_________________
Tạ Trùng Tự chưa từng bị ép đến mức độ này, nàng nghĩ thầm: Tuyên Giác làm phản rồi!!!
Nàng cũng lười trốn, liền dựa người về phía sau, khuỷu tay chống ở mép bàn cờ, ánh mắt nàng hơi nâng lên, hơi thở như lan chậm rãi nói: "Được a. Giết địch mở đường, ta coi như việc ngươi làm ở Lễ bộ đối với Tam ca là quà gặp mặt. Đoạt quyền mưu cầu vị trí trữ quân, tuy ngươi vẫn thiếu một chút thành ý, nhưng miễn cường một chút thì ngươi vẫn có thể phụ tá cho Hoàng huynh. Chỉ là không biết lời ngươi nói cuối cùng kia phải làm sao đây? Hả, Thám Hoa lang?”
Nàng giơ ngón tay, nâng cằm Tuyên Giác, kiêu ngạo ngửa đầu nhìn hắn, động tác của nàng mang ý trêu ghẹo.
Không ngoài dự liệu, Tạ Trùng Tự thấy hô hấp của Tuyên Giác rối loạn, màu đỏ nơi khóe mắt lan đến tận mang tai.
Sau nửa ngày, thấy người trước mặt không nói một lời, Tạ Trùng Tự ung dung thu tay lại, tự cho là mình đã thắng lợi, khoan dung nói với Tuyên Giác: "Đứng lên đi, bổn cung muốn..."
Hai chữ "trở về" còn chưa nói ra, đã thấy Tuyên Giác cụp mắt xuống, không nhìn nàng nữa, bộ dáng ngoan ngoãn dễ bắt nạt, ôn nhu nói: "Điện hạ muốn thử như thế nào? Đều theo điện hạ phân phó.”
Tạ Trùng Tự: "......”
Phân phó cái rắm - - nàng cũng không phải chưa từng thử qua!
Đời trước, cả đêm nàng bị dày vò, hôm sau cả người không có tý sức lực nào, còn không phải là do hắn gây ra!!!
Tạ Trùng Tự: "... Ngày sau hãy nói.”
Tuyên Giác càng cúi đầu ngoan ngoãn: "Được. Điện hạ mở miệng là được, Giác tùy ý người gọi đến.”
Tạ Trùng Tự: "......”
Cái giọng điệu này, làm giống như nàng là một công tử ăn chơi trác táng đang cường đoạt dân nữ vậy.
Trận chiến đột ngột chuyển hướng, làm nàng trở tay không kịp, Tạ Trùng Tự quyết đoán vứt bỏ, không chơi nữa, nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tránh ra!”
Lần này, Tuyên Giác nghe lời đứng dậy, lui ra một bước, nhặt một quân cờ trắng, nắm trong lòng bàn tay, sau thì nhẹ nhàng thả hộp cờ.
Giống như cây trúc mùa đông bị vùi trong tuyết, vẫn trong trẻo, vô cùng dè dặt, trên người Tuyên Giác chỉ còn sót lại vài mảng đỏ nhạt sau tai, như ánh sáng ban mai trong tuyết.
Tuyên Giác chậm rãi nói: "Bất kể như thế nào, tình cảm của thần đối với điện hạ đều sẽ không thay đổi. Ta nói lui về phía sau, thì sẽ lui về phía sau. Vừa rồi thần đã mạo phạm, xin điện hạ tha tội.”
Tuyên Giác lui lại rất quy củ, đứng ngay ngắn, tư thái lịch sự tao nhã, giống như vừa hành động đại nghịch bất đạo vừa rồi không phải hắn làm vậy.
Tạ Trùng Tự nhìn thấy Tuyên Giác ngoan ngoãn như vậy, thật không biết phải làm sao, tâm thần đều mệt mỏi, khoát khoát tay.
Đợt nhiê, nàng nhàn nhạt thở dài: "Ngươi không cần làm nhiều việc như vậy. Ta không cần ngươi mạo hiểm, cũng không cần ngươi hết lòng lo lắng như vậy. Núi cao biển rộng, trời đất bao la, người có thể một mình tự đảm đang không phải là người nữa, mà là thần. Mà cho dù có là thần đi chăng nữa thì cũng sẽ ngã xuống, không thể tự mình xoay chuyển càn khôn. Thần Phật còn như vậy thì huống cho là người trần mắt thịt. Không đáng!”
Lông mi Tuyên Giác rũ xuống, run rẩy.
Trong lúc nhất thời lại, Tuyên Giác không phân biệt được ý tứ trong lời nói của nàng, là cự tuyệt, hay là tiếp nhận.
“Cho nên, chỉ cần làm chính mình là được. Con đường phía trước nhiều gập ghềnh, chỉ cần là chính mình ắt có thể đi qua. Tin ta.”
Tuyên Giác đột ngột ngước mắt lên.
Tạ Trùng Tự đứng dậy, phía bên ngoài cửa sổ của Mặc Vân lâu, hàng ngàn ánh đèn hoa được thắp lên lên, nhưng đều mờ nhạt khất sau lưng nàng.
Nàng nói xong, liền muốn đi, "Bổn cung hồi cung, ngươi không cần tiễn. Tuyên công tử, lần sau gặp lại. Vụ án khoa khảo của Lễ bộ, còn phải nhờ ngươi để mắt đến.”
Vụ án khoa khảo của Lễ bộ, đến giữ hè mới hạ màn kết thúc.
Phía trên đã tra đến chổ của Tam Hoàng tử, nhưng cũng không quyết liệt mạnh tay, chỉ bắt lấy ba bốn quan viên, tước chức quan đày ra biên cương, coi như giết gà dọa khỉ.
Triều đình từ trên xuống dưới đều câm như hến, ngay cả thị tộc luôn không an phận cũng nơm nớp lo sợ.
Tuyên Giác vừa ứng phó xong mấy quan viên thị tộc, gặp phải Tu Mộc, hiếm khi rảnh rỗi, liền lên Hàn Sơn Tự.
Hàn Sơn tự nằm ở ngoại ô kinh thành, là nơi yên tĩnh nhất, không bị phàm tục quấy nhiễu, tựa như tách biệt với thế gian.
Trời giữa hè nóng bức, ve kêu không ngớt, thi thoảng sẽ có khách hành hương lui tới, cầu thần bái Phật.
Tuyên Giác đã hai năm chưa đến Hàn Sơn tự.
Tuyên Giác quen đường, đi tới thiên điện phía sau núi.
Quả nhiên, nhìn thấy lão trụ trì đang tranh thủ lúc rảnh rỗi, dùng quạt hương bồ che mặt, bắt chéo hai chân, trốn phía sau tượng Phật, nhàn nhã ngủ trưa.
Tuyên Giác cũng không quấy rầy lão trụ trì, lấy ba nén nhang trên hương án, đốt lên.
Có lẽ là mùi hương bay vào mũi, trụ trì hắt xì một cái, vẫn còn chưa tỉnh hẳn ngồi dậy, dụi dụi mắt: "... A? Ly Ngọc đến rồi. Chơi cờ hay là xem bói?”
"Hạ nốt ván cờ lần trước đi.” Tuyên Giác đã ngồi xuống một bên, lấy đá từ trong hộp cờ cũ ra, đặt lên bàn cờ.
Hai năm trước, Thích Văn Lan vì chuyện Tần gia, vội vàng đi tìm hắn. Lúc đó, Tuyên Giác nói với trụ trì, ván cờ này tạm dừng lại, ngày khác tiếp tục.
Không ai ngờ, lần khác này lại tận hai năm sau.
Trụ trì ngáp dài ngáp dài đi tới trước ván cờ, cúi người nhìn, nói: "Chổ này bày sai rồi, lúc ấy lão hủ đã đi lại nước cờ này, ngươi phải dựa theo nước cờ lão hủ đi lại kia mà bày mới đúng...”
Tuyên Giác: "......”
Lần đầu tiên gặp người gian lận lại nói đến đúng tình hợp lý như vậy, Tuyên Giác tính tình đang tốt cười cười nói: "Lúc trước không phải cũng đã nói qua, ngài đi nước cờ mới kia, chưa chắc tốt hơn nước cờ cũ.”
Trụ trì kỳ quái liếc hắn một cái: "Ừ, nhưng lần này cho ngươi chơi quân trắng, lão hủ đây là đang cho ngươi một cơ hội thể hiện bản lĩnh, xem ngươi có thể phá cái tử cục này hay không?”
Đầu ngón tay Tuyên Giác dừng lại, ngước mắt, đối diện với ánh mắt mờ mịt mà xa xăm của trụ trì.
“Được, đa tạ.”
Hắn nhìn kết cục đã định của ván cờ, hạ xuống một quân cờ, nói: "Đại sư, người nói xem, người chết, có thể sống lại không?"
“Chuyện kì quái trên đời này nhiều lắm, ai mà biết được." Trụ trì uống một ngụm trà đắng, "Làm sao, ngươi đọc cái gì, a thoại bản nhiều quá ư?”
Tuyên Giác khẽ lắc đầu: "Không phải. Chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy.”
“Nói bậy bạ, nhưng chưa chắc là nói chuyện không có căn cứ." Trụ trì cười ha hả," Nói không chừng, nói không chừng...”
Tuyên Giác không nhanh không chậm hạ thêm vài đường cờ, trong lòng lại suy nghĩ: Có gì đó không thích hợp.
Hắn vốn tưởng việc hắn quay lại quá khứ, đã là rất hoang đường, thậm chí hắn còn hoài nghi, đây chỉ là một giấc mộng, là do hắn sinh lòng tham mà mộng thành.
Nhưng những manh mối để lại, các chuyện đã xảy ra, thậm chí ngày cả việc nhìn thấy nàng, hắn động lòng, hắn cảm nhận được, tất cả đều không phải là giả.
Một việc thì còn có thể nói nằm mơ, nhưng hai chuyện thì sao?
Hắn đã thử qua ba bốn lần, nhưng không hề có sơ hở, hắn chỉ có thể chịu đựng đau đớn, một mình bước đi.
Nhưng gần đây, mọi chuyện lại càng ngày càng khó nắm bắt.
Lão trụ trì nhờ chơi xấu, cho nên miễn cưỡng thắng được ván này, nhưng mặc kệ quá trình ra sao, kết quả vẫn là thắng.
Tuyên Giác đang chuẩn bị cáo từ rời đi, trụ trì lại đột nhiên gọi hắn lại: "Ly Ngọc. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, đã cảm thấy ngươi rất quá cô độc, cố chấp.”
Không phải ai cũng có thể vì một bàn cờ mà buồn bực cả ngày, không ăn không uống.
“Có rất nhiều con đường, nếu như ngươi quá cố chấp, quá tàn nhẫn, đường sẽ càng ngày càng hẹp lại, càng ngày càng mỏng đi” Trụ trì đi tới trước Phật đường, biến mất trong bóng tối.
Phía trên cao, Thần Phật rũ mắt, ánh nhìn từ bi, hắn nghe như có giọng nói bên tai: "Có đôi khi, cho dù hối hận cũng là như vậy, không hối hận, nhưng không phải là không thể hối hận. Tâm không hối hận, ý hối hận, đều có thể.”
Trụ trì chỉ ra tiền điện: "Ngửi được trên người ngươi có mùi thuốc, hẳn phương thuốc an thần? Bị ác mộng quấy phá, cũng có thể đi cầu bùa bình an, này, đi bái lạy Bồ Tát đi.”
Ai cũng bảo anh nhẹ nhàng nho nhã, là con nhà quyền quý điển hình.
Ngay cả những người thân trong gia đình cũng nói rằng hắn quá chu đáo, lễ nghĩa. Đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nói hắn cô độc, cố chấp.
Tuyên Giác hành lễ, tạ ơn ý tốt của trụ trì, đi cầu bùa bình an.
Trong lòng Tuyên Giác biết rõ ràng, chỉ là chút hi vọng ngớ ngẩn mà thôi, nhưng buổi tối khi suy nghĩ một chút, lại vẫn treo bùa bình an trên góc gường.
Hắn chuẩn bị đi ngủ, đối diện với ác mộng đang dày vò hắn ngày qua ngày.
Trong mộng, tuyết đã ngừng, mặt trời đang dần ló dạng.
Yến tiếc vô cùng náo nhiệt, cung nhân lui tới bận rộn khắp nơi.
Đại thần trong triều đều ở đây, Tuyên Giác suy nghĩ một chút - - là yến tiệc năm mới hàng năm.
Thích Văn Lan hồi kinh báo cáo quân vụ, đại náo Thái Cực điện một trận.
Hôm nay tại cung yến, sắc mặt Thích Văn Lan tối tăm tức giận liếc nhìn hắn.
Ánh mắt kia đảo qua, cuối cùng rơi vào trên người Tạ Trùng Tự.
Nàng mặc cung trang đỏ tươi đang một mình uống rượu, nàng đột nhiên nâng chén từ xa, Thích Văn Lan ngẩn ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buồn bực uống cạn, lại nhướng mày rót thêm một chén, bước đến chổ nàng.
Tạ Trùng Tự chỉ cười, chờ Thích Văn Lan đến gần, cười càng tươi.
Tuyên Giác không nghe được bọn họ nói cái gì với nhau, chỉ nhìn thấy Thích Văn Lan chống tay lên án, nghiêng về phía trước, mặt mày hình như tức giận không nhẹ, trừng mắt với Tạ Trùng Tự - -
Tuyên Giác rũ mắt, đặt chén bạch ngọc trên tay ra xa, đề phòng việc hắn không khống chế được mà bóp nát chén rượu.
Chờ Thích Văn Lan đi rồi, Tuyên Giác mới chậm rãi đi qua, hỏi: "Không đi sao?”
Tạ Trùng Tự cười một tiếng, lắc đầu, không nói nữa, chén đĩa lộn xộn khắp nơi, chứng tỏ nàng đã uống không ít rượu trái cây, nhưng thần sắc nhìn vẫn tỉnh táo như thường, thái độ của nàng lại mập mờ không rõ, tùy ý hắn dắt nàng đi, lại thẫn thờ nhìn về phía xa xa, ánh mắt rơi vào đèn Khổng Minh đang bay lên.
Tuyên Giác không dám ở lại nữa- - hắn sợ một lát sau, nàng lại nói bậy bạ, chọc tức hắn. Hắn sợ chính mình không chịu được.
Liền mở miệng: "Đưa Nhĩ Ngọc hồi cung.”
Phân phó xong, hắn một mình đi về Thái Cực điện.
Buổi tối, Tuyên Giác phê duyệt tấu chương ở Thái Cực điện, chiến báo được trình lên, thị tộc khởi binh đã bị áp chế, muốn tiêu diệt toàn bộ chỉ là còn là vấn đề thời gian.
Tuyên Giác đưa tay bóp trán, suy nghĩ, bỗng nhiên, Bạch Đường cuống quýt đi vào, thấp giọng nói gì đó bên tai Tuyên Giác.
Tuyên Giác biến sắc, ngón tay dùng sức bẻ gãy bút son. Lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"
Bạch Đường cẩn thận: "... Chặn, chặn ở cửa cổng Huyền Cơ, đang bao vây lại, thuộc hạ đã điều động Vũ Lâm Vệ tới.”
Tuyên Giác: "Ta hỏi Thích Văn Lan!”
“Không thấy Thích tướng quân đâu." Bạch Đường thấp giọng, "Những tên thích khách này, chưa chắc do Thích tướng quân an bài, bệ hạ, người,...” Bạch Đường còn chưa nói xong, đã bị vẻ mặt tức giận của Tuyên Giác làm cho ngậm miệng lại.
Hoàng thượng sắc mặt nặng nề, cầm lấy trường cung và giỏ tên vàng bên cạnh, phất tay áo bước ra khỏi Thái Cực điện, nhanh chóng chìm vào trong bóng đêm.
Ngọc Cẩm cung bởi vì có suối nước nóng, cho nên ở phía đông gần núi. Tuyết còn chưa tan, trắng xóa, ở dưới ánh đèn hiện lên màu vàng nhạt ấm áp.
Các mạch còn lại của núi Xương Bình uốn lượn quanh co, gần tới Thiên Kim Khuyết, thì chỉ còn lại mấy gò đất không cao không thấp.
Năm đó khi xây cung cấm, do cố kỵ long mạch, nên không hề phá bỏ, chỉ xây một tháp cao trên gò đất, lại trồng thêm mấy cây cổ thụ, điểm xuyết cho khu vườn.
Bởi vì sợ xây cao khuất cung cấm, cho nên tòa tháp kia cũng chỉ có hai tầng, chìm dưới bóng đêm, chỉ có thể mờ hồ nhìn thấy bóng người đang vượt qua tháp, chuẩn bị bay xuống, nhảy vào trong cung.
Tuyên Giác không cần nghĩ ngợi, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn trúng một người, ra lệnh cho Bạch Đường đang dẫn người tới: "Đi bắt người, cẩn thận một chút, có gần hai mươi người. Thích Văn Lan tám chín phần mười ở trong đó, không nên tới gần, cận chiến các ngươi không bằng hắn, trực tiếp bắn lén bao vây lại, làm hao tổn khí lực của hắn.”
Phía sau Bạch Đường là Vũ Lâm vệ, gần cả ngàn người, lát sau dễ dàng bắt được đám người áo đen kia.
Tuyên Giác nhắm mắt, cố gắng bình ổn tâm tình, thật lâu mới mở mắt ra, lại lắp tên lên trường cung. Mũi tên được mạ vàng, bay nhanh về hướng thủ lĩnh trong đám người áo đen, nặng nề gầm từng tiếng một: "Thích Văn Lan, ngươi muốn chết sao?!"
Bốn năm người giơ kiếm đối phó với Thích Văn Lan, hắn bị phân tâm, không chú ý cho nên bị một nhát kiếm chém qua cánh tay.
Thích Văn Lan cũng mặc kệ, thấy mình bị bao vây, cũng không cố chống cự nữa, ngồi phịch xuống nền tuyết, còn cười châm chọc Tuyên Giác, cười đến không kiêng nể gì: "Ngươi muốn dùng trường cung của nàng giết ta? Được, đến a, cầu còn không được. Dù sao chuyện sau đó đều đã dàn xếp ổn thỏa, vừa vặn làm cho nàng hoàn toàn hết hy vọng với ngươi. Ta đây lời to rồi.”
Ánh mắt Tuyên Giác bị lửa giận bao lấy, nhưng ngữ khí lại ôn hòa, thu cung lại, đi tới trước mặt Thích Văn Lan, nhẹ nhàng nói: "Văn Lan, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, được không? Ta không giết ngươi, nhưng ta có hàng ngàn hàng vạn biện pháp, có thể khiến ngươi sống không bằng chết.”
Hắn không mang theo mũ miện, chỉ mặc thường phục. Là trường bào màu trắng hay mặc khi xưa, góc áo có hoa văn lá trúc.
Thích Văn Lan lại "Xì" một tiếng, bắt đầu khiêu khích Tuyên Giác: "Ha, thật sự là thủ đoạn tốt, thủ đoạn tốt, ngươi thật ghê gớm. Tuyên Ly Ngọc à, ngươi cảm thấy, nàng bây giờ còn có thể thích ngươi sao?"
Tuyên Giác thở dốc.
Hai người cùng nhau lớn lên, Thích Văn Lan quá hiểu hắn, rất biết cách làm cho trái tim hắn đau đớn, ngửa đầu khiêu khích nhìn Tuyên Giác, nói: "Ngươi nói xem, vì sao lúc trước nàng luôn truy đuổi ngươi? Bởi vì lúc đó ngươi đủ sạch sẽ a. Nàng sinh ra ở Hoàng gia, khắp nơi đều là mưu hèn kế bẩn, bẩn thỉu đến không thể nhìn ra hình dạng, cho nên nàng thích nhất chính là cái loại này thuần túy trong sáng, không nhiễm máu tươi, không dính âm mưu, sạch sẽ trong suốt. Nhưng, hiện tại ngươi..."
Thích Văn Lan cổ quái nói: "Còn những thứ này không?”
Tuyên Giác không còn gì để nói.
Tay hắn nhuốm máu tươi là sự thật, tính tình hắn ngày càng đen tối là thật, thỉnh thoảng hắn còn thô bạo khó an, cũng là sự thật.
Không cần Nhĩ Ngọc chán ghét, đến hắn còn chán ghét bản thân bây giờ.
Bỗng nhiên, Tuyên Giác nghe Thích Văn Lan lại nói: "Đúng rồi, ngươi chỉ biết là trong Hoàng cung có mật đạo, lại không biết rõ mấy mật đạo này, không chỉ có bốn năm chỗ ngươi tìm ra, còn có nhiều chổ khác, dưới suối nước nóng trong cung Ngọc Cẩm có một đường hầm, nó dẫn đến....”
Thích Văn Lan cúi đầu, rũ mắt nói: "Dẫn đến ngoại ô kinh thành!!!”