[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 67




_______________________

Hôm nay đã là cuối xuân đến tiết Thanh minh, Kiều Nhị gia phải đưa phu nhân về quê ở Quảng Dương tảo mộ.

Trước khi lên đường, Kiều Nhị gia nhớ trước đây Kim Phồn nhờ hắn tìm sách cổ Đông y, thế nên liền bảo Tuyên Giác thay hắn làm chân chạy đưa sách đi.

Tiện thể để cho đại phu nhìn xem một chút.

Phương thuốc của Kim Phồn không có tác dụng với Tuyên Giác.

Tuy sau khi hắn dùng thuốc, có thể chìm vào giấc ngủ nhưng sự tình kiếp trước lại quấn lấy hắn, làm cho tâm tình và tinh thần của hắn cô cùng mệt mỏi, tâm cũng đau như dao cắt, thà rằng không ngủ còn hơn.

Vì thế Tuyên Giác cũng chỉ nói một chuyện phiếm với Kim Phồn, mấy chuyện như du lí, dược thảo, tùy tiện tán gẫu vài câu.

Kim Phồn vốn là người phóng khoáng, nói chuyện vô cùng tùy hứng, có khi còn nói mấy câu vô cùng tối nghĩa, cho nên người có thể tiếp lời hắn đã ít lại càng ít, vì thế không nhịn được lôi kéo Tuyên Giác tán gẫu.

Khi nói tới thị thiếp tên A Cửu của phủ Tam Hoàng tử mấy ngày trước, Kim Phồn tức giận kéo kéo cổ áo có hơi lỏng lẻo, nói: "Toàn thân nàng ta gân cốt đã tán loạn, da thịt lại mềm nhũn, không khác gì phế nhân. Nếu mấy năm trước kiên trì điều dưỡng, chậm rãi cai thuốc, thì còn có khả năng sống sót. Hiện tại - - ta thấy vô cùng khó khăn. Cứ như vậy, nàng ta cũng sống không được bao lâu nữa.”

Nói đến loại người này, Kim Phồn vô cùng tức giận, chỉ qua loa lấy lệ, đề tài không biết như thế nào liền rơi vào trên người Tạ Trùng Tự.

Kim Phồn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Sư môn của ta trên dưới đều sợ nha đầu hệt như Hỗn thế ma vương này – con vẹt Đào Tử của Giang sư muội, cá ăn thịt người của ta, Dạ Minh thảo, còn có bội kiếm cùng vũ khí của mấy sư đệ, đều bị tiểu nha đầu kia chơi đùa một trận. Năm đầu tiên nàng đến, đã quậy đến gà bay chó sủa, sư phụ cũng tức giận đến mức tóc trắng lại biến thành đen. Sau đó người vừa nhìn thấy nàng thì liền ôm ngực giả bệnh muốn bế quan, đem nàng ném cho chúng ta, mặc cho nàng giày vò mấy huynh đệ chúng ta đến ngày đêm không yên. Còn có, có một lần nàng phá phách làm lò luyện đan của Tứ sư đệ nổ tung luôn, cả phòng ngập nước mấy ngày liền."

Tuyên Giác: "......”

Hắn nâng ly uống trà, dùng ly che khóe miệng đang nhếch lên.

Kim Phồn lại nói: "Bất quá mấy năm gần đây, muội ấy càng ngày càng trầm lắng, hiểu chuyện. Nhưng chúng ta vẫn rất hoài niệm tính tình hỗn đản của muội ấy khi bé.”

Tuyên Giác sửng sốt, mơ hồ nhận ra một tia khác thường, nhưng không đợi hắn bắt lấy tia khác thường kia, Kim Phồn đã đặt chén trà xuống, nhướng mày nhìn ra ngoài phòng, ranh mãnh nói: "Ôi, muội trốn cái gì?”

Tạ Trùng Tự vừa định chuồn đi: "......”

Nàng cảm nhận được một ánh mắt khác, thầm nghĩ: Lần sau ra cửa nhất định phải xem Hoàng lịch!!!

Đến cũng đã đến, còn bị bắt tại trận như thế này, Tạ Trùng Tự cũng không thẹn thùng nữa, quay người lại, đem mũ che tháo xuống treo ở trên cành cây, đi tới trước mặt Kim Phồn.

Nàng cười tươi lấy lòng, thẳng thắn nói: "Sư huynh, muội đến lấy chút ngũ thạch tán. Thù lao khám bệnh và tiền thuốc huynh cứ việc ra giá.”

Kim Phồn: "......”

Bây giờ hắn thu hồi câu "trầm lắng, hiểu chuyện" kia, còn kịp không?

Kim Phồn trầm mặt: "Muội muốn thứ đó làm gì? Cô nương A Cửu kia, còn ở trong cung của muội?”

Tạ Trùng Tự liếc mắt Tuyên Giác, suy nghĩ một chút, cũng không vòng vo - - Tuyên Giác trước nay không phải người nhiều chuyện, sẽ không đi nói lung tung.

Vì thế nói: "Đúng vậy. Hoàng huynh muội cũng không có trong kinh, cách mấy chục dặm, nay mai cũng không về kịp. Còn Tam ca bên kia, huynh ấy phụ trách kỳ thi mùa xuân, cũng bận tối mày tối mặt, ở trong Lễ bộ đã mười ngày rồi, cũng không có về phủ. Tam tẩu vốn không muốn huynh ấy nạp thiếp, ta bắt người đi tẩu ấy cầu còn không được, chỉ dặn dò mấy câu qua loa cũng không có hỏi đến.”

Tạ Trùng Tự như bị làm khó xử, khoát tay, chớp chớp mắt: "Vẫn là ở lại chổ muội.”

Kim Phồn: "...” Sao trước nay hắn không nhìn ra, tiểu sư muội của hắn là Bồ tát sống vậy?

Hắn đưa tay chạm vào đáy bàn gỗ, không biết là chạm vào cơ quan gì, trong tiếng kẽo kẹt, lúc đầu chỉ có hai nệm mềm, thì lúc này sàn nhà xoay một cái, lại thêm một nệm đềm nữa.

Kim Phồn: "Ngồi đi.”

Thấy sư huynh không có ý định đứng dậy phối dược cho nàng, Tạ Trọng Tự mặt không chút thay đổi, uy hiếp hắn: "Không cho thuốc ta liền đi a.”

Bên cạnh còn có Tuyên Giác như Phật sống trấn giữ, nàng hận không thể lập tức bỏ chạy, chạy về Vị Ương cung đóng chặt cửa lại.

Từ lần trước Tuyên Giác ở Tế Thế đường nói mấy lời kia, nàng mấy ngày nay cứ lăn qua lộn lại, cứ nghĩ đến câu hắn nói, "Bỏ rơi, mặc kệ hắn" kia.

Chợt phát hiện, đời này, Tuyên Giác nói với nàng mấy câu như vậy đã mấy lần rồi.

Ở Trường Dương sơn trang, lúc hắn thất thố, nói nhỏ với nàng.

Đêm đó ở Tuyên phủ tuyết phủ trắng trời, hắn áp chế lửa giận trong lòng, nói hắn ngưỡng mộ nàng.

Còn có lần ở Tế Tế đường ngày trước, trước mặt mọi người, hắn cam chịu nói bản thân bị bỏ rơi.

Nàng không dám nghĩ đến những sóng gió ẩn sâu phía sau, chỉ cảm thấy tình cảm của hắn thể hiện bên ngoài, ép đến nàng không thở nổi.

Kim Phồn chỉ sợ tiểu sư muội tức giận sẽ nắm áo hắn, hoặc đập mấy chậu hoa của hắn thôi, chút uy hiếp này hắn còn không thèm để ở trong lòng, cũng nhướng mày, đáp lại: "Không ngồi? Vậy huynh ấn cơ quan cất nệm đi nhé?”

Tạ Trùng Tự: "......”

Nếu Tuyên Giác không có ở đây, nàng khẳng định sẽ khóc lóc om sòm chơi xấu, lời hay ý đẹp gì cũng nói, dỗ cho sư huynh vui vẻ, sau lại dụ dỗ huynh ấy một phen.

Nhưng nhìn ánh mắt bên cạnh như có như không cứ đảo qua người nàng...

Xin lỗi, nàng thật sự có chút sợ, không phát huy thực lực được.

Tạ Trùng Tự mũ cũng không thèm lấy, đá một gốc mẫu đơn Thiên hương đang nở rộ của Kim Phồn, bước nhanh xuống lầu.

“Mũ che chưa mang... " Tuyên Giác còn chưa nói xong, Kim Phồn đã lười biếng ngắt lời hắn: “Để muội ấy đi. Cô nương A Cửu, A Thập gì kia không thể cứu...”

Kim Phồn tiếc nuối nhìn gốc mẫu đơn của mình, nhưng cũng lười động tay, chỉ nhấc tay lên, sau đó gõ gõ vào xương đùi của mình, cười nói với Tuyên Giác: "Ly Ngọc, ta thấy ngươi kiến thức rộng rãi, vậy ta hỏi ngươi, ngươi biết Tây Lương Thiết ngọc cốt là cái gì không?”

Tuyên Giác nheo mắt lại, gật gật đầu.

Kim Phồn: "A, xương ống chân bên chân trái của cô nương A Cửu kia, lắp cái thứ kia.”

*

Rốt cuộc vẫn là lo lắng cho Tạ Trùng Tự, Tuyên Giác hàn huyên cùng Kim Phồn một lát, liền cáo biệt nhanh chóng rời đi.

Hắn nhìn mũ che trên cây, vốn muốn mang đi đưa cho nàng, nhưng lại không tiện mở miệng.

Sa màn màu trắng phất qua mấy bông hoa tím đỏ trên giàn, Kim Phồn tiễn Tuyên Giác ra khỏi hoa thất, bắt gặp ánh mắt hắn, nhẹ giọng: "Chậc, lại vứt đồ bừa bãi rồi. Nhưng không sao cả, mấy cái này muội ấy có nhiều lắm, cũng không thiếu cái này, chắc sẽ quên ngày, cũng sẽ không tìm ta đòi lại.”

Tuyên Giác không tiếp lời, tâm sự nặng nề, quay người cáo từ.

Từ ngày sư huynh cứu A Cửu đã hơn năm ngày, chứng nghiện ngũ thạch tán sớm đã tái phát, Tạ Trùng Tự vội vàng chạy đến tìm Kim Phồn tìm ngũ thạch tán có nghĩa là A Cửu đã không chống đỡ được nữa.

Thậm chí sợ là không chống đỡ được đến ngày mai.

Lấy tính tình của Nhĩ Ngọc, hẳn sẽ không chịu cứ như vậy hồi cung, hẳn sẽ tìm y quán khác, thậm chí chạy ra chợ đen tìm mua ngữ thạch tán.

Vì thế, Tuyên Giác vừa đi trên đường tìm kiếm tung tích của Nhĩ Ngọc, vừa hồi tưởng lại mấy kời Kim Phồn nói khi nãy, Thiết ngọc cốt...

Tây Lương vốn nổi tiếng giỏi chế tạo cơ quan, đạt đến trình độ vô cùng xảo diệu, vì vậy về mặt y thuật chữa trịcũng có phần khác biệt với Đại Tề.

Bọn họ dùng nhiều cơ quan khác nhau, chế thành xương người hoặc cánh tay bằng cơ quan, thay thế tứ chi hoại tử hoặc khuyết tật của người bệnh.

Trong đó, Thiết ngọc cốt được mài bằng ôn ngọc ngàn năm, cứng rắn như sắt, có thể khảm vào trong da thịt, tu bổ xương bị gãy.

Phương pháp này rất nguy hiểm, nhưng vẫn có đại phu y thuật cao minh thành thạo phương pháp này. Đại phu như vậy nghe nói chỉ có ở Thiên Dự thành, đô thành Tây Lương.

Đồng thời... Thiết ngọc cốt rất khó tìm, e rằng thân phận của A Cửu có vài phần đặc biệt.

Tuyên Giác tìm khắp các y quan, đều không thấy bóng dáng Tạ Trùng Tự, hắn suy nghĩ một hồi, khẽ động chuyển bước đến phố Trường lạc.

Phố Trường Lạc tụ tập các phường ca múa, hồng tụ thêm hương, vô cùng phong lưu, danh kỹ ám kỹ, đều tề tụ một chỗ, quý nhân hay là bá tánh thường dân đều có thể thỏa lạc thú ở nơi này.

Thanh lâu chỉ bán nghệ, hay là kỹ viện bán thân, thậm chí đoạn phong lâu cũng có, chỉ cần ngươi có tiền, cái gì cũng có thể tìm được ở phố Trường Lạc này.

Con cháu thế gia tới đây tầm hoan mua vui, hút ngũ thạch tán, đều không hiếm gì.

Mưa xuân lất phất, gió thổi hiu hiu qua liễu xanh trên phố Trường Lạc.

Tạ Trùng Tự dừng bước ở thanh lâu Phong Nguyệt lớn nhất, đứng nhìn hồi lâu, nàng mới phát hiện, biển hiệu "Xuân oanh đề hiểu" trước cửa thanh lâu Phong Nguyệt này, giống như đã thay đổi.

Chữ viết màu vàng trên nền đỏ thẳm, chữ viết hiên ngang, ngay thẳng.

Hoàn toàn không có hương vị phong nguyệt quyến rũ như trong trí nhớ của nàng.

Tạ Trùng Tự nhìn vài lần, liền thu hồi ánh mắt, cười nói với cô nương trước mặt: "Ta tìm Bình tỷ tỷ, nàng ấy có ở đây không?”

"Không. Người tìm lão bản rất nhiều, cả ngày đều vô cùng bận rộn.” Cô nương kia qua loa lấy lệ nói.

“Ta từ Thiên Kim Khuyết đến, tìm nàng có chút chuyện.” Tạ Trùng Tự không nhanh không chậm đáp lại, đem tư ấn của nàng lộ ra, trên đó có hai chữ “Nhĩ Ngọc", dưới ánh sáng thua thớt của mưa xuân, hai chữ vàng nổi trên tư ấn lại chiếu sáng rực rỡ, làm người ta lóa mắt.

Cô nương kia rùng mình một cái, lập tức kính cẩn cúi người nói: "Ngài chờ một chút.”

Nàng bước nhanh lên lầu bẩm báo, không lâu sau đã trở lại nói: "Bình lão bản mời ngài lên, lão bản chờ ngài ở Thiên Tự Các.”

”Xuân Oanh Đề Hiểu” cái gì cũng làm, chỉ cần có tiền, cái gì cũng bán.

Bà chủ Bình có hùng tâm tráng chí này, lại hết sức nhã nhặn, trông hệt như thiên kim khuê tú nhà quan.

Nàng dâng trà, ôn nhu cười cười: "Điện hạ sao lại rảnh rỗi đại giá quang lâm đến đây, thật là vẻ vang của kẻ hèn này.”

Tạ Trùng Tự không thích uống trà, quá nhạt, không có vị, đã vậy buổi tối còn ngủ không được, nhưng trà ở “xuân oanh đề hiểu” lại vô cùng khác biệt, trong trà thêm hương trái cây cùng mật ong, làm cho người ta vô cùng ngon miệng, nàng uống vài ngụm, nói: "Đến mua chút đồ. Có ngũ thạch tán không?"

Lục Bình biến sắc, cẩn thận, lo lắng nói: "Ngài muốn thứ này làm gì? Không phải thứ tốt, đám bại gia chi tử kia đều bại thân, ai dính vào người đó liền xui xẻo.”

Tạ Trùng Tự: "Không phải ta. Một nữ tử...... A, đang ở tạm trong Vị Ương cung, nàng ấy vốn nghiện thuốc, nay lại tái phát. Tuy đã chịu đựng một hai ngày, nhưng ta thấy nàng ấy thực sự chịu không nổ nữa, cho nên mới tới đây mua. Nếu chịu đựng tiếp, ta sợ nàng ấy sẽ chết mất. Nếu có thì lấy cho ta một ít đi.”

Lục Bình nghe vậy mới hòa hoãn, trấn tĩnh lại, gật đầu nói: "Có, trước đó vài ngày nhập môt lô, còn lại rất nhiều, nô đi lấy cho điện hạ.”

Tạ Trùng Tự gật gật đầu, sau khi lấy được một túi lớn ngũ thạch tán, lại nhớ đến chiêu bài ở cửa, hỏi: "Sao chiêu bài lại biến thành bộ dáng quỷ kia? Kiểu chữ nhỏ mềm mại trước kia thật đẹp mắt.”

Lục Bình cũng nhăn mày cười khổ: "Không có biện pháp a, mấy năm gần đây Lễ bộ quản rất nghiêm, nói là muốn dọn cho sạch gia phong, thống nhất ban hành một loại tấm biển. Phố Trường Lạc cũng không ngoại lệ, mỗi hộ đều phải treo loại tấm biển này lên. Nô vừa nhìn kiểu chữ kia, liền hoảng hốt giật mình.”

Tạ Trùng Tự thầm nghĩ: Cái gì mà thanh chính, trong sạch gia phong, treo cái biển khí khái như vậy cũng vô dụng, còn không quản được hoạt động bên trong ư.

Lời này nàng không tiện nói trắng ra trước mặt Lục Bình, cầm lấy đồ, gật đầu đa tạ: "Nhờ có ngươi.”

Uống xong trà trái cây, liền đứng dậy rời đi.

Lục Bình cung kính nói: "Điện hạ nói gì vậy, nô đây lấy làm vinh hạnh.”

Mới vừa đi ra “Xuân Oanh Đề Hiểu” chưa được mấy bước, Tạ Trùng Tự vừa tung hứng túi gấm, vừa định hồi cung.

Bỗng nhiên, sau lưng có người gọi nàng: "Điện hạ.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Nghiêng đầu nhìn, cách đó mười bước, Tuyên Giác đang đi về phía nàng.

”Điện hạ." Tuyên Giác gọi nàng lại, lại đi nhanh thêm vài bước, “A Cửu là người của Thiên Dự thành Tây Lương. Người phải tự mình cân nhắc.”