________________
Tạ Trùng Tự cười cười chỉ vào Thích Văn Lan nói: "Này, ngươi gọi hắn dậy đi. Chỉ mới nghe ta tấu một khúc đã ngáy o o rồi.
Tuyên Giác "Ừ" một tiếng, đánh thức Thích Văn Lan.
Thích Văn Lan đã ở trong quân đội nhiều năm, mở mắt ra liền ngồi thẳng người, áo khoác khoác trên người thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Tuyên Giác nhẹ nhàng tiếp lấy, đặt áo khoác Tạ Trùng Tự sang một ghế dài, sau đó nói với Thích Văn Lan: "Mùa đông khắc nghiệt, không sợ cảm lạnh ư? Đi, dẫn ngươi đi dạo thành Tô Châu vài vòng.”
“Bận rộn xong xuôi rồi à?" Thích Văn Lan duỗi cái eo lười giương nanh múa vuốt, buồn ngủ trong mắt đều tản ra, giống như một con báo săn tỉnh giấc, hết sức hưng phấn,"Đi thôi. Nhĩ Ngọc, ngươi cùng đi không? Đi thành bắc uống rượu.”
"Không đi, chạng vạng có thể sẽ có tuyết rơi." Tạ Trùng Tự lười biếng, nằm dưới ánh mặt trời ấm áp không muốn nhúc nhích.
Thích Văn Lan nhìn trời, hoài nghi nhân sinh: "Tuyết rơi? Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ - tên mù nào nói cho ngươi biết?"
”Sư tỷ nói.”
Thích Văn Lan lặng lẽ ngậm miệng lại.
Nhìn Giang Châu Tư nhắm mắt dưỡng thần trên cây, cẩn thận đi theo sau Tuyên Giác.
Mà Giang Châu Tư, sau khi hai người đi không lâu, mới từ từ mở mắt ra, nàng nghỉ ngơi một lát, tâm tình cũng không tệ.
Mũi chân nhẹ điểm, lặng lẽ nhảy xuống đất, ngồi xuống ghế dài dưới mái hiên đối diện Tạ Trùng Tự.
Cô ra hiệu hỏi: "Có ý kiến gì không?”
Tạ TrùngTự đã quen với tính tình Giang Châu Tư thẳng thắn, nhưng nhất thời vẫn không kịp phản ứng, mờ mịt hỏi: "... Nghĩ gì? Tỷ là chỉ chuyện mẫu hậu gặp chuyện, hay là Sở gia cấu kết phỉ tặc? Hay là sau khi hồi kinh chiêu đãi Cốc chủ cùng đại sư huynh?”
Giang Châu Tư: "Có người mình thích không?”
Tạ Trùng Tự đã hiểu, một lúc lâu không nói gì, bất đắc dĩ cười cười: "Như thế nào, sư tỷ muốn làm nguyệt lão ư?"
Giang Châu Tư: "Hắn ta rất thích muội.”
Tạ Trùng Tự cũng không kiêng dè đề tài này, ngón tay tùy ý gảy dây đàn, nói: "Thích Văn Lan? Hắn ta cùng binh lính dưới tướng cũng vậy, đều đối đãi với nhau như huynh đệ, tính tình cũng như vậy, hắn có một trái tim thuần khiết, gặp ai cũng chân thành, cởi mở như vậy a.”
”Tuyên Giác." Đồng tử Giang Châu Tư sáng lên ánh nắng ấm áp, giống như nhìn xuyên thấu hồng trần nóng lạnh, "Ta đang nói hắn.”
Cạch - -
Âm thanh chợt ngừng.
Giang Châu Tư lặp lại: "Hắn ta rất thích muội.”
Tạ Trùng Tự vốn muốn lừa gạt nói một câu "Sư tỷ nói đùa.”
Nhưng nàng lại trầm mặc thật lâu, cụp mắt, tiện tay gảy một khúc "Phượng hoàng cầu", chờ khúc nhạc tan mới nói: "Nhưng, sư tỷ, ta không thể thích hắn.”
Không phải "sẽ không", mà là "không thể".
Giang Châu Tư thấy thế, cũng không nhiều lời nữa.
Nàng từ trước đến nay làm người ngoài, tiêu sái xem kịch, không than xuân bi thu vô dụng.
Bởi vì liên quan đến tiểu sư muội, cho nên mới lắm miệng vài câu mà thôi.
Tạ Trùng Tự nói xong, lại cúi đầu đánh đàn, tấu một khúc nhạc xưa.
Đây là khúc “Hoài Xuân” mà các tiểu thư khuê các mười năm trước ở Vọng Đô thích nhất. Đến nữ tử không rành âm luật như Thích quý phi cũng vô cùng yêu thích.
Thậm chí Giang Châu Tư khi vừa bước chân vào giang hồ, cũng đã từng nghe người ta diễn tấu qua.
Nàng thậm chí có thể ngâm nga vài câu - -
Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu,
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Đông phong ác, hoan tình bạc.
Một chén sầu não, vài năm ly tác.
A
Xuân như cũ, nhân không sấu,
Lệ ngân hồng hào tiêu thấu.
Đào hoa lạc, Nhàn Trì các.
Sơn minh tuy còn, cẩm thư nan thác......
A
Tấu xong một khúc, Tạ Trùng Tự xách bầu rượu của Giang Châu Tư lên, uống một ngụm.
Rượu ngon.
"Thật nhạt." Thích Văn Lan nhíu mày.
Xưa nay hắn uống rượu mạnh, tỷ như Hương Hàn đàm dùng để chống lạnh ở biên cương, vừa vào trong cổ họng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đều nóng rực.
Vì vậy sau khi uống vài hớp rượu hoa quả Đào Hoa cho say, hắn thấy mùi vị khá nhạt nhẽo, không ngon nên gọi thẳng cho chủ quán: "Ngươi, cái này làm sao được tính là rượu, tìm loại bình mỏng, rượu nặng ấy, mau, lên bình.”
Nước nóng được đổ vào lớp dưới của bình hâm rượu, làm ấm rượu trái cây trong bình bên trong.
Chủ quán kêu khổ, nói với Thích Văn Lan, “Mùa đông chỉ nên uống loại rượu trái cây hâm nóng như thế này, uống rượu manh tuy có thể khưu hàn, nhưng sẽ để lại tật xấu về sau.”
Chủ quánchỉ có thể uyển chuyển nói vài câu như vậy, vắt hết óc muốn hâm nóng vò rượu lớn này để mùi rượu nồng hơn một chút, làm hài lòng mấy vị quý nhân.
Tuyên Giác ngăn Thích Văn Lan lại: "Đào hoa say tác dụng chậm, ngươi uống như vậy cẩn thận ba ngày hai đêm say đến không dậy nổi, lúc đó lại chậm trễ canh giờ hồi kinh.”
Thích Văn Lan hồ nghi nhấp một ngụm rượu trái cây: "Thật sao?
Nhẹ như nước!”
Không hổ là thứ Tuyên Giác thích uống.
Tuyên Giác không cần phải lừa hắn, gật gật đầu.
Thích Văn Lan liền xua tay từ bỏ.
Giữa trưa, mặt trời lặn bước vào phòng, tòa nhà gỗ tinh xảo và tao nhã yên tĩnh và thanh bình.
Hồ nước bên ngoài ngẫu nhiên có đàn cá bơi qua, gợn sóng lăn tăn.
Thích Văn Lan bỗng nhiên nói: "Nói đi cũng phải nói lại, các ngươi một đường xuôi nam, đường đi mạo hiểm. Tạ... Điện hạ, bệnh tình có từng tái phát chưa?"
Tuyên Giác ăn ngay nói thật: "Ừ. Ở Trường Dương sơn trang dưỡng một thời gian. May mắn vị Giang sư tỷ kia ở đây, thi châm cho nàng, hiện không có gì đáng ngại.”
”May mà không có việc gì, nếu không lại ầm ĩ một trận.” Thích Văn Lan thở phào nhẹ nhõm, lại có chút vui sướng khi người gặp họa, "Bệ hạ thật sự rất tức giận, chờ nàng trở về liền nghe mắng. Ta nghe nói bệ hạ muốn tìm một cửa hôn sự cho nàng, sớm ban cho phủ công chúa một chút, để cho nàng an phận, đừng có mà nhảy nhót lung tung nữa.”
Bàn tay rót rượu của Tuyên Giác dừng lại.
Bàn tay kia hơi gầy, cổ tay trắng nõn, năm ngón tay thon dài, giống như là ngọc thạch thượng hạng mài dũa tỉ mỉ mà thành, giờ phút này khớp xương lại bởi vì dùng sức cho nên hơi xanh tím.
Hắn bất động thanh sắc buông bình rượu xuống, làm như kinh ngạc, hỏi: "Sợ là đã chọn được một đám người?"
"Cũng không có" Thích Văn Lan uống một ngụm rượu, ừng ực như uống nước,"Cònn có nhà dò hỏi ta, nghe nói còn có mấy nhà khác nói bóng nói gió, ý muốn thăm dò.”
"Ngươi nói như thế nào?”
Thích Văn Lan hoàn toàn không nhận ra áp suất thấp ở phía đối diện, nhai vài miếng thịt bò cay: “Nói đùa, điện hạ khẳng định không muốn thành thân, bệ hạ thì sao, cũng chỉ có sấm to mưa nhỏ, chờ điện hạ bình an trở về, qua năm mới, liền ném chuyện này lên chín tầng mây, lúc đó lại nói muốn lưu khuê nữ ở trong cung thêm vài năm nữa, ngươi có tin hay không?”
Tuyên Giác yên lặng nhìn đám mây mỏng bay tới từ xa, lại hỏi: "Mấy nhà còn lại là ai?”
"Cái này ta thật không biết." Thích Văn Lan thở dài, "Bệ hạ người này đi, sủng nàng ấy như mệnh, mấy năm kia điện hạ ở Quỷ Cốc, người đều tìm mọi cách đưa đồ tốt nhất sang - - việc chọn phò mã khẳng định cũng vậy. Trước mắt cứ để Bệ hạ chọn cho hoa mắt trước đã, sau đó lại trùng trùng điệp điệp thử thách cho mà xem.”
Nói xong, hắn giảo hoạt trừng mắt, đắc ý nói: "Dù sao cuối cùng còn không phải xem chủ ý của điện hạ ư.”
Tuyên Giác đột nhiên trầm mặc.
Thích Văn Lan cũng không để ý, thậm chí còn không nhận ra, tự mình thay đổi đề tài tiếp tục tán gẫu: "Lại nói, phụ thân ta, thật sự rất quá đáng. Ta hành quân đánh giặc đã lâu như vậy, vậy mà, lão đầu đó còn muốn ta thi đậu công danh, nhập sĩ, làm quan văn. Ta...... Đau đầu.”
Thích Văn Lan chép miệng: "Ta cũng không muốn làm quan văn.”
Thích Văn Lan càng nghĩ càng tức: "Lão nhân gia cũng không phải không biết, ta khi còn bé đã chọc cho bao nhiêu tiên sinh tức giận đến nổi trừng mắt, có người cả râu còn vểnh cả lên, haha, vậy mà vẫn còn muốn tìm tiên sinh dạy ta đọc sách, còn đe dọa sẽ cắt sạch bổng lộc của ta.Học không vào còn muốn cứng rắn hét lên với ta, gì mà bên trái không vào thì hét bên phải! Ta thật hâm mộ ngươi, học cái gì cũng nhanh, lúc trước tập võ cũng đều giỏi hơn ta. Ta nếu bằng một nửa như ngươi thì sao phải chịu trận như bây giờ?"
Tuyên Giác lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng nói: "Là ta hâm mộ ngươi.”
Kiếp trước hắn đã muốn nói những lời này.
Nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Hai người bọn họ năm đó đều có băn khoăn, tự mình chống đỡ, liều chết cũng không nhượng bộ, như mãnh thú phân chia lãnh địa.
Lại không dám đánh vỡ thế cân bằng vi diệu kia.
Bọn họ đều quan tâm đến dân chúng lê dân, cùng nàng.
Thích Văn Lan không có nhiều tâm tư như Tuyên Giác, mấy lời trong bụng cũng không giữ được, có lời gì cũng thốt ra: "Ha ha, chúng ta cũng không cần tự khen ngợi lẫn nhau. Trên đời này có rất nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có thể đọc sách biết chữ, cẩm y ngọc thực, xung quanh đều là quý nhân, như vậy chính là lúc đầu thai Diêm vương gia đặc biệt chiếu cố rồi.”
”Quả thật như vậy." Tuyên Giác bật cười, không nhìn Thích Văn Lan nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tuyết rơi rồi.”
Vào buổi tối mùa đông lạnh giá, trận tuyết cuối cùng ở Tô Châu rơi vào năm Thái Nguyên thứ ba.
Mây đen kịt, gió bắc thổi mạnh, lông trắng rải rác đầy trời.
Thích Văn Lan thò đầu nhìn: "Đúng là! Giang sư tỷ nói thật đúng.”
Hắn có chút rầu rĩ: "Hình như là một trận lớn, như vậy hồi kinh càng khó.”
“Đi nhanh một chút, trước giao thừa có lẽ sẽ kịp trở về." Tuyên Giác vẻ mặt ôn hòa, nhưng thần sắc nhạt nhẽo," Văn Lan, trước năm mới ngươi đi Bắc Cương ư?”
”Ta á?" Thích Văn Lan lắc đầu," Không đi được. Mẫu thân ta giữ ta lại đón năm mới, đi Bắc Cương một chuyến rồi trở về, lúc đó sợ là đã tháng hai. Bà ấy lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, ta có thể ở bên bà ấy nhiều hơn thì ở bên bà ấy nhiều hơn một chút.”
Tuyên Giác gật đầu, vẫn đề nghị: "Nếu lo lắng cho trong nhà, mấy năm nữa không bằng chọn Đông Cảnh, cách kinh càng gần. Đông Yến gần đây mặc dù không có ý đồ xâm phạm, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm, cũng cần đề phòng, chờ Yến quốc kết thúc cuộc tranh quyền, tân hoàng thượng vị, lúc đó ắt sẽ nhòm ngó chúng ta.”
Thích Văn Lan nói: "Ta suy nghĩ một chút. Ngươi thì sao? Kỳ thi mùa thu sang năm khẳng định không thành vấn đề, kỳ thi mùa xuân năm sau thì sao? Thi đình ít nhất cũng sẽ chọn ra mười người, ngươi thi cho tốt, đến lúc đó ta sẽ đến sòng bài, kiếm tiền lời cho người...”
Tuyên Giác: "......”
Đây là... xem hắn như ngựa để cá cược sao?
”Đương nhiên, ngươi nhất định có thể giúp ta kiếm được một khoản lớn.” Thích Văn Lan mơ ước.
Tuyên Giác rũ mắt: "Đến lúc đó hãy nói.”
Còn không biết khoa khảo mùa thu có bao nhiêu người.
Cũng không biết khi thi sẽ lại gặp nhân tài như thế nào, làm sao có thể nói chuẩn được.
Hai người uống rượu, bên ngoài tuyết lớn dần.
Tuyết Giang Nam không thể so với phương bắc, gào thét sắc bén, tuyết Giang Nam càng triền miên mềm mại, nhưng như cũ vẫn trùng trùng điệp điệp.
Một đêm trôi qua, đất trời như trải xuống một tầng màu trắng.
Ngày hôm sau khi Tạ Trùng Tự tỉnh lại, Diệp Trúc thay nàng mở cửa sổ, nói: "Điện hạ, tuyết đọng thật đẹp. Trên cây, dưới đất, đều một màu trắng a.”
Tạ Trùng Tự còn chưa thanh tỉnh, giơ ngón tay đè lại huyệt thái dương, hỏi: "Tuyết ngừng rồi sao?"
"Vẫn chưa." Diệp Trúc sợ nàng lạnh, lại buông rèm dày xuống, che khuất gió, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, "Tuyết vẫn còn rơi, không tính là nhỏ, phỏng chừng sẽ còn rơi một ngày nữa. Bông tuyết ở phía nam này, nhìn không giống loại bông tuyết lớn như ở Vọng đô, nhưng rơi lại chậm, hơn nữa rơi rất lâu. Sợ là đến lúc chúng ta lên đường, tuyết vẫn còn rơi.”
Người hầu và tùy tùng đã bắt đầu thu dọn hành lý, đang kiểm đếm lại.
Kỳ thật Tạ Trùng Tự cũng không có đồ nhiều vât tùy thân, nhưng Diệp Trúc nói, khó mới có dịp xuôi nam một chuyến, dù sao cũng phải mang chút đồ trở về.
Diệp Trúc lại lên một danh sách quà tặng, để người đi mua, sau khi về Vọng đô để nàng mang đi tặng.
Cũng coi như lễ mừng năm mới - - hy vọng phụ hoàng lúc đó nhìn mặt mũi còn có lễ vật, sẽ không giáo huấn nàng quá nghiêm.
Trái cây Tô Châu, gấm dệt thêu thùa, thậm chí trống bỏi bằng gỗ điêu khắc dỗ trẻ con bên đường, đều được coi như quà mừng, đóng gói xong, kéo từng đống lên xe ngựa.
Tạ Trùng Tự nhìn người hầu bận tới bận lui, sau đó ngẩng đầu, đối với Giang Châu Tư đang ôm cánh tay ngồi ở thân cây hỏi: "Sư tỷ, ngươi cũng đi Vọng Đô sao? Hay là......”
”Ta không đi." Giang Châu Tư nhìn ra xa, đất trời trắng xóa, Giang Nam tường trắng ngói xanh, mái hiên thanh tú, đều thấp thoáng trong tuyết, "Bận rộn xong trận này, ta trở về Quỷ Cốc báo bình an cho sư phụ, sau đó lại đi Giang Châu bên kia. Ta đột nhiên có chút hoài nghi, tên của ta......”
“Hả?”
”Giang Châu Tư, Giang Châu Tư." Giang Châu Tư tức giận ra dấu, “Lão hồ ly đó nhặt được ta ở Giang Châu phải không?”
Tạ Trọng Tự suy nghĩ một chút nói: "Có thể. Nhưng mà......”
Nàng chậm rãi nói: "Ứng Thiên sư huynh, cũng không phải người ở Ứng Thiên, huynh ấy ở Hoài Bắc.”
Giang Châu Tư: "......”
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Giang Châu Tư tâm ý đã định, Tạ Trùng Tự hai lần mời không thành, cũng liền tùy tỷ ấy.
Hôm nay chờ lễ vật cơ bản thu thập thỏa đáng, ngày mai liền có thể khởi hành hồi kinh.
Tuyết vẫn rơi.
Tạ Trùng Tự bảo Diệp Trúc đi kiểm tra lần nữa, nàng che ô, một mình bước vào hẻm nhỏ, bước qua cầu gỗ, vượt qua sông Trì đang đóng băng tuyết, chợt thấy trước cửa viện có một bóng người.
Áo trắng, ngọc quan mũ miện, áo khoác lông chồn.
Trên tay thon dài trắng nõn, mang theo một chiếc đèn lồng hình bầu dục dài, trên viết chút lời chúc phúc cát tường như ý, bên trong có đặt một cây nến, nhìn vô cùng ấm áp.
Là Tuyên Giác.
Tạ Trùng Tự nhìn tóc hắn phủ đầy tuyết, bước chân không khỏi nhanh thêm vài bước.
Nàng thầm thở dài, giơ ô đi tới, lại chậm dần, chờ đi tới trước mặt Tuyên Giác, kinh ngạc cười nói: "Ở bên ngoài uống gió Tây Bắc à?”
”Vừa rồi không có tuyết rơi." Tuyên Giác giải thích, "Đi đến doanh trướng Nhan tướng quân một chuyến, trên đường về ta nhìn thấy bên đường bán cháo, nghĩ một hồi mới nhớ hôm nay là mồng tám tháng chạp.”
Hắn đưa đèn lồng tới: "Điện hạ tựa hồ rất thích mấy món đồ chơi nhỏ, ta thấy Thiên Cơ các có đèn cầu phúc, mang cho ngài một cái.”
Chiếc đèn lồng tròn nhỏ, xung quanh có mấy câu ước nguyện, dưới ánh đèn nhỏ màu vàng, đang xoay chầm chậm.
Tạ Trùng Tự theo bản năng giơ tay nhận lấy, rồi lại dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Vẫn là thôi đi. Ngày mai phải về kinh, cầm nó trong tay, cũng không thể bỏ vào hòm, không tiện mang về.”
Tuyên Giác kiếp trước khi còn trẻ, làm việc gì cũng suy nghĩ chu toàn, sau đó mới làm.
Đợi đến sau này, tính toán tỉ mỉ, từng bước thực hiện, bố cục hệt như một ván cờ, mỗi một quân đều vạn tính ngàn suy.
Đến khi hạ cờ, đều là nắm chác mười phần, về sau lại dùng thủ đoạn mạnh mẽ giết chết đối phương.
Nhưng ngàn suy vạn tính cũng tốt, lý trí khắc chế cũng được, nhưng ở trước mặt nàng, đều dễ dàng tan thành mây khói.
Tuyên Giác biết không phải lúc, hắn còn cần phải chậm rãi tiến hành từng bước.
Nhưng giấc ngủ chập chờn vô lý đêm qua, hắn lại bị ác mộng tra tấn, ở trong đó bị lạc một vòng, lại một vòng.
Tuyên Giác thu thần, khắc chế cười nhạt nói: "Điện hạ để ở trong phòng là được, cho dù không mang theo, cũng xem như cầu phúc.”
Tạ Trùng Tự không tiện từ chối, do dự tiếp nhận, chỉ thấy Tuyên Giác đã gặt đầu chào, muốn xoay người rời đi.
Nàng gọi người lại: "Ly Ngọc.”
Tuyên Giác nhướng mày, cho rằng nàng muốn nói cái gì đó.
Tạ Trùng Tự giương mắt nhẹ nhàng nhìn hắn: "Đa tạ.”
Tuyên Giác còn tưởng rằng nàng đang nói về chiếc đèn lồng này, vừa muốn mở miệng, Tạ Trùng Tự lại nói: "Văn Lan nói với ta kế hoạch của ngươi, chắc hẳn sẽ trợ giúp rất nhiều cho phụ hoàng cùng hoàng huynh, chuyện triều đình ta nửa hiểu nửa không, nhưng tóm lại, đa tạ ngươi. Còn có thời gian gần đây, ngươi luôn chiếu cố ta - - sau khi hồi kinh, ta sẽ nói với phụ hoàng, để người ban thưởng cho ngươi.”
Tuyên Giác nheo mắt, thần sắc trong mắt trong nháy mắt biến hóa kỳ lạ nguy hiểm.
Giống như mặt hồ trong xanh đảo loạn gợn sóng, ánh sáng chằng chịt.
Lời của Nhĩ Ngọc từ trong ra ngoài, đều là ân thưởng của quân thần, thậm chí còn có chút mơ hồ xa cách.
Hô hấp hắn dồn dập, cổ họng thắt lại, trong giấc mộng của hắn, mây vân hoán vũ ngày càng dày đặc.
Trong đôi mắt luôn luôn trong veo kia, giống như có hai ngọn nến thắp sáng, thiêu đốt hắn.
Cách thật lâu, Tuyên Giác mới chậm rãi nói: "Điện hạ cho rằng ta làm tất cả, đều là vì thăng quan, phong Hầu nhận thưởng sao?"
Tạ Trùng Tự không mang theo chút tình cảm nào nhìn lại hắn: "Lên như diều gặp gió, không tốt sao?”
Nàng nhìn không ra tâm tình Tuyên Giác lúc này, hắn ép bản thân mình rất trầm ổn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra, ở đuôi mắt trắng bệch của hắn, có vết đỏ - -
Phỏng chừng không phải do gió thổi đỏ, là tức đỏ mắt.
Khi khó kìm nén được cảm xúc, khóe mắt sẽ đỏ hoe.
Loại tình huống này nàng đã gặp phải vài lần,lần đầu tiên là đêm bọn họ đại hôn, nàng trêu chọc nắng, hết hôn rồi lại sờ, chọc hắn đỏ hoe mắt.
Tay hắn run rẩy cởi vạt áo nàng.
Nhìn lên lần nữa, đôi mắt hoa đào của người này giống như nhuộm màu son.
Cực kỳ giống hồ ly ngàn năm thành tinh.
Dù sao lần đó hắn cuối cùng nhịn không được, về sau khóe mắt lại phiếm hồng mấy lần, nhưng về sau ngày càng ít.
Tạ Trùng Tự trong lòng như nổi trống, cũng không rõ lần này Tuyên Giác sẽ tức giận thành cái dạng gì.
...... Sẽ phẩy tay áo bỏ đi sao?
Tuyên Giác thật lâu không lên tiếng, tuyết rơi từng mảnh, lông mi dài dính tuyết càng thêm mỏng manh, khẽ run, ánh mắt trầm như hàn đàm, rồi lại giống như biển sao, mênh mông, trong ánh mắt ấy chỉ có nàng.
Tạ Trùng Tự trong lòng đột nhiên rơi lộp bộp, có dự cảm không tốt.
”Ta ngưỡng mộ điện hạ." Chỉ nghe Tuyên Giác gằn từng chữ, “Đã lâu.”
Bảy chữ đập vào ngực Tạ Trùng Tự, gây náo động.
Nàng thầm đếm vài tiếng, một hai ba, lại nghe thấy Tuyên Giác cụp mắt nói: "Thần cam nguyện cúc cung tận tụy vì nước, là bổn phận của thần tử, làm sao lại cần phong thưởng; nhưng Giác cam nguyện vì điện hạ đến chết mới thôi, chỉ vì trong lòng ngưỡng mộ điện hạ. Điện hạ cũng không cần lấy ban thưởng ra để đường hoàng áp chế ta, làm cho ta tự mình đa tình.”
”Tuyên Giác." Tạ Trọng Tự nhẹ nhàng nói, thậm chí còn không gọi tên tự của hắn, "Ngươi biết không, phò mã không thể vào triều làm quan, phụ hoàng còn chưa cở mở đến vậy. Nếu ngươi thật không làm quan, ta cảm thấy rất đáng tiếc. Hơn nữa - -”
Tạ Trùng Tự như đang hạ lệnh: “Ta cũng không thích ngươi.”
Tuyên Giác thần sắc lãnh đạm, trông như là một pho tượng Phật vô tình, đôi mắt đờ đẫn của hắn đang lặng lẽ nhìn Tạ Trùng Tự.
”Được." Miệng hắn khẽ nhếch, cười lạnh, "Được - - vậy ta không làm chướng mắt điện hạ nữa!”
Tạ Trùng Tự nhìn hắn phất tay áo bỏ đi, hiếm khi cảm thấy cơn giận của Tuyên Giác.
Trong tuyết lớn, tay áo hắn nhảy múa điên cuồng.
Nàng im lặng không lên tiếng, mang theo đèn lồng trở về phòng, một đêm không ngủ.
”...... Chủ tử, bên ngoài tuyết lớn, trở về đi." Cũng không ngủ được còn có Bạch Đường, hắn cẩn thận khuyên nhủ Tuyên Giác, "Nếu không, thuộc hạ che dù cho người?”
Tuyên Giác mặt mày bình thản, nhẹ giọng nói: "Không cần, ngươi nghỉ ngơi đi, không cần cùng ta ở đây. Ta cảm thấy khó chịu, ngươi cũng không phải không biết.”
Bạch Đường nào dám ngủ.
Chủ tử trước kia dù ngủ ít, luôn ngủ và dậy cùng một canh giờ, thừi gian nằm ở trên giường giống như là dùng thước đo ra vậy, một ly cũng không kém.
Làm sao có thể hơn nửa đêm lại ở bên ngoài hóng gió lạnh.
Tuyên Giác từ lông mi, đến vạt áo trước cổ, đều dính bông tuyết.
Bạch Đường nhìn thấy cũng lạnh thay hắn, càng nhìn càng thấy hắn giống pho tượng khắc từ băng, hắn cẩn thận nói: "Cô nương ở bên kia ngủ rồi, ngài xem, đèn đuốc đều tắt rồi.”
”Có phải ngài cũng...... nên ngủ rồi không?”
Băng qua khu rừng um tùm và lũy tre mùa đông vẫn xanh tươi, cuối lớp lá tre là nhà chính, cửa sổ màn giấy ở phía tây.
Tuyên Giác thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Ừ, ta biết.”
Vẫn là đứng một đêm.
Sáng sớm hôm sau, lên đường trở về Vọng đô.
Tuyên Giác không cùng Tạ Trùng Tự hồi kinh.
Sáng sớm ngày thứ ba, chờ đoàn người rời đi, hắn mới trầm mặc đi vào phòng chính.
Ở trên bàn, đặt một chiếc đèn lồng đã cháy hết, hắn đứng nhìn hồi lâu, sau lại cầm đi.
Sau khi hồi kinh là giao thừa.
Sinh nhật Tạ Trùng Tự vào ngày ba mươi tháng chạp, cũng chính là đêm ba mươi, tính toán tỉ mỉ xem như bớt việc, sinh nhật và giao thùa đều làm cùng nhau.
Bởi vì tiệc đêm giao thừa và sinh thần của công chúa làm cùng nhau, cho nên bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng, âm nhạc, ca múa, còn có gánh xiếc Tây Lương mà Tạ Trùng Tự từng nhắc đến. Bên trong điện phi thường náo nhiệt.
Trong yến tiệc, không thấy Tuyên Giác.
Chỉ có Tuyên gia nhị tử Tuyên Tông cùng trưởng nữ Tuyên Quỳnh.
Nàng nhàn rỗi hỏi: "Tuyên Giác sao không tới?”
Thích Văn Lan đang đan một số nút thắt màu đỏ làm bằng rơm và dây bông cho mấy đứa trẻ trong bữa tiệc, vừa bận rộn vừa nói: "Hắn không phải không về cùng chúng ta sao, hơn nữa gió tuyết lớn, mấy hôm trước mới về kinh thành. Đi đường mệt nhọc, cũng đừng để người ta còn phải tham gia cung yến nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tạ Trùng Tự "Ừ" một tiếng, thuận tay lấy đi một cái nút đỏ, đưa cho Thích quý phi đang xem nhạc kịch.
Sau giao thừa, mùa xuân cũng đến.
Hồng mai, bạch mai bắt đầu héo tàn, hoa đào hải đường đầu xuân, dần dần nở rộ.
Hoàng thượng hạ chỉ, ldùng thủ đoạn mạnh mẽ tra xét Sở gia, Sở gia tháng hai liền rơi đài, lòng người hoảng sợ hơn nửa năm.
Thẳng đến kỳ thi mùa thu nửa năm sau, tâm tư thị tộc mới lại nổi lên, tranh nhau đưa con cháu trong tộc tham gia khoa khảo.
Vào thời điểm này năm xưa cũng có không ít người âm thầm làm không ít chuyện, năm nay lại đều thu liễm không ít, cũng là năm đệ tử hàn môn ứng thi nhiều nhất.
Sau kỳ thi mùa thu, chính là kỳ thi mùa xuân năm thứ hai, sau khi lấy được cống sĩ, lại vào cung thí.
Trong thời gian gần một năm rưỡi này, Tạ Trùng Tự làm ổ trong cung không đi ra ngoài, ngẫu nhiên có xuất cung, cũng không trùng hợp gặp lại Tuyên Giác.
Các cung nữ phi tần rảnh rỗi tán gẫu trà đàm, đều sẽ nói một chút về các tuấn kiệt tài tuấn ở Vọng Đô.
Thích quý phi khiêm tốn không phô trương, lại sợ Thích Văn Lan gây chuyện thị phi, luôn hạ thấp đệ đệ nhà mình, khen người khác.
Thích quý phi khen hết một vòng Vọng đô, bất quá đối với Tuyên Giác, nàng nhiều nhất cũng chỉ nói một câu: "Đứa nhỏ này không tệ, tính cách trầm ổn lịch sự tao nhã, tiến thối có chừng mực, là quân tử chi tài.”
Chỉ mấy câu như vậy liền lướt qua.
Có thể thấy được đối với Tuyên Giác rất là thưởng thức.
Có lần Thích Văn Lan cũng ngồi ở một bên, nghe được thì mặt đen như nồi sắt, hồi lâu mới nói: "Quý phi, lão nhân gia ngài miệng vàng ngọc, không thể nói chút lời thật lòng sao?”
Thích quý phi: "......”
Thiếu chút nữa lấy roi ra quất hắn.
Chỉ thấy tên Thích Văn Lan lại đâm vào nói: "Ngài muốn khen Tuyên Tam ta không có ý kiến a, người còn muốn đè ta xuống một bậc, vậy thì không được. Đúng rồi, không phải sắp thi đình rồi sao. Ly Ngọc cũng vào vòng trong. Ta đặt cược ở Kim Ngọc Hiên, để mọi người đoán xếp hạng thi đình. Hắc hắc, Ly Ngọc cũng để ta đặt......”
Thích Văn Lan thừa nước đục thả câu, đối một bên uống trà Tạ Trùng Tự nói: "Ngươi đoán hắn để cho ta đặt hắn bao nhiêu?"