_____________________
Kim Phồn tâm tư nhiều, hắn không muốn tham dự vào tranh đấu của hoàng thất, cũng không muốn chọc vào mấy bao thuốc nổ trong kinh, hắn còn muốn sống thêm vài năm, trồng thêm mấy chậu hoa, đọc thêm mấy cuốn sách y.
Nhưng mà, tiểu sư muội của hắn, hắn không thể cứ thế mà cho qua, vì vậy đành bất lực thở dài, đem thuốc đưa qua cho muội ấy. Hắn vẫn là mềm lòng, không muốn nhìn tiểu nha đầu kia phiền muộn.
Kim Phồn cũng không nói cho Tuyên Giác nghe tâm trạng của mình, cũng không nhắc với Tuyên Giác về chuyện trên triều. Hắn trước nay đều một thân một mình, không có vướng bận gì, mấy huynh đệ tỷ muội khác cũng không cần lo lắng. Hắn chỉ lo lắng cho tiểu sư muội đang ở trung tâm quyền lực này, nhưng lại sợ muội ấy suy nghĩ nhiều, nhất thời hành động, vây bản thân mình trong vũng bùn. Tâm trạng hắn lo lắng không yên, thôi thì thông qua Tuyên Giác nhắc nhở muội ấy một câu trước, sau lại yên lặng xem tình hình, nếu có bất thường thì liền giúp muội ấy một tay.
Tâm tư Kim Phồn xoay chuyển mấy vòng liền, thấy Tuyên Giác muốn đi tìm Tạ Trùng Tự liền tiện tay đưa ngũ thạch tán cho hắn. Tiểu sư muội đi rồi, hắn cũng không biết đi đâu tìm a, có người muốn đi tìm vậy hắn cần gì hành hạ bản thân chứ, cứ giao cho Tuyên Giác là được. Hắn còn phải về cứu lấy gốc mẫu đơn mà hỗn thế ma vương kia đạp gẫy, thật là... vô cùng bận rộn.
Kim Phồn không biết đi đâu tìm Tạ Trùng Tự, nhưng mà Tuyên Giác thì lại đoán được nàng ấy đi đâu.
Kiếp trước, nàng ấy cứu bà chủ của Xuân Oanh Đề Hiểu thoát khỏi một kiếp, cho nên quan hệ cùng vị nữ chủ nhân Phong Nguyệt lâu này vô cùng tốt.
Cho dù là lúc nàng ấy bị hắn nhốt trong Ngọc Cẩm cung, bà chủ Phong Nguyệt lâu kia cũng năm lần bảy lượt, luôn âm thầm ra tay giúp đỡ.
Lần đó, Vạn Khai Tuấn có thể ở Lãm Nguyệt trì tình cờ gặp được nàng, cũng chính là do nàng ấy mượn tay Xuân Oanh Đề Hiểu tiết lộ tin tức.
Tạ Trùng Tự nếu như đến phố Trường Nhạc, chỉ có thể tới đây.
Tạ Trùng Tự bắt được túi gấm, thuận tay nhét vào trong ngực, xoay người, mặt mày lãnh đạm, hỏi: "Thám Hoa lang còn tra được những gì?”
Tuyên Giác không để ý đến lời châm chọc của người khác, nhưng lời như vậy lại do nàng nói ra, khiến hô hấp của hắn trì trệ, dứt khoát nói thẳng ra, Tuyên Giác cụp mắt nhẹ giọng nói: "Tam điện hạ tình cờ gặp A Cửu ở Tô Châu, sau khi sủng hạnh thì mang theo nàng ta về Vọng đô. Thái tử dường như vì A Cửu, cho nên có tranh chấp với Tam điện hạ.
“Còn gì nữa? " Tạ Trùng Tự chắp tay áo nhìn hắn.
Tóc mai Tạ Trùng Tự nương theo gió nhẹ bay lên, váy lụa mỏng màu tím nhạt cũng bay phấp phới.
Chỉ là lông mày và ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Tuyên Giác: "Ta bảo Bạch Đường đi điều tra - - hắn nói, không tìm được thân thế hay gia tộc của A Cửu, hình như là một đứa trẻ mồ côi, theo một quán xiếc đi khắp nơi. Vừa rồi ở Tế Thế đường, ta nghe Kim đại phu nhắc tới, chân trái của A Cửu làm bằng thiết ngọc cốt. Tay nghề khéo léo đó chỉ có ở Tây Lương, chỉ người phú quý mới có thể dùng. Thân phận của nàng ta hẳn không tầm thường, giữ nàng ta ở bên người, sợ sẽ có hậu họa, điện hạ nên hết sức cẩn thận.”
Tạ Trùng Tự cũng cũng cho người đi dò xét, đã tra được đến Giang Nam, chỉ là không nhanh bằng Tuyên Giác.
Nàng thản nhiên nở nụ cười: "Hoàng thành là nơi quan trọng, ngay dưới chân thiên tử, ngươi tốt nhất dừng nhúng tay vào quá nhiều.”
Tuyên Giác vờ như nghe không hiểu ý của nàng, hạ giọng nói: "Nghe nói ở Đại Lương quốc, từng có nữ tướng từng hành binh đánh trận, còn giữ chức vị cao, có Thương thành thái thú Trình Ngự Hàn, An Bình Hầu Triệu Cửu Châu, sau được phong thành Trường Định Vương Vệ Vĩ, Chiêu Dương Đại Trưởng công chúa Vệ Húc. A Cửu rất có thể là một vị nào đó trong đó. Cho dù không phải, thì cũng là người vô cùng nguy hiểm - là tướng sĩ từng giết người trên tay đẫm máu, điện hạ, người tốt nhất không nên giữ nàng ta ở lại trong cung."
Tạ Trùng Tự nghe Tuyên Giác điểm tên mấy người,càng nghe càng lặng người.
Chấn động qua đi, Tạ Trùng Tự nhớ kỹ tên từng người, sau đó cười khẽ, hỏi: "Biết rõ như vậy ư? Vậy chắc hẳn việc Tam ca đi Tô Châu, đã từng tiếp xúc với ai, nói những chuyện gì, ngươi cũng biết bảy tám phần, phải không?”
Tuyên Giác sửng sốt một chút, tập trung tinh thần lại, vẫn là nói thật: "Năm ngoái mưa gió không đều, Tam điện hạ nam tuần Giang Nam cứu trợ thiên tai, trấn an lưu dân. Lúc đi Tô Châu, có gặp Tề gia. Tam phòng Tề gia..."
Thấy hắn thật sự định bày ra chân tướng, da đầu Tạ Trùng Tự tê dại, giơ tay ngăn lại: "Đủ rồi. Ta không muốn nghe nữa.”
Nàng vô tâm nói: "Chuyện triều đình ta cũng lười quản, dù sao ai làm Hoàng đế cũng giống nhau. Hoàng huynh còn cần mài giũa thêm, cạnh tranh công bằng với Tam ca, nếu ngươi muốn chọn phe cánh từ sớm như vậy, muốn chọn hiền chủ mà dốc sức, ta khuyên ngươi chọn Tam ca. Huynh ấy có con mắt tinh tường, luôn chủ động tìm kiếm nhân tài, hẳn sẽ cho ngươi một con đường thích hợp hơn - - Hoàng huynh ta ấy mà, cả ngày chỉ biết trêu đùa với mèo con, rảnh rỗi thì viết tiểu khúc, gần đây đi trị thủy, là phụ hoàng nhất định muốn huynh ấy đi.” Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ nói.
Ở kiếp trước, năm ngoái hoàng huynh vô cùng phấn chấn, dồn hết tinh thần và khí lực cho việc trên triều. Nếu không cũng sẽ không thể nhổ tận gốc Tề gia nhanh như vậy.
Đời này cũng không biết vì sao, đến giờ huynh ấy vẫn còn ngây ngốc.
Nàng có chút tò mò, năm đó rốt cuộc có sự kiện gì mà khiến cho Hoàng huynh trưởng thành nhanh như vậy.
Nhưng nàng không lo lắng vị trí trữ quân.
Phụ hoàng là người thiên vị, hơn nữa còn có nàng quan sát mọi việc, nhất định sẽ không để vị trí trữ quân xảy ra chuyện gì.
Cho nên Tạ Trùng Tự mới dám ăn nói bậy bạ như vậy với Tuyên Giác.
Nhưng những lời này, tình cờ, lại giẫm nghịch lân của Tuyên Giác.
Hắn nghe mấy lời khuyên bảo cực kỳ khách quan của Tạ Trùng Tự, im lặng một lát, đáy mắt giống như có tơ máu, giống như nhìn thấy bóng ma kiếp trước --
Nàng ngã xuống vũng máu, cả người đầy máu nhào về phía hắn, run rẩy xoa mặt hắn.
Hơi thở dần lạnh lẽo suy yếu phả lên đầu ngón tay hắn.
Tuyên Giác chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên lạnh lẽo, thần sắc ôn hòa của hắn tản đi, ngữ khí không thay đổi nói: "Đa tạ lời khuyên của người, điện hạ, mấy lời nói này thật làm ta sợ hãi."
Sau đó liền lạnh mặt đi theo sau Tạ Trùng Tự, duy trì khoảng cách bảy tám bước, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cho dù kiếp trước Tuyên Giác có tạo phản, thì từ kiếp trước cho tới nay, Tạ Trùng Tự vẫn cảm thấy tính tình hắn hiền lành, thoải mái.
Cho dù trước đâu hắn nghe mấy lời khuất nhục khó nghe, mí mắt hắn cũng không chớp.
Giống như hạc trong mây, cả người đều tự tại, danh và lợi đều bị hắn coi thường.
Cho đến lúc này, mới phát hiện Tuyên Giác quật cường đến thế nào.
Nàng không thể nói được gì cả!!!
Tạ ơn lời tốt của nàng, lại còn sợ hãi - -
Nói hay lắm.
Ý câu trên, chẳng phải là nàng nói việc của nàng, còn hắn làm gì là chuyện của hắn sao?
Tạ Trùng Tự bước nhanh trở về phố Chu Tước, vừa quay đầu lại, phát hiện người này vẫn còn phía sau nàng, vẫn giữ khoảng cách bảy tám bước, khoảng cách này giống như dùng thước đo ra vậy.
Tạ Trùng Tự nhíu chặt mày: "Ngươi còn đi theo làm gì?”
Tuyên Giác: "Từ phố Trường Lạc về ngõ Trường An, chỉ có con đường này.”
Ngụ ý, hắn là đang về nhà.
Chỉ tình cờ đi sauu nàng thôi.
Tạ Trùng Tự: "......”
Nàng cũng cảm thấy mình có chút sửng sốt, vì vậy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi đến đầu ngõ phố thị phồn hoa, chuẩn bị thoát khỏi cái đuôi nào đó, nhanh chóng hồi cung.
Trời đã tạnh mưa, quang đãng, nắng chiều nghiêng ngả, trên phố Chu Tước rộng lớn, mấy vũng nước mưa đọng lại đã dần khô.
Có người bán hàng rong đang dọn quầy hàng, có người bán hoa, người bán đồ ăn, người thì bán trang sức, đồ chơi nhỏ, cái gì cần có đều có, thỉnh thoảng có tiếng hét vang lên, khi thì dùng tiếng Vọng Đô, khi thì dùng tiếng địa phương các nơi, trong lúc nhất thời, khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt.
Cảnh xuân tươi đẹp, mọi thứ đều ở đúng chổ.
Có người bán trâm cài tóc, thấy Tuyên Giác theo sát Tạ Trùng Tự, lại nhìn cô nương phía trước, trên mặt có chút tức giận, phía sau lang quân đang cụp mắt suy ngẫm, ánh mắt lại luôn nhìn về bóng lưng phía trước không rời, còn tưởng rằng là một đôi phu thê nào đó đang giận dỗi nhau, liền thét to: "Lang quân mua trâm không, mua trâm dỗ phu nhân vui vẻ.”
Tuyên Giác quét mắt nhìn qua quầy hàng.
Tạ Trùng Tự không thiếu mấy món trang sức này.
Nàng ấy đè ép nhét vàng bạc châu báu vào đầy rương, xếp mấy rương chồng nhau, cũng có thể nhét đầy toàn bộ năm gian nhà lớn.
Vả lại, chỉ có mấy trường hợp trang trọng nàng ấy mới mang nhiều trang sức, còn lại đều giản lược, nàng sợ vướng víu tay chân.
Hắn đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, lại thấy một cây trâm ngọc hoa màu tím.
Cây trâm có màu xanh tím, có cành hoa quấn quanh, có chút giống mấy dây leo trong phòng hoa của Kim Phồn, nhưng tinh tế khéo léo hơn nhiều.
Mặt trên, có mấy đóa mẫu đơn tầng tầng lớp lớp nở rộ, cánh hoa tinh xảo đếm không xuể.
Kỳ thật có chút không cần thiết, rườm rà, dù sao mẫu đơn cũng không có dây leo.
Nhưng Tuyên Giác liếc mắt nhìn lại, cảm thấy cây trâm này rất thích hợp với Tạ Trùng Tự - - đặc biệt hôm nay nàng còn mặc váy áo màu tím nhạt.
Vì thế hắn cũng không hỏi giá, đã đặt một miếng bạc vụn trên sạp, gật đầu với chủ sạp hàng một cái, liền nhẹ nhàng lấy cây trâm mẫu đơn bằng ngọc kia.
Chủ sạp không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, không hỏi giá liền trả tiền cầm hàng đi, hắn cầm lấy bạc vụn, cười đến hàm rang trắng cũng lộ ra: "Lang quân ánh mắt không tệ.”
Sau khi mưa tạnh, người trên đường nhiều lên, dòng người bắt đầu nhộn nhịp.
Tạ Trùng Tự không chú ý tới hành động của Tuyên Giác phía sau.
Đột nhiên, nghe Tuyên Giác gọi một tiếng: "Nhĩ Ngọc.”
Tạ Trùng Tự đã lâu không nghe Tuyên Giác gọi nàng như vậy, giật mình, lại theo bản năng dừng bước.
Phía sau, Tuyên Giác bước nhanh tới, đứng trước mặt nàng.
Tuyên Giác giơ tay lên, không biết cài cái gì lên đầu nàng, chỉ cảm thấy búi tóc có chút căng, nàng chần chờ giơ tay lên, vuốt ve qua lại, chạm vào một cây trâm ngọc nhẵn nhụi.
Người trước mắt cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt phản chiếu dáng vẻ kinh ngạc của nàng.
Tạ Trùng Tự giật mình, giọng điệu Tuyên Giác lạnh lùng hơn trước vài phần: "Rất hợp với điện hạ.”
Tuyên Giác dừng một chút, lại thản nhiên nói, "Không cần lập tức ném đi. Giống như đèn hoa đăng kia là được.”
Dù sao Tạ Trùng Tự cũng không thích trang sức trâm cài, nàng không đeo, hắn cũng có thể lừa gạt bản thân là nàng lười đeo.
Tạ Trùng Tự: "......”
Không phải chứ, sao Tuyên Giác còn nhớ rõ cái đèn lồng hai năm trước như vậy?
Sống lại, cho nên lòng dạ hắn càng thêm hẹp hòi sao?
Tạ Trùng Tự chưa từng thấy Tuyên Giác ép buộc nàng như vậy, bị đùa giỡn cũng không có phản ứng gì.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu hành lễ, cũng không quay đầu lại mà đi vào ngõ Trường An.
Tạ Trọng Tự do dự, rút trâm cài tóc xuống, nắm trong lòng bàn tay thưởng thức một lát, thở dài.
Cẩn thận cất trâm cài vào trong tay áo.
Mà bên kia, ngõ Trường An liễu rũ cũng xanh như ngọc, hoa nhài mùa đông bên hàng rào héo úa, nhưng hoa hồng lại nở rộ.
Đi sâu vào bên trong, là Tuyên phủ xưa nay yên ắng.
Tuyên Giác trong lòng có tâm sự, vốn định quay về thư phòng vẽ tranh.
Nhưng vừa vào sân, Bạch Đường đã tiến lên, cẩn thận bẩm báo: "... Chủ tử, Hình bộ có việc gấp, nhị công tử muốn tìm hồ sơ, hiện đang ở trong thư phòng của ngài. Không phải gian phía đông.”
Bạch Đường chỉ biết Tuyên Giác thỉnh thoảng buồn bực sẽ đi thư phòng phía đông, không cho ai tiến vào, ngồi ngây người trong đó cả ngày. Cho nên khi Tuyên Tông đi thư phòng phía nam, Bạch Đường cũng không thấy lo lắng.
Dù sao, hắn cũng thường xuyên vào thư phòng phía nam báo cáo sự vụ.
Không nghĩ tới, Tuyên Giác nghe xong lại biến sắc, lướt qua Bạch Đường, bước nhanh về thư phòng phía nam.
Cửa phòng nửa mở, ở trong phòng, Tuyên Tông ngồi ở trước thư án, lật xem hồ sơ trước Hình bộ, nghe được đệ đệ tới, lạnh nhạt nói: "Bận xong rồi? Ngồi đi.”
Bên cạnh còn có mấy cái ghế, Tuyên Tông không ngẩng đầu lên, chỉ giơ ngón tay chỉ.
Tuyên Giác không ngồi, đi tới trước mặt Tuyên Tông, cúi đầu, không biết nhìn thấy cái gì, môi mỏng mím chặt.
Tuyên Tông thấy thế, cũng không vòng vo với Tuyên Giác làm gì, ném miếng ngọc đang cầm trong tay ra.
Miếng ngọc nhẹ nhàng rơi vào trên thư án.
Tuyên Tông: "Nói một chút, ngươi nghĩ cái gì?”