[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 70




_________________

“Còn hơn một tháng nữa mới đến đoan ngọ, vậy mà ngự thiện phòng đã làm rất nhiều bánh ú.” Diệp Trúc dẫn theo người, đi vào Vị Ương cung, phát hiện Tạ Trùng Tự đang ở trong viện bày ghế mây bàn dài, tựa vào ghế, đang lật xem sách, "Điện hạ, nô tỳ nhìn thấy bánh ngự thiện phòng, liền cầm qua một chút.”

Tạ Trùng Tự không ngẩng đầu, hất cằm, nói: "Đưa cho A Cửu một phần, thuận tiện xem tinh thần nàng ấy hôm nay như thế nào.”

Diệp Trúc liếc nhìn tên sách - - "Đại Lương Mộc Cơ Chú". Là sách của Thiên Xu viện của Tây Lương, hình như gọi là sách nhập môn.

Bên trong chứa đầy hình vẽ các cơ quan, bên cạnh còn dùng chữ nhỏ giải thích rõ ràng.

Nhìn hình vẽ và chữ viết dày đặc, làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Lại nhìn tốc độ đọc của Tạ Trùng Tự, Diệp Trúc thầm nghĩ: “Điện hạ nhìn không hiểu, cần gì ép buộc bản thân như vậy, không đau đầu sao?”

Cô bất đắc dĩ: "Có.”

Tạ Trùng Tự quả thật nhìn đến đau đầu, miễn cưỡng lắm mới xem xong, tự hỏi làm thế nào mà những thiên sư ở Tây Lương kia, có đủ kiên nhẫn để học cách lắp ráp mấy thứ phức tạp thế này.

Đóng sách lại, nàng đưa mắt nhìn thiên điện Vị Ương cung.

Thiên điện nằm ở phía tây, tường đỏ nguy nga, ngói lưu ly vàng.

Mấy ngày trước A Cửu tái phát, vô cùng nóng nảy, đập nát đồ sứ trong điện không tính, còn ai tới thì liền đánh người đó.

Chờ Tạ Trùng Tự mang theo ngũ thạch tán hồi cung, chỉ thấy Vị Ương cung như bị bão táp thổi qua, gà chó đều không yên.

Vội vàng đưa ngũ thạch tán cho A Cửu, sau khi tỉnh táo lại, nàng ấy nhìn cung điện lộn xộn, thở dài, lại

nhốt mình lại.

Mấy ngày rồi cũng không thấy người đâu.

Tạ Trùng Tự cũng không có lơ là.

Quân tử không đứng dưới tường vây, cho dù A Cửu không có sát ý với nàng, thì....

Thân thể ốm yếu như vậy, mà nàng ấy suýt chút nữa đã giết chết một thái giám cường tráng, A Cửu so với tưởng tượng nàng còn nguy hiểm hơn nhiều.

Nàng suy nghĩ một chút, điều một nhánh Vũ Lâm vệ đến, cải trang xong xuôi thì cho canh giữ ở ngoài thiên điện.

Khi A Cửu và Diệp Trúc đi ra, nàng ấy yếu ớt liếc nhìn đám binh lính đã thay trang phục thái giám, nhưng không phản ứng gì, đi đến trước mặt Tạ Trùng Tư, rồi cười nói: "Tạ điện hạ lo lắng, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Cô nhìn thấy một chiếc bàn dài với trái cây theo mùa, có trà và đồ ăn nhẹ, còn có sách chất đống cùng nhau. Cạnh đó còn có một quyển sách nhập môn của Thiên Xu viện, bên cạnh còn có cây giáo nhỏ, là loại binh khí của binh lính Tây Lương thường dùng.

A Cửu kinh ngạc nhướng mày: "Gần đây người còn có hứng thú với những thứ này?”

Tạ Trùng Tự để cho nàng ngồi, gật đầu, nói: "Khôngcó việc gì làm, cho nên ta tò mò lật xem. Cái này, tuy nói là sách nhập môn, nhưng lại khó như thiên thư vậy - - sợ là công tượng khéo tay nhất Đại Tề ta, cũng khó mà khéo tay được như vậy. Tây Lương thủ công tinh xảo, quả nhiên danh bất hư truyền.”

A Cửu nâng cằm, nháy mắt mấy cái nói: "Điện hạ, nô lúc trước đi theo một gánh xiếc Tây Lương, ở đó cũng vài năm, đối với mấy loại kì lạ này, cũng có chúthiểu biết. Nếu điện ha không chê, nô làm giúp ngài mấy món đồ chơi nhỏ nhé.”

Tạ Trùng Tự chớp mắt một cái, như thể kinh ngạc, cười nói: "Thật sao? Ta muốn làm một con thỏ bằng mộc có thể nhảy tới nhảy lui, còn muốn làm một con chim có thể bay, còn có thể giúp ta đưa thư,còn có, còn có ta còn muốn làm một cái giống Cửu Linh xà, cái mà có thể phát hiện người khác có nói dối không đấy..”

A Cửu nghiêng đầu lắng nghe Tạ Trùng Tự nói, một lúc sau, mới chậm rãi nói: "... Tạo cho người một con chim Thanh Loan có thể truyền tin đi vạn dặm. Về phần thỏ gỗ, cần huyền thiết, Cửu Linh xà, cần đồng chấn, bạch tước bình, cả hai món đó đều cần nhiều thời gian, lại hao tốn sức người, chưa kể còn rất phức tạp, phải một hai năm mới có thể làm xong.”

Tạ Trùng Tự hết sức kích động, gật đầu: "Đều được, đều được! Ngươi cần gì ta đều cho ngươi.”

Nói xong, nàng liền nhìn A Cửu trông mong.

Xương quai hàm Tạ Trùng Tự mỏng, lại gọn gàng sắc bén, có hình móc câu hướng lên trên, trông vô cùng bạc tình, tàn nhẫn.

Môi, mũi và lông mày dài cũng giống Hoàng thường, rất sáng sủa xinh đẹp, chỉ có đôi mắt nhu làn thu thủy, tròn và sáng, làm giảm đi vẻ lạnh lùng bên ngoài.

Đặc biệt là giống như bây giờ, lúc hơi mở to mắt, nhìn nàng ngây thơ hồn nhiên vô cùng.

A Cửu nhìn một lúc lâu, mới dời tầm mắt, gật đầu nói: "Nô thử xem.”

A Cửu nói xong liền bắt tay vào làm, kêu người mang gỗ lim, nam châm, và sắt. Mười ngón tay linh động, khóe léo, không đến ba ngày, một con Thanh Loan điểu có thể bay trăm dặm, đã thành hình.

A Cửu hài lòng thổi mấy mảnh vụn gỗ trên cánh chim, đưa cho Tạ Trùng Tự, nói: "Xong rồi, điện hạ xoay chỗ này, xoay tròn. Xoay tròn cơ quan này đủ vòng, con chim này có thể bay từ bắc vào nam, nếu nó giãn ra thì sẽ ngược lại. Bây giờ phương hướng chưa tuyệt đối chính xác, nhưng chênh lệch không nhiều, chúng ta trước có thể lập ra quỹ đạo rồi lại điều chỉnh tiếp.”

A Cửu chạm vào cơ quan trên vào bụng Thanh Loan điểu: "Nếu trong vòng một dặm, thì độ chính xác sẽ cao hơn.”

Tạ Trùng Tự cầm lấy Thanh Loan điểu, cười tươi, mừng rỡ nói: "Đa tạ A Cửu, ngươi thật tốt. A đúng rồi, ngày mai Hoàng huynh sẽ trở lại, đến lúc đó ta cũng cho huynh ấy xem. Còn có.... A Cửu, Tam hoàng tẩu sáng sớm nay lại vào cung gặp ta, toàn nói mấy lời nhảm nhí, đại khái là, Tam hoàng huynh muốn đem ngươi trở về.”

Nàng cầm chim gỗ trên tay, ngữ khí nhẹ nhàng: "Nếu ngươi không muốn, bổn cung liền cự tuyệt giúp ngươi.”

A Cửu như không muốn nói nhiều: "Điện hạ từ chối giúp nô.”

Nàng cúi thấp đầu, giống như một đóa hoa bị gió bão bẻ gãy, vô cớ khiến người ta đau lòng.

Ngay cả Diệp Trúc, sau khi thấy A Cửu yên lặng trở về thiên điện, cũng nhíu mày nói: "Tam điện hạ cũng thât quá đáng. Cướp người về phủ, còn tra tấn thành cái dạng này. Điện hạ bảo phòng bếp nhỏ nấu thuốc cho nàng ấy, lão ma ma nói cái gì mà nàng ấy phá thai bổ thân, như thể nàng ấy muốn mất đứa nhỏ vậy. Đường đường là phủ Hoàng tử là lại hoang đường như vậy!"

Tạ Trùng Tự chạm vào cơ quan dưới bụng Thanh Loan, chỉ nghe thấy tiếng chim loan hót líu lo, vỗ cánh xoay quanh, nàng lắc đầu, nói: "Tam ca của ta ấy à, bề ngoài thì ôn nhã, nhưng phía sau không thiếu mấy thủ đoạn ngầm hèn hạ. Nhưng mà, phá thai, là nàng ấy tự mình làm như vậy.”

“Hả?”

Tạ Trùng Tự: "Tam tẩu nói, vị tiểu thiếp kia sau khi vào phủ, không an phận, cứ hai ba ngày lại đi thỉnh an Tam ca ta, còn thề độc với trời, chuyện A Cửu mất đứa bé không phải do nàng ta làm, nàng ta ngay cả việc A Cửu mang thai cũng không biết.”

Diệp Trúc mê mang không biết làm sao, Tạ Trùng Tự cũng không có ý định nói tiếp.

Đưa tay tiếp được Thanh Loan đang từ từ bay xuống.

Nếu như có Thiên Cơ sư của Tây Lương Thiên Xu viện ở đây, khi nhìn thấy con chim gỗ tinh xảo này cũng phải há hốc mồm.

Chỉ sợ Thiên Cơ sư ưu tú nhất, cũng không thể làm ra cơ quan tốt đến thế này.

Tạ Trùng Tự không hiểu mấy cơ quan này, nhưng mấy món đồ lần trước nàng muốn A Cửu làm, cũng không phải là tùy tiện nói ra.

Ngoài mặt đều là mấy món mà các cô nương sẽ thích.

Nhưng thỏ gỗ để làm xiếc, Cửu Linh xà thì dùng trong thẩm vấn ở lao ngục. Trong đó, món hữu dụng nhất là con chim này, nó là vật dùng để truyền tin trong quân đội Tây Lương.

A Cửu không có lý nào lại bỏ qua thỏ gỗ đơn giản, mà chế tạo chim Thanh Loan.

Tuyên Giác nói đúng.

Tạ Trùng Tự đặt chim gỗ trong lòng bàn tay sang một bên, xoa tay, như có điều suy nghĩ, lại sờ sờ hàm dưới của mình, mấy ngày nay hàm dưới nàng sắp bị A Cửu nhìn chằm chằm mà thủng lỗ rồi.

Nàng nói với Diệp Trúc: "Tiểu Diệp Tử, sai người hỏi thăm một chút - - bên Tây Lương, Trình Ngự Hàn, Triệu Cửu Châu, Vệ Vĩ, Vệ Húc và Vệ Quân Thiên, trong năm người này, có người nào vị hôn phu mất sớm không.”

Diệp Trúc: "......”

Vị cuối cùng, là tục danh của Nữ Đế Tây Lương phải... phải không?

Điện hạ à, người hỏi thăm hậu cung người ta làm gì?

Tạ Trùng Tự thấy Diệp Trúc thất thần không đi, bưng chén trà lên nhấp nước nói: "Làm sao vậy?”

“.. " Diệp Trúc nói, "... Điện hạ, người đây là..., nếu người muốn nuôi nam sủng, Đại Tề ta cũng có tiền lệ này. Cũng không cần giết phò mã.”

Tạ Trùng Tự: "...?”

Nàng suýt nữa thì bị sặc, thuận miệng nói bậy: "Được, mấy ngày nữa cứ theo lời ngươi nói, để Phụ hoàng chọn một phò mã, sau đó lại ban cho ta một đống nam sủng. Bổn cung ngày đêm sênh ca cùng nam sủng, tức chết phò mã...”

Diệp Trúc: "......”

Những tin tức này đều dễ tra, không phải bí mật.

Diệp Trúc sai người điều tra xong, trở lại Vị Ương cung, lúc báo cáo cho Tạ Trùng Tự, vừa vặn qua bữa tối.

Trong phòng đốt đèn.

Đèn đuốc trong thư phòng phía nam Tuyên phủ cũng sáng ngời, Tuyên Giác đang nhìn mật báo Bạch Đường trình lên.

Tề Nhạc tiếp nhận một phần cửa hàng làm ăn của Tứ phòng, làm ăn từ nam ra bắc, có bốn năm thương đội cũng đi ngang qua Tây Lương.

Thuận tiện gửi cho hắn một tin tức.

Bạch Đường sợ giấy viết thư chữ nhỏ, ánh sáng không đủ, lại thắp sáng đèn lại đây, nói: "Chủ tử, thương đội này cuối mùa xuân năm ngoái mới đến đó. Chỉ có thể thăm dò chuyện của mấy vị tướng lĩnh Tây Lương trong năm qua, nếu xa hơn nữa...”

Tuyên Giác nhẹ nhàng ngắt lời hắn: "Đủ dùng rồi.”

Hắn cũng chỉ muốn xác định, A Cửu kia rốt cuộc là người phương nào.

Cũng không phải muốntìm hiểu triều đình Tây Lương.

Hắn nhanh chóng đọc quét qua tung tích đám người Ngự Hàn, cuối cùng ở chổ Vệ Húc, ánh mắt hắn dừng lại.

Híp mắt, nói như không chắc chắn:: "Lấy bản đồ địa hình Tây Lương đến đây. ”

Bạch Đường lấy ra, thoáng nhìn ngón tay hắn nhanh chóng điểm qua bốn năm chỗ, thanh âm lạnh đi vài phần: "Có vấn đề - - một năm qua Vệ Húc luôn quanh quẩn trong Hoàng thành, mấy tháng điều binh diễn tập, trùng với đại lễ Thần cơ của Tây Lương, vậy mà lại không ở trong quân. Việc này vô cùng quan trọng, ta vào cung một chuyến, bẩm báo Bệ hạ.”

Đồng thời, Tạ Trùng Tự dựa vào ghế, rũ mắt, lẳng lặng nghe Diệp Trúc đem những chuyện bát quái phong nguyệt ở Tây Lương đọc to: “Trình Ngự Hàn, là thái thú của Thương thành, bởi vì phu quân trộm nuôi ngoại thất, cho nên đã hưu phu, sau lại tái hôn cùng thủ hạ là mưu sĩ của nàng. Nghe nói ngày Trình thái thú kết hôn, tên phu quân trước còn đến đại náo hôn đường, bị loạn côn đánh đuổi ra ngoài. Sau đó say rượu mà chết, không tính là chết sớm, nhưng cũng là chết.

Triệu Hầu gia và Trường Định Vương, thành hôn đã năm sáu năm, vợ chồng hòa thuận, không có vấn đề gì lớn.

Về phần Nữ Đế, đang chuẩn bị đại hôn. Nghe nói rất sủng Hoàng quân.

Chỉ có Chiêu Dương Đại Trưởng công chúa......”

Diệp Trúc dừng một chút, nói như không thể tin: "... Tự tay bắn chết vị hôn phu.”

Tạ Trùng Tự đột nhiên ngước mắt, khẽ nói: "Nói tiếp! Việc này trước sau trải qua như thế nào?!”

Diệp Trúc làm việc cũng cẩn thận, nếu đã hỏi, sẽ hỏi từ đầu đến đuôi, liền rủ rỉ nói: "Chiêu Dương Đại Trưởng công chúa Vệ Húc, là trưởng nữ Thần Võ Đế, rất thông minh, có phong thái của Thái nữ. Khi Bát Vương phản loạn, nàng ấy ngăn cơn sóng dữ, thủ vững thành trì, sau lại chuyển công tấn công doanh trại địch. Sau đó vì bệnh mà thoái vị nhường ngôi, em gái Trường Bình Vương Vệ Quân Thiên đăng cơ, phong nàng ấy là Chiêu Bình Vương, vẫn ở Hoàng đô Thiên Dự thành.”

Vệ Húc từng nuôi dưỡng gần trăm nam sủng, hoang dâm táo bạo, việc cưỡng đoạt dân nam cũng từng làm, bất quá niệm kỳ đại công tích, dân chúng tuy có oán hận, cũng không thể phê bình nàng ấy, chỉ lưu truyền chút chuyện phong lưu. Dù sao...... chính là thanh danh không tốt. Không có thành hôn, không có phu quân.”

"Nhưng nghe nói trong loạn Bát Vương, trong trận chiến đầu tiên ở An Thuận, vị hôn phu Chu Lãng bị bắt làm tù binh, phản đảng dùng hôn phu của nàng ấy uy hiếp --"

Chỉ là vài câu nói ít ỏi, Diệp Trúc tựa hồ cảm nhận được chiến hỏa tàn khốc.

Một lát sau mới nói: "Vệ Húc công thành, nàng đứng dưới thành, cách mấy trăm mét, tự tay bắn chết Chu Lãng.”

Tạ Trùng Tự hít một hơi khí lạnh, không để ý làm đổ đèn lưu ly, ánh lửa tỏa ra bốn phía.

Bỗng nhiên, có cung nữ cấp tốc chạy vào, lễ cũng không màng, nhanh chóng nói: "Điện hạ!! Thái tử điện hạ xông vào, trực tiếp đi thiên điện đem vị kia bắt đi!"

Tạ Trùng Tự còn chưa phục hồi tinh thần lại, phất tay áo đứng dậy: "Thu dọn đi.”

Liền chạy về phía thiên điện, ra khỏi hành lang, vòng qua những cây cột, băng qua đình các trong Vị Ương cung, liền nhìn thấy Tạ Trị một thân trường bào màu tím thẫm, đang ôm A Cửu đi ra ngoài.

Tạ Trị ngoại trừ một đôi mắt phượng, ngũ quan trên mắt càng giống mẫu hậu, còn giống hơn cả nàng vài phần, chỉ xét về ngoại hình đã có một loại âm nhu không thể chối cãi.

Vô luận là nam hay nữ, diện mạo như vậy đều là cực kì đẹp.

Thái tử mặc mãng phục màu tím thẫm càng tôn lên dáng người cao thẳng của hắn.

Nhưng lúc này sắc mặt hắn âm trầm, ngũ quan xinh đẹp lộ vẻ tàn nhẫn.

Khi Thái tử nổi giận, các cung nhân xung quanh không dám ngăn cản, thậm chí không dám lên tiếng, chỉ biết nhìn Thái tử mang A Cửu suy yếu vô lực đi.

Tạ Trùng Tự lòng nóng như lửa đốt, bước nhanh hơn, một mạch chạy tới, lần đầu tiên nàng chán ghét vì sao Vị Ương cung của nàng lại lớn như thế!

Còn có Hoàng huynh - - không phải ngày mai mới có thể đến Vọng Đô sao?!

Đây là ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy về sao?!

“Hoàng huynh!!!" Tạ Trọng Tự nóng nảy, "Ca!”

Tạ Trị mắt điếc tai ngơ.

Tạ Trùng Tự hạ quyết tâm, giả vờ ngã xuống đất: "A!”

Cung nhân cả kinh, cuống quít muốn tiến lên, đỡ Công chúa, ngay cả Tạ Trị cũng dừng bước, lo lắng nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Tạ Trùng Tự nhân cơ hội nhanh chóng chạy đến, ngăn ở trước mặt Tạ Trị, nói: "Ca, không được, huynh không thể mang nàng đi!"

“Trùng Trùng, ngoan, đừng làm loạn." Hai mắt Tạ Trị đỏ bừng, "Nghe lời, chuyện này lát nữa ca sẽ nói với muội.”

Nói xong, liền nói với thân vệ: "Ngăn Công chúa lại.”

Lập tức có thân binh giơ tay ngăn lại, khó cử nhìn Tạ Trùng Tự: "Điện hạ, đừng làm bọn ty chức khó xử.”

Tạ Trùng Tự tức giận đến mức mắng hắn, quát: "Hoàng huynh!! Ca!! Tạ Cửu An!! Nàng rất có thể là Vệ Húc!!! Huynh không muốn sống nữa sao?! Cho dù nàng không phải, cũng là thị thiếp của Tam hoàng huynh, huynh đệ vì tần thiếp mà bất hòa - - huynh còn muốn vị trí Thái tử hay không???”

Có thể Tạ Trị bị Ngự Sử đài tham tấu quá nhiều, đã sớm luyện được bản lĩnh mặc kệ lời người khác, khi Tạ Trùng Tự đang mắng chửi thân binh, thì đã hiên ngang mang người rời đi.

Phủ Thái tử tối nay không yên ổn.

Con mèo lông trắng đốm hoa kia ở trong phủ rất được nuông chiều, xưa nay đều là Thái tử cưng chiều nó, nó toàn kinh thường quay đi.

Chỉ là đã hơn nửa tháng không gặp chủ nhân, mèo hoa ngửi được mùi, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, chạy đi tìm chủ nhân, chạy đến bên chân Tạ Trị.

Nào nghĩ tới, trước cửa sảnh chính, tối om om, Tạ Trị không để ý giẫm lên đuôi nó.

Bị đau bất ngờ, con mèo kêu một tiếng, làm cả phủ Thái tử đều tỉnh lại.

Bọn nô bộc lúc này mới phát hiện, Thái tử về phủ sớm hơn dự định, còn ôm về một nữ nhân lai lịch không rõ!

Lần này lại càng loạn hơn.

Kẻ thắp đèn, kẻ dọn giường, kẻ mang thuốc, ai làm việc nấy.

Tùy tùng bên người Thái tử kinh hồn bạt vía đặt ngũ thạch tán xuống, lại run rẩy đóng cửa.

Ngũ thạch tán thường dùng gậy trúc có tẩu thuốc để hút, tùy tùng kia cũng không biết hơn nửa đêm, tìm được trong cái câu lan viện nào. Tẩu thuốc màu vàng rực rỡ, chỗ mũi, còn khảm bốn năm viên bảo thạch làm cho người ta hoa cả mắt - - vừa nhìn là biết đồ của con cháu thế gia nào đó.

Tạ Trị âm trầm, châm lửa, đưa đến bên miệng A Cửu.

A Cửu hơi thở yếu ớt quay mặt đi, rõ ràng không muốn hút.

Tạ Trị liền hít mạnh một hơi, sau đó nắm cằm A Cửu, độ khí cho nàng.

Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, A Cửu run rẩy, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, câu đầu tiên là: "Ra sân hóng gió đi."

“Ngũ thạch tán không gây nghiện như thuốc phiện, hút bốn năm lần mới khó cai.”

Nhưng nàng thật sự không đối với vị Thái tử gia vô tâm vô phế này, ôm quá nhiều chờ mong.

Chỉ là nếu hắn thật sự nghiện thì sẽ phiền toái lớn.

Tạ Trị nhìn A Cửu bình tĩnh lại, ném tẩu thuốc đi, khoanh tay lạnh lùng nói: "Mấy năm không gặp, nàng ngày càng ỷ lại thứ bột phấn này..."

“Chiêu Dương điện hạ...”