[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 49




__________

Tuyên Giác hồi lâu không trả lời, dưới ánh nến, sườn mặt của chàng như một bức tượng ngọc được đẽo gọt tinh xảo, không có hỷ nộ ái ố, chỉ còn lại sự quạnh vắng vô biên.

Tề Nhạc còn tưởng Tuyên Giác chưa nghe rõ: “Không nghe thấy sao? Ta nói Cẩm cô cô…”

“Nghe thấy rồi.” Thấy vẻ mặt hớt hải của hắn, Tuyên Giác có thể đoán ra hắn vừa chạy thẳng tới đây, “Giang Châu Tư tìm ngươi vì chuyện này?”

“Đúng vậy”

“Nàng ấy gặp vợ chồng Lâm Mẫn trên đường sao?”

“Đúng vậy.” Tề Nhạc cố trấn tĩnh lại, “Giang cô nương nói không cứu được người nên đã chôn xác. Ta muốn đi đón bọn họ về.”

Tuyên Giác chậm rãi ngước mắt, câu nói đầu tiên của chàng là: “Đừng có báo với bất kỳ ai trong nhà ngươi.”

Tề Nhạc hiểu rõ điều này, với những kẻ đã phản bội, gia tộc sẽ không cho phép thu xác an táng. Hắn gật đầu nói: “Ta biết, ta không nói với ai cả. Vậy nên mới muốn mượn người của ngươi, ta sẽ tới Nam Hoa ngay trong đêm nay, nếu thuận lợi thì ngày mai trước khi mặt trời lặn là có thể trở về. À đúng rồi, ta muốn mượn cả vị Giang cô nương đó nữa, nàng ấy biết địa điểm.”

“Ta cũng đi.” Tuyên Giác nói.

Tề Nhạc khựng lại: “Ngươi đi làm gì? Không ở bên tiểu mỹ nhân của ngươi sao?”

Tuyên Giác không thèm để ý tới hắn, Tề Nhạc tưởng rằng Tuyên Giác bị mình vạch trần nên xấu hổ, thế là hắn thuận miệng nói thêm một câu: “Ta cũng muốn giả ngốc lắm nhưng đâu có phải ngốc thật, trước đây trêu ngươi thôi, chút tâm tư đó của ngươi…”

Tuyên Giác ngắt lời hắn, lặp lại từng câu từng chữ: “Ta sẽ đi cùng với ngươi.”

“À… được.” Tề Nhạc gật đầu, không dám nhiều lời nữa, “vậy chúng ta mau chóng lên đường thôi.”

Sau khi sắp xếp người chăm sóc cho Tạ Trùng Tự xong, Tuyên Giác sai Bạch Đường điều động thủ hạ, cùng Tề Nhạc lên đường tới Nam Hoa.

Đêm khuya hành động bất tiện, bọn họ không vội tìm kiếm thi thể ngay trong đêm mà xin tá túc nhờ trong một nông hộ. Người sống ở nơi này đều già yếu bệnh tật, không tiền tài của cải, vậy nên chẳng sợ bị lũ thổ phỉ nhòm ngó.

Tuyên Giác hỏi Giang Châu Tư vài câu, sau đó nói với nàng ấy tình hình của Tạ Trùng Tự.

Giang Châu Tư đáp lại chàng: “Ngươi nói tối nay muội ấy vẫn chưa ngửi thấy gì ư? Vậy thì ắt hẳn phải mất thêm vài ngày nữa mới bình phục”.

Tuyên Giác gật đầu rồi đi nghỉ. Tề Nhạc nhìn theo bóng lưng chàng, suy ngẫm một lúc rồi nói: “Ly Ngọc có gì đó rất lạ. Đáng lý hắn không quen biết Cẩm cô cô mới phải.”

Giang Châu Tư cảm thấy đám người đức cao vọng trọng này nghĩ nhiều quá, suốt ngày suy ngẫm tính toán, không thấy mệt hay sao.

Nàng đảo mắt rồi bế Đào Tử về phòng nghỉ ngơi.

Tới khi trời hửng sáng, đoàn người mới bắt đầu tìm kiếm, đã qua nhiều ngày nên ngay cả Giang Châu Tư cũng không nhớ rõ vị trí mà mình đã chôn xác.

Nàng cảm thấy hơi lạ, xác của mấy tên thổ phỉ kia cũng chẳng thấy đâu cả, chúng được đồng bọn dọn xác cho rồi sao?

Giang Châu Tư thuận tay chỉ về một chỗ: “Chỗ kia, kia với kia nữa, đào hết lên xem.”

Mọi người: “…”

Bọn họ không thể hiểu nổi bà cô này, nàng ta chôn xác hay làm vườn trồng rau không biết, có điều sự tình có liên quan tới mạng người nên họ chỉ đành nhẫn nhịn, xới tung hết đất lên.

Cuối cùng cũng có người hô hoán: “Ôi! Tìm thấy rồi!”

Tề Nhạc sốt ruột, đang định xắn tay áo lên tham gia đào xới thì nghe thấy tiếng hô, hắn vội vàng chạy qua. Chỉ thấy trong đống đất đỏ nhão nhoét, bầy nhầy thấp thoáng có mái tóc đen của phụ nữ, đồ trang sức quý giá nằm rải rác, lấp lánh dưới ánh bình minh mỏng manh.

Tề Nhạc vội di chuyển ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn thêm nữa, giọng nói của hắn hơi nghẹn lại: “Mau… đưa người lên đi.”

Đằng sau có tiếng bước chân, hắn quay người lại, sửng sốt…

Ánh mắt của Tuyên Giác dán chặt lên xác chết dính đầy bùn kia, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Tề Nhạc sợ chàng bị ám ảnh nên kéo chàng lại, nói: “Đừng cản đường.”

Tuyên Giác nghiêng người né tránh, mắt vẫn hướng về nơi đó. Chàng nhìn các vết hoen trên thi thể trắng bệch và mười ngón tay đan chặt vào nhau của đôi vợ chồng ấy.

Mười mấy ngày trước, hai người này còn đồng hành cùng chàng và Tạ Trùng Tự.

Lúc sau, Tuyên Giác cụp mắt, lạnh nhạt cất tiếng: “Thành Lĩnh, có kẻ bám theo ngươi, Bạch Đường đã tóm được, có muốn tới nhận mặt không?”

Tề Nhạc ngờ vực: “Bám theo ta sao?”

Bạch Đường lập tức mang người lên, kẻ đó đang ngả đầu sang một bên, trên trán sưng u một cục, nhìn là biết đã bị đánh ngất. “Công tử có nhận ra hắn không?”

“Không nhận ra.” Tề Nhạc nói thẳng. “Ta chưa từng gặp hắn. Hơn nữa ta là kẻ vô công rồi nghề, cũng không hay gây chuyện, chẳng có ai lại bỏ công bỏ sức theo dõi làm gì cả, nếu muốn bắt cóc tống tiền thì cứ thế ra tay là xong. Biết đâu hắn bám theo các ngươi thì sao?”

Thi thể của vợ chồng Lâm Mẫn đã được đưa vào trong xe, Tuyên Giác nhìn sang Giang Châu Tư.

Giang Châu Tư cau mày: “Nhìn ta làm gì? Người này mới bám theo chúng ta chưa tới bốn mươi dặm, không thể nào là theo đuôi từ thành Tô Châu. Không chừng hắn tưởng chúng ta đào trộm mộ nên đi theo để nhặt của rơi vãi cũng nên.”

Tề Nhạc: “…”

Vị tiên nữ tỷ tỷ này quả thực có lối suy nghĩ không giống người thường.

Tuyên Giác thầm nhủ: “Quả nhiên.”

Người này không phải là bám theo bọn họ, mà là… hắn luôn theo dõi ở khu vực này.

Nếu chàng nhớ không lầm, kiếp trước khi tới trấn áp thổ phỉ, Thích Văn Lan đã tìm thấy tấm lệnh bài kia trong đại bản doanh của toán cướp, hắn xác nhận vợ chồng hai người chết ở khu vực núi rừng gần Kinh Khẩu, cách nơi đây hơn mười dặm. Cũng chính là nơi mà đêm đó chàng và Nhĩ Ngọc gặp bọn họ.

Lúc đó, chàng đã nghĩ đơn giản rằng chỉ cần cho đôi vợ chồng này quá giang là có thể cứu họ một mạng, quỹ đạo chệch hướng, bọn họ sẽ không đi vào kết cục mất mạng nữa.

Lúc Tề Nhạc tới nói người đã chết, lời của hắn như sấm đánh bên tai, văng vẳng bên tai Tuyên Giác. Một hồi lâu sau chàng mới bình tĩnh lại, nhưng chàng không thể kiểm soát nổi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Đêm qua tới rạng sáng nay, chàng đã mơ một giấc mộng hoang đường, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại một câu nói…

Phải chăng không thể nào thay đổi được cái gọi là số mệnh?

Địa điểm tử vong ở hai kiếp cách nhau quá xa khiến Tuyên Giác dấy lên nghi ngờ, hơn nữa trước khi chia tay chàng đã nhắc nhở Tề Cẩm phải hành xử cẩn trọng, không được để lộ dáng vẻ phú quý, cũng như không đi đường vào ban đêm.

Vậy mà vẫn xảy ra sự cố, điều này quả thực rất đáng nghi.

Cộng thêm kẻ đang ở trước mắt đây...

Vẻ mặt chàng lạnh nhạt, nói với Bạch Đường: “Giữ hắn ta lại, đợi tỉnh rồi hỏi sau”.

________

Hai ngày nay, Tạ Trùng Tự sinh hoạt không theo giờ giấc. Khi thức dậy, nàng có thể cảm nhận được ánh sáng trước mắt sáng tỏ hơn một chút, nhưng nàng không rõ đó là do mắt mình đã có chuyển biến tốt, hay lúc này đang đúng vào giữa trưa.

Có hầu nữ bước vào, theo lời căn dặn, nàng ta viết lên lòng bàn tay nàng giải thích, nói vẫn đang là sáng sớm, người chăm sóc nàng có việc nên hôm nay sẽ trở về muộn.

Tạ Trùng Tự gần như đã nhìn được vật, nàng loáng thoáng trông thấy một cô gái Giang Nam búi tóc đang cúi đầu, nàng nở nụ cười nói: “Vậy thì phải làm phiền tỷ tỷ rồi.”

Hầu nữ che miệng mỉm cười: “Đâu có. Cô nương có muốn ăn chút gì không? Hay muốn chơi thứ gì?”

Vừa dứt lời, nàng ta mới nhớ ra, vị cô nương này vừa mù vừa điếc. Nàng ta hối hận tự vỗ lên đầu một cái, rồi vội vã viết chữ vào lòng bàn tay Tạ Trùng Tự.

Tạ Trùng Tự vậy mà lại có thể nghe được loáng thoáng lời nàng ta nói, nàng phán đoán, không đợi nàng ta viết xong đã nói: “Vẫn ăn cháo trắng và vài món ăn nhẹ thôi. Nếu có bàn cờ thì mang tới đây một bộ.”

“Được.” Hầu nữ gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì Tạ Trùng Tự bỗng gọi nàng ta lại, nàng giơ miếng ngọc bội bên tay lên, hỏi: “Miếng ngọc này là các ngươi đánh rơi sao?”

Từ xúc cảm thì có thể biết chất liệu không tồi, tai dài đuôi ngắn, có lẽ là một con thỏ nhỏ.

Sáng sớm tỉnh giấc đã thấy nó ở bên gối, đặt cạnh quả quýt kia.

Hầu nữ cầm lên quan sát tỉ mỉ, đó là một con thỏ trắng rất dễ thương, đường nét nhẵn nhụi tinh tế, sống động y như thật. Đằng sau khắc một bông mẫu đơn đang nở rộ, lạc khoản đề “Nhĩ Ngọc”.

Hầu nữ ngẫm nghĩ rồi viết lên tay nàng: “Không phải của nô tì, lát nữa nô tì sẽ giúp người hỏi, nhưng có lẽ là của ai đó mua cho người.”

Một lúc sau, hầu nữ bưng đồ ăn tới, sau khi bày biện xong xuôi, nàng ta nói: “Miếng ngọc này không phải của đám người hầu, người có cần nô tì tìm một sợi dây đeo không?”

Tạ Trùng Tự rất thích miếng ngọc bội này, nó làm nàng nhớ tới Tiểu Hắc, thế là nàng gật đầu, sau khi để hầu nữ dùng dây đeo nó lên eo giúp mình, nàng hỏi: “Có đẹp không?”

Hầu nữ che miệng cười: “Rất đẹp rất đẹp.” Sau đó cầm khay rời đi. Nàng ta đã hiểu tại sao vị công tử đó lại si mê tới vậy rồi, vị cô nương này vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, có ai mà không yêu cho được.

Suốt cả một ngày, Tạ Trùng Tự đều ở lì trong phòng không ra ngoài.

Nàng ngồi trước bàn cờ bày binh bố trận, nhưng vì không phân biệt được đen và trắng nên chỉ đánh bừa mà thôi.

Tới chập tối, hai quân đen trắng không phân thắng bại.

Nàng ngồi trước cửa sổ, cảm nhận được thị giác càng lúc càng tốt lên. Tai cũng bắt đầu nghe thấy các âm thanh rời rạc. Nàng chớp chớp mắt, cuối cùng cũng phân biệt được ánh lửa và bóng đổ, nàng lê đôi guốc gỗ lần mò đi ra tới sân.

Mặt trời đã khuất núi, bầu trời lấp lánh ánh sao. Sơn trang Trường Dương tĩnh lặng thanh bình, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ giọt.

Nàng đã nghe được. Ngồi ở bên hồ cảm nhận tiếng gió thổi và lá rơi trên phiến đá. Nước trong hồ nóng hôi hổi, hơi nước trắng xoá bốc lên tầng tầng lớp lớp, phủ kín gương mặt nàng.

Tạ Trùng Tự lẩm bẩm một mình: “Sắp bình phục hẳn rồi.”

Bỗng, hầu nữ phía sau cất tiếng gọi: “Cô nương, người đừng đi lại linh tinh! Chưa thắp đèn, ngoài sân tối lắm!”

Tạ Trùng Tự cố tình chêu chọc, nàng hắng giọng nói: “A! Ngươi nói gì cơ? Ta chẳng nghe thấy gì cả!”

Nàng cười nắc nẻ, chẳng sợ bị rơi xuống hồ mà cứ thế mò mẫn đứng lên, đi về phía này.

Đáng tiếc thị lực vẫn chưa hoàn toàn bình phục, xung quanh tối om, nàng vấp phải một hòn đá nhỏ rồi ngã nhào, bọt nước bắn tung tóe, y phục trên người ướt sũng.

“Ôi cô nương!!!” Đám hầu nữ lo lắng cuống quýt.

Đúng lúc này, Tuyên Giác xuống ngựa bước vào sơn trang Trường Dương. Giang Châu Tư phải tới cửa hàng kim khí mua sắt và dầu tra nên không về cùng chàng.

Quản sự tiến tới nghênh đón, chàng vẫn ôn hòa nhã nhặn như mọi khi, cất tiếng hỏi nhỏ: “Nàng ấy ngủ chưa?”

“Hôm nay cô nương không ra ngoài, tại hạ cũng không rõ đã ngủ hay chưa.”

Tuyên Giác cất bước đi về hướng tây: “Để ta tới xem thử.”

Đi men theo hàng lang gỗ, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng hô hoán ầm ĩ. Bước chân chàng khựng lại, sau đó lập tức rảo bước tiến về phía trước, chàng kéo cửa đi vào phòng, bên trong không có ai, tất cả mọi người đều ở trong sân, mi tâm chàng lập tức giật lên.

Chàng không còn giữ được sự thong dong nho nhã nữa, cố gắng kiềm chế không bước xuống dưới gây thêm phiền phức. Trong lúc hoảng loạn, chàng như thể đã quay về kiếp trước, nàng bị Vạn Khai Tuấn ép nhảy xuống hồ Lãm Nguyệt, khi đó chàng cũng không thể kìm nén nổi cảm giác sợ hãi như lúc này.

Hầu nữ bên cạnh lo Tuyên Giác sẽ nổi giận, nhưng may mà người này tuy nét mặt lạnh lùng, nhưng không hề cất tiếng trách mắng, sau khi thay y phục cho cô nương xong, chàng cho bọn họ lui đi.

Tạ Trùng Tự tháo búi tóc, khi nàng đang lau khô mái tóc ướt thì có người ở phía sau cầm lấy chiếc khăn. Nàng tưởng là hầu nữ nên để cho người đó giúp mình.

Tuyên Giác im lặng cúi đầu nhìn sườn mặt tinh tế như tranh vẽ cùng cần cổ thon dài lấp ló sau lớp cổ áo của nàng, có vài sợi tóc xõa trên da thịt trắng nõn, chàng đưa tay gạt chúng ra.

Ngón tay khẽ run lên, chàng thật sự cảm thấy mình như sắp phát điên.

Kẻ gây chuyện vẫn vô tư phe phẩy mái tóc ướt, sau đó cất tiếng an ủi: “Không sao đâu, nước không lạnh. Thay đồ là được rồi, ta không yếu đuối tới như vậy.”

Thấy người phía sau không đáp lời, Tạ Trùng Tự “ơ” lên một tiếng rồi nói: “Ngươi đã nói gì chưa? Hay là viết chữ đi, ta nghe không rõ lắm.”

Trong phòng đã thắp đèn, dưới ánh sáng lập lòe nàng loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người đổ lên cánh cửa rồi đan lại vào nhau.

Bỗng, con ngươi của Tạ Trùng Tự hơi co lại.

Phía sau có ai đó cất tiếng, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ như cách cả trời mây, xuyên từ kiếp trước tới kiếp này.

Chàng nói: “Trùng Trùng, ta không thể mất nàng thêm một lần nào nữa”.

___________