp trăm lần. Nếu thật sự có mật đạo, đã sớm đi rồi. Huống chi....”
Hắn nhìn dãy núi xa xa phủ tuyết, không muốn nói nữa.
Huống chi, hôm nay trên yến tiệc, nàng cũng đã nói, nàng không muốn rời đi, không muốn liên lụy hắn.
Thích Văn Lan cũng lười nhúc nhích. Tuy trên cổ bị gác kiếm, nhưng tay hắn vẫn có thể cử động.
Chỉ cần hắn muốn, có thể lấy Xuyên Vân tiễn giấu trong ngực ra, bắn lên trời đêm, binh lính đóng ở phụ cận, sẽ thừa dịp đêm tối đánh vào Thiên Kim Khuyết.
Hai lần dùng kế điệu hổ ly sơn, Vũ Lâm Vệ đều ở đây và cổng Huyền Cơ.
Phía tây Kim Vũ Môn không có ai canh giữi cả, có thể tấn công, thế như chẻ tre.
Nhưng Thích Văn Lan lại không có tâm tư đó, giơ tay che mặt, cười ha ha.
Bên kia, Tuyên Giác đi vào Ngọc Cẩm cung, đi tới trước cửa điện, nghiêng tai nghe thấy tiếng Thích Văn Lan cười to, ngón tay đang chuẩn bị đẩy cửa ra liền dừng lại.
Trên mặt Tuyên Giác hiện lên một tia lạnh lẽo, quát tùy tùng: “Nhanh phái binh đi canh phòng nghiêm ngặt cổng thành phía tây và phía bắc, lục soát trên người Thích Văn Lan xem có vật gì khả nghi không, sau đó áp giải hắn vào thiên lao.”
Nói xong, Tuyên Giác không kiềm chế được, đẩy cửa lớn, bước nhanh vào điện.
Hơi ấm đột ngột phả vào mặt khiến chân tay và gò má hơi lạnh của Tuyên Giác cảm thấy khó chịu.
Cung nhân xung quanh quỳ rạp xuống, có lẽ thấy hắn không vui nên câm như hến.
Tuyên Giác trầm mặt, vòng qua sảnh chính, đi tới nội điện bên trong, chỉ khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ngồi ở trước bàn, thì lạnh lẽo trong mắt hắn mới dần nhạt đi.
Trong điện ấm áp, có hơn mười chậu than đặt xung quanh.
Trăm ngàn ngọn nến đỏ đang cháy, lặng lẽ nhảy nhót, Ngọc Cẩm cũng dưới ánh nến sáng ngời như ban ngày.
“Nương nương, người nên ngủ rồi, không còn sớm nữa, ngày mai là mùng một, còn phải tế tự cầu phúc, phải dậy sớm.”
Lan Linh đang dỗ Tạ Trùng Tự rửa mặt đi ngủ, thấy Tuyên Giác không nói một lời đi vào, nàng cuống quít đứng dậy.
Lan Linh lại thấy hàn ý trong mắt Tuyên Giác chưa tan, sợ Tuyên Giác tức giận, vội lên tiếng: "Tham kiến bệ hạ. Nương nương say rồi, không muốn ngủ, nô tỳ đang khuyên người.”
Tạ Trùng Tự thật sự say.
Rượu trái cây kia nàng chưa từng uống qua, cho nên tham lam uống thêm mấy chén, lúc đầu không có việc gì, nhưng hiện tại đầu óc nàng hỗn loạn, nhìn một cái lại thành hai, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Trong mơ hồ, Ta Trùng Tự hình như thấy, nàng nhìn thấy Ly Ngọc của nàng, cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu lưu luyến.
Tạ Trùng Tự hé môi, thì thào kêu một tiếng.
Tuyên Giác bước đến chổ cách Trạ Trùng Tự hơn mười bước thì dừng lại, thấy nàng ấy vẫn ở đây, bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía cung nhân hầu hạ bên ngoài điện nói: "Kiểm tra suối nước nóng bên cạnh một chút, gõ từng viên gạch nghe âm, kiểm tra xem có gì khác thường hay không, phía dưới có mật đạo hay không. Ngày mai chờ Nhĩ Ngọc xuất cung, lại thăm dò trong chính điện. Lan Linh, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu đi.”
Tuyên Giác đang định đi sang phòng bên kiểm tra, mới vừa nhấc chân, chợt nghe Tạ Trùng Tự gọi hắn một tiếng: "Ly Ngọc, lại đây..."
Tuyên Giác dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại, thấy nàng đang nâng cằm, vẫy tay với mình.
Dưới ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến, ánh mắt nàng ôn nhu, kiều diễm, như là phồn hoa của ngày xuân.
Cũng giống như là mật ngọt trên mũi dao.
Khóe môi Tuyên Giác mím chặt, do dự liên tục, vẫn xoay người đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Sao nàng vẫn chưa chưa ngủ?”
“Không muốn ngủ." Tạ Trùng Tự hiếm khi ôn tồn nói chuyện với hắn, "Hôm nay sinh nhật ta, nhưng không có ai chúc ta sinh nhật an khang - - Thích Văn Lan kia cũng không nói, thật quá đáng.”
Tuyên Giác ngồi xuống bên cạnh nàng, im lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới nói: "Sinh nhật vui vẻ.”
Trăm ngàn ngọn đèn Khổng Minh kia, là vì nàng mà thả.
Cầu nàng,
Phúc thuận an khang, không bệnh không lão.
Lan Linh nhìn thấy bầu không khí không đúng, thức thời thối lui ra ngoài, trước khi đóng cửa khóe mắt của nàng ngước lên, vô tình nhìn thấy, thấy bệ hạ ôm lấy nương nương, nàng thầm nghĩ: Lại phải lăn qua lăn lại một đêm, ngày mai còn phải tế tự, không biết có thức dậy được hay không?
Tuyên Giác không biết Lan Linh đang suy nghĩ gì.
Trong lòng hắn bây giờ đều trống rỗng, hắn chỉ muốn ôm nàng một chút, cũng không muốn náo loạn làm cả hai không vui, nếu được, nhân lúc nàng say, nghe vài câu thật lòng của nàng là tốt lắm rồi.
“Đưa tay cho ta." Tạ Trùng Tự đột nhiên nói. Tuyên Giác sững sờ.
Không đợi Tuyên Giác kịp phản ứng, Tạ Trùng Tự đã nắm tay hắn, kéo đến trước mắt, lật qua lật lại thưởng thức. Nàng xoa ấn năm ngón tay thon dài trắng lạnh của hắn, vuốt ve đầu ngón tay đang ửng đỏ, hệt như chiếm được món đồ chơi yêu thích, nói: "Ly Ngọc, ta rất thích tay của ngươi, giống hệt như chạm ngọc vậy. Ta có thể ở trên móng tay vẽ... A, một đóa hoa không? Ngươi không thích sao, lá trúc cũng được."
Đây là chuyện trước kia Tạ Trùng Tự thường xuyên làm.
Tuyên Giác không lên tiếng, lo lắng đề phòng mà nhìn Tạ Trùng Tự, sợ câu tiếp theo của nàng sẽ đâm hắn chảy máu.
Ánh sáng trong mắt anh cũng lờ mờ, như nét mực dày đặc.
Không thấy hắn đáp lại, Tạ Trùng Tự: "Hả?” Lại chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Ngươi không phải Ly Ngọc, ngươi là ai?"
Hô hấp Tuyên Giác đột nhiên đình trệ, một lúc lâu sau mới nói: "... Ta là Ly Ngọc.”
Tạ Trùng Tự: "Không, ngươi không phải.”
Tuyên Giác bất đắc dĩ: "Là ta, Trùng Trùng, ta là người nàng gọi...”
Bỗng nhiên, hắn giật mình, hoảng hốt đổi giọng: "... Đừng khóc a. Nàng đừng khóc.”
Tạ Trùng Tự không chớp mắt, nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt ngập nước, lần nữa lặp lại: "Ngươi không phải.”
“Ngươi không phải, ngươi không phải - - không phải!”
Nàng khóc như một đứa trẻ: "Ngươi giấu Ly Ngọc của ta ở đâu, ngươi trả lại cho ta, ngươi trả lại cho ta!"
Yết hầu Tuyên Giác lăn lộn mấy vòng, nói: "Trùng Trùng, ta trả không được, xin lỗi, ta trả không được..."
Nàng khóc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Ta biết rồi, là ta làm mất Ly Ngọc của ta rồi.”
"Đều tại ta, là ta không tốt... Ta không nên đem chàng vây ở bên cạnh ta, ta không nên mặc kệ Hoàng huynh, ta không nên lừa chàng... Đêm đó, đêm ta quỳ ngoài quân cơ, ta nên thẳng thắn nói với chàng, là Hoàng huynh hạ thủ..."
Mỗi lời nói của Tạ Trùng Tự đều giống như một con dao. Cắt da, lóc thịt, đau tới tận xương tủy.
Tuyên Giác ngửi mùi rượu nồng nặc trên người nàng, ôm lấy nàng, dùng lòng bàn tay khẽ run, vuốt ve mái tóc dài xõa xuống của nàng, lặp đi lặp lại: "Không liên quan đến nàng. Nàng không sai, Trùng Trùng, nàng không sai..."
“Nàng không sai...... Nàng khônng làm gì sai cả...” Tuyên Giác lặp đi lặp lại lời đó dỗ dành nàng.
"Ta không nên... làm mất đứa bé kia, ta vẫn luôn mơ thấy, ta luôn mơ thấy con ta, đứa nhỏ đang khóc..." Tạ Trùng Tự run rẩy cả người, "Lạnh quá, thật sự rất lạnh, còn đau, rất đau. Thuốc phá thai của Xuân Oanh Đề Hiểu, rất quá mạnh, quá đau..."
Tuyên Giác chỉ có thể cố gắng ôm chặt nàng, khàn khàn cổ họng, thấp giọng dỗ dành: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa.... ta cầu xin nàng....Trùng Trùng... Đừng nói nữa...”
Hình như loại trấn an này dần có tác dụng, Tạ Trùng Tự dần dần bình tĩnh lại, chỉ là hô hấp vẫn hỗn loạn như cũ, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt thăm thẳm, lại giống như nhìn thấy cái gì đó trong không trung, nàng nhu thuận gối cằm trên vai Tuyên Giác, cụp mắt, lẩm nhẩm: "Tuyên Giác, ta mệt rồi, ta không còn ai cả. Ta không còn Phụ hoàng, không còn Hoàng huynh, cũng không còn Ly Ngọc, đến con ta, ta cũng đánh mất. Ta mất hết rồi, ta... không còn nhà nữa... Ta rất muốn chết.”
Tuyên Giác tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó gằn từng chữ: "Nàng nghe cho kỹ. Nếu nàng chết, ta tuyệt đối không sống một mình.”
Tuyên Giác bắt lấy tay Tạ Trùng Tự, bàn tay kia trắng nõn thon dài, đã từng có vết chai mỏng, nhưng sau này được hắn nâng niu cho nên vết chai dần biến mất, trắng nõn mềm mại.
Hắn chậm rãi cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau, âm thanh có vài phần run rẩy: "Ta, cả đời này, trên đời chỉ còn lại nàng.”
Cơn ác mộng sâu thẳm, kéo con người vào vũng lầy.
Tuyên Giác hô hấp dồn dập hỗn loạn, ngón tay không khống chế được co giật vài cái.
Gió đêm hè theo cửa sổ thổi vào phòng, làm lá bùa bình an ở góc giường nghiêng trái nghiêng phải, vang lên mấy tiếng chuông nhỉ va vào nhau.
Leng keng, leng keng...
Đột nhiên cảnh trong mộng nhạt đi, hắn thậm chí không thể nhìn rõ xung quanh.
Tuyên Giác thấy Tạ Trùng Tự trong mộng dần mơ hồ, dần dần biến mất.
Tuyên Giác kinh ngạc, không kịp phản ứng, chỉ thấy tay mình trống rỗng, ánh mắt hắn điên cuồng tìm kiếm nàng.
Lúc này, ở phía trước có ánh sáng hiện lên, hắn nhìn thấy nhã gian ở Mặc Vân lâu, Tạ Trùng Tự đang rũ mắt cười khẽ, chậm rãi nói với hắn: "Cho nên, làm chính mình là tốt rồi. Con đường phía trước nhiều gập ghềnh, chỉ cần là chính mình thì luôn có thể đi qua. Tin ta.”
Mi tâm Tuyên Giác nhíu chặt lại, lại từ từ giãn ra.
Hắn nhìn nàng đi tới, cười với hắn, nàng kiễng mũi chân, nhẹ ôm lấy hắn, dùng răng nanh nhọn của mình, cắn cắn vành tai đỏ rực nóng bỏng của hắn, làm nũng gọi: "Ly Ngọc......”
Hắn thấy trời đất, trăm năm nhân gian, đều là nàng.
Là nàng dạy hắn yêu, ghét, tham, sân, si,... tất cả mọi thứ của hắn, đều có bóng hình của nàng.
Tuyên Giác phút chốc mở mắt, ngồi dậy, không nhịn được mà thở dốc.
Bên ngoài trời đã sáng, hắn đưa mắt nhìn về phía bùa bình an đang lay động không ngừng, thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay đè mi tâm, lẩm bẩm: "Xem như một giấc mộng không tốt không xấu đi.”
Thật hiếm có.
Hôm nay phải đi Hàn Lâm viện, Tuyên Giác đứng dậy rửa mặt.
Hắn không thích có người hầu hạ, tự mình ăn mặc chỉnh tề, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Tuyên Giác còn tưởng rằng là Bạch Đường: "Vào đi.”
Nói xong, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng lại, còn rất có quy luật, gõ ba lần ngừng một lần.
Tuyên Giác nhướng mày, đi tới trước, mở cửa ra, chỉ thấy một chuỗi tàn ảnh lướt qua, có thứ gì đó bay vào, khí thế cực kì hung hăng, như muốn đem phòng hắn náo một trận mới thôi.
Tuyên Giác nhanh tay lẹ mắt, túm lấy thứ kia, nhìn kỹ lại, là Thanh Loan điểu quen mắt.
Hai cánh Thanh Loan còn đang không ngừng vỗ, trên đùi buộc một ống trúc nhỏ.
Tuyên Giác không biết cách làm con chim này ngưng lại như thế nào, quan sát một lát, mu bàn tay bị mép cánh gỗ vỗ lên, có mấy đường nhỏ đỏ nhạt, hồi lâu mới tìm được nút bấm trên bụng chim, giơ ngón tay ấn một cái.
Lúc này Thanh Loan điểu mới dừng vỗ cánh, ngoan ngoãn đứng im.
Hắn lấy thư trong ống trúc ra, đi tới bên cửa sổ, bắt đầu đọc.
Là Tạ Trùng Tự gửi cho hắn...
Chữ viết bên trên bừa bãi lộn xộn, tuy không xấu, nhưng lại nghiêng nghiêng ngã ngã. Cuối thư, còn nghênh ngang in ấn riêng của nàng, "Nhĩ Ngọc".
Bức thư nhỏ này Tuyên Giác đọc lướt qua là xong, đọc xong thì ngồi vào bàn hồi âm cho nàng.
Kiểu chữ Khải đoan chính, cẩn thận tỉ mỉ tường thuật tin tức nàng muốn, lại lần mò cách dùng Thanh Loan điểu, gửi về cho nàng.
Sau đó mới đi dùng bữa, rồi tới Hàn Lâm viện.
Thanh Loan cưỡi gió hè, không nhanh không chậm bay qua bầu trời Vọng Đô, bay qua sạp hàng cùng dân chúng đang hối hả, bay vào trong Thiên Kim Khuyết.
Thanh Loan điểu mang theo ánh mặt trời rơi xuống, bị Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng tiếp được.
“Điện hạ, bên trong viết cái gì vậy?" Diệp Trúc thấy nàng mở ra xem, tò mò hỏi.
Tạ Trùng Tự giơ tay lấy miếng bánh hoa đào, chậm rãi nhai xong, mới nói: "Trong khoa thi của Lễ bộ, có thị tộc nhúng tay vào. Đây là danh sách. A, dài như vậy sao? Sao còn có lời bình nữa?”
Tạ Trùng Tự lại nói: "Không đúng, phía trước mới là danh sách, vậy chuỗi dài tên người phía sau này là cái gì...?”
Diệp Trúc cũng tiến lên, ồ một tiếng, nói: "Điện hạ, hình như là danh sách bệ hạ đưa tới mấy ngày trước - - bệ hạ muốn cho điện hạ xem qua một chút, hình như là danh sách phò mã của người. Lúc đó điện hạ tùy tiện lật một trang, liền ném sang một bên, nô tỳ đã thu lại... Cũng nhìn một chút, hình như là những người này.”
Tạ Trùng Tự: "......”
Mấy ngày nay nàng bận đến sứt đầu mẻ trán, sớm đã đem chuyện này ném lên chín tầng mây.
Nghe Diệp Trúc nói xong, mới chột dạ nói: "... Đem danh sách ra đây, bổn cung thẩm duyệt một phen.”