____________
Tề Nhạc vừa bị Tuyên Giác đả kích, thêm vào đó tên này còn có sở thích cười trên nỗi đau của bạn, thế là hắn nở nụ cười xấu xa hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Tuyên Giác liếc hắn một cái, Tề Nhạc lập tức ngậm miệng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc: “Có cần giúp gì không?”
“Không cần.” Tuyên Giác chỉ thất lễ trong một khoảnh khắc, “nợ ngươi bữa trà này, lần tới sẽ trả sau”.
Nói xong chàng liền vượt qua người Tề Nhạc, đi về hướng sơn trang Trường Dương.
Ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng chàng lại như có lửa đốt, may mà sơn trang Trường Dương cách nơi này không xa, nửa khắc là tới nơi.
Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi trên ô phát ra âm thanh lộp bộp, Tuyên Giác cảm thấy trái tim mình bỗng đập hẫng mất một nhịp.
Chàng nghĩ: Nhĩ Ngọc… đúng ra sẽ không gặp người quen ở Tô Châu mới phải. Chàng không nhận được tin có quý nhân ở kinh thành tới đây.
Vậy người đó là ai? Lại còn là đàn ông nữa.
Hai người cùng vào suối nước nóng làm gì?
Kiếp trước nàng xuống phương Nam bị nhiễm phong hàn, nửa đêm chạy tới sơn trang Trường Dương, chàng và Thích Văn Lan đã tới mượn tam hoàng tử, người vừa tới Tô Châu vài cung nữ để hầu hạ Nhĩ Ngọc ngâm mình.
Ánh mắt Tuyên Giác bị chiếc ô trắng xanh che khuất nên không ai có thể nhìn thấy sự dịu dàng thường trực nơi đáy mắt chàng đã biến đổi. Lúc này ánh mắt chàng lạnh giá khiến người ta phải run lên.
Tề Nhạc thấy Tuyên Giác đã đi xa, vốn định một mình tiếp tục kiếm tìm niềm vui, chẳng hạn như tới xem xem có người tổ chức đua thuyền rồng hay không, nếu có hắn sẽ tham gia cá cược. Nhưng những lời vừa rồi của Tuyên Giác cứ văng vẳng bên tai hắn, Tề Nhạc bỗng cảm thấy thật vô vị.
Hắn gọi người áo đen kia lại rồi hỏi: “Này! Ly Ngọc đi đâu vậy?”
Người áo đen dừng bước, bối rối không biết nên nói hay không. Tề Nhạc mất kiên nhẫn phe phẩy chiếc quạt, nói: “Mau nói đi, Bạch Đường, ta đâu có làm hại hắn”.
Bạch Đường nhớ tới lời căn dặn của Tuyên Giác, dẫu sao người cũng đang muốn lôi kéo người bạn cũ này, vậy nên hắn đáp: “Chủ tử tới sơn trang Trường Dương”.
Tề Nhạc thắc mắc: “Tới đó làm gì?”
Dứt lời hắn thay đổi phương hướng, bám theo sau Tuyên Giác.
Còn lúc này ở sơn trang Trường Dương đang được sương mù giăng kín. Suối nước nóng vốn đã mịt mù hơi nước, kết hợp với mưa bụi dày hạt càng khiến cho cảnh vật trở nên mờ ảo. Nước mưa lăn khỏi mái hiên như chuỗi ngọc châu bị đứt, chúng rơi xuống bậc thang đá và các vũng nước nhỏ, tí ta tí tách.
Tạ Trùng Tự cảm thấy mọi thứ trở nên thật xa xôi và lạnh lẽo như thể bị ngăn cách bởi chín tầng mây, không hề chân thật, duy chỉ có cơn lạnh buốt đang ngấm vào xương tủy nàng lúc này là không hề giả dối.
Nhiệt độ ở nơi này rất cao, cho dù mưa không ngừng trút xuống thì vẫn rất ấm áp, huống chi bên dưới nàng là nước nóng, có thể nói là nóng hôi hổi.
Người bình thường mà ngâm nước ở đây nhất định sẽ toát đầy mồ hôi, thế nhưng Tạ Trùng Tự lại chỉ cảm thấy lạnh, xúc giác của nàng đã tê liệt.
Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy Đào Tử đang nói chuyện bằng chất giọng nhẹ nhàng hiếm thấy: “Bình tâm lại, đừng nghĩ tới chuyện khác nữa, hít thở thật sâu”.
Mái tóc dài của Tạ Trùng Tự được búi lại, cho dù hơi nước bay mịt mù nhưng Giang Châu Tư vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một tấm lưng trắng như miếng ngọc mỡ dê của sư muội, nàng ấy híp mắt, tìm đúng huyệt vị rồi cầm kim châm vào.
Tạ Trùng Tự chỉ khẽ run lên, không tránh, cũng chẳng tránh nổi. Đầu ngón tay nàng sắp bị đông cứng rồi.
Sương đọng lại thành giọt nước hòa lẫn với những hạt mưa bụi rơi đầy trên tóc, trên lông mày và cả hàng lông mi đang cụp xuống của nàng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, miệng Tạ Trùng Tự bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Giang Châu Tư biết, quá trình này đã sắp hoàn thành, có thể chuyển sang bước tiếp theo.
Nàng thở phào một hơi, nửa quỳ trên tảng đá thấp hình tròn bên hồ, góc áo bào đã ướt sũng nước, nàng vắt khô áo rồi cởi giày ra chuẩn bị đi vào hồ nước.
Đào Tử không thích nước, chịu đội mưa để ở cạnh chủ nhân là đã không dễ dàng gì. Hơi nước bốc lên, Đào Tử ra sức đập cánh, Giang Châu Tư nâng tay đẩy con vẹt này vào sâu trong bờ, dùng thủ ngữ nói: “Ở lại chỗ này đi”.
Nàng bỏ nốt chân còn lại vào nước, bỗng nhiên vành tai khẽ cử động, có tiếng bước chân truyền tới từ cửa hậu viện.
Giang Châu Tư còn tưởng rằng có khách hoặc quản sự hay nô bộc của sơn trang đi qua, không nghĩ ngợi nhiều, nàng tiếp tục tiến vào suối nước nóng, đi về phía Tạ Trùng Tự
Cánh cửa phía sau bất bất ngờ bị đẩy ra, trên khuôn mặt trước giờ vẫn luôn vô cảm của Giang Châu Tư xẹt qua một tia không vui, lông mày cau chặt lại, đang tự hỏi sao hạ nhân nơi này lại không hiểu chuyện tới vậy thì bất chợt nghe thấy tiếng một luồng gió ập tới.
Ở quỷ cốc, Giang Châu Tư không được coi là một người thiện võ, thế nhưng võ công vẫn rất giỏi. Cơ thể nàng lập tức phản ứng lại, cả người né sang bên trái, tay phải chống lên bờ rồi bật ra khỏi hồ nước, đồng thời nàng quét mắt quan sát xung quanh.
Người bên đó vụt tới, qua lớp sương mù mờ ảo chỉ thấy được hình bóng của chiếc ô màu xanh. Vừa rồi chính là thứ này đã đánh về phía hồ.
Người tấn công nàng ra tay rất tàn nhẫn, tảng đá bên hồ bị đánh vỡ tan, có một mảnh trong số đó bắn trúng mặt Giang Châu Tư khiến nàng đau nhói, nàng thực sự nổi giận: Là kẻ nào tới tìm cái chết?
Giang Châu Tư chụp lấy cánh tay trái, định sử dụng ám khí thì nghe thấy tiếng ai đó nhảy vào hồ nước, sắc mặt lập tức thay đổi. Kẻ đó chỉ tấn công nàng trong giây lát rồi tiến về phía Tạ Trùng Tự.
Nhưng...
Trên các huyệt vị sau lưng Tạ Trùng Tự đang cắm đầy kim, không thể di chuyển được!
Miệng Giang Châu Tư không thể nói chuyện, nàng nhìn trái ngó phải mà không thấy Đào Tử đâu, trong lòng nôn nóng nhưng cũng không dám tấn công kẻ đó vì sợ chẳng may làm Tạ Trùng Tự bị thương.
Nàng sải bước thật nhanh đi quanh hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy một cục màu hồng đang nhảy nhót trốn sau những chiếc lá rụng, lập tức tóm lấy nó rồi dùng thủ ngữ.
Đào Tử không có thời gian để chần chừ, lập tức phiên dịch cho chủ nhân: “Đừng động vào nàng ấy! Ngươi là ai?”
“Cho dù nhà ngươi làm việc cho ai đi chăng nữa thì cũng không được động vào nàng ấy, sau lưng nàng ấy đang châm kim”
“Rốt cuộc ngươi là ai, lên tiếng đi!”
“Ngươi bị câm sao?”
Hơi nước mờ mịt, không nhìn rõ cảnh tượng bên trong lòng hồ.
Tuyên Giác không do dự bước xuống nước, nhìn thấy bóng dáng người ấy thì lập tức kéo nàng vào lòng, ngay sau đó chàng đã nhận ra có gì đó không đúng.
Cơ thể Tạ Trùng Tự nhẹ bẫng, thần trí mơ màng, dù có người tới gần thì nàng không hề phản kháng, để mặc cho đối phương hành động, điều này nói lên nàng rất tin tưởng đối phương... Tuyên Giác đương nhiên biết sự tin tưởng này không phải dành cho mình, mà là cho kẻ đang ở trên bờ kia.
Vừa rồi chàng chỉ kịp nhìn thoáng qua, không nói chuyện, sau đó nghe thấy một âm thanh the thé chói tai, ánh mắt bỗng lạnh băng.
Ngâm nước nóng châm kim, y thuật của kẻ này không tồi, thêm vào đó Nhĩ Ngọc lại tin tưởng hắn như vậy, vậy thì hắn chỉ có thể là sư huynh trong quỷ cốc... Nhưng sao giọng nói hắn lại khó nghe như vậy!
Nhưng dù có là sư huynh đi chăng nữa thì cũng không thể như vậy...
Da thịt trong bàn tay chàng mịn màng nhẵn nhụi, Tuyên Giác thậm chí không cần cúi đầu nhìn cũng có thể đoán được quanh cảnh dưới nước.
Dù thể nào cũng không thể cởi mở như vậy được chứ? Ai biết hắn có nảy sinh ý định gì hay không? Cứ phải ngâm nước nóng mới châm cứu được sao?
Sau lưng Tạ Trùng Tự đang cắm đầy kim nên Tuyên Giác không dám di chuyển, hơi thở cũng chậm lại, giọng nói hơi trầm khàn cất lên: “Tại hạ Tuyên Giác, gần đây điện hạ đang sống trong phủ ta. Thân thể điện hạ cao quý, việc điều trị bệnh là chuyện quan trọng, các hạ không thể tự ý quyết định đưa điện hạ tới đây như vậy”
Giang Châu Tư bị thái độ nồng nặc mùi thuốc súng này làm cho đờ đẫn, một lúc sau nàng mới nhớ ra hình như A Tự từng nhắc tới vị này, là Tuyên công tử cùng đi với muội ấy trong suốt chặng đường vừa rồi. Vậy thì người này không phải kẻ xấu, có thể tin tưởng được.
Nàng thở phào một hơi, do vẫn cần phải xuống nước nên cất tiếng giải thích: “Điện hã đã lén ăn tam muội đơn, ta phải mau chóng giúp muội ấy giải trừ tác dụng phụ của thuốc, bằng không khi nó phát tác, nàng ấy có thể sẽ nửa điếc nửa mù trong vòng một tháng. Ngươi đừng động đậy, đợi ta qua đó, làm chệch kim thì rắc rối to”.
Nghe thấy lời này Tuyên Giác sững sờ.
Chàng từng nghe về tam muội đơn nên biết nó là cái gì, đó là một loại thuốc dược tính rất mạnh, không ngờ quỷ cốc lại có người luyện ra được.
Chàng gần như ngay lập tức nhớ tới đêm hai người rơi xuống nước, trái tim chợt thắt lại.
Lúc còn ở Đường Trang, sau khi tỉnh lại chàng không yên tâm nên đã bắt mạch cho Tạ Trùng Tự, không phát hiện có gì khác lạ, chàng còn thở phào vì nước sông không làm nàng nhiễm lạnh.
Tuyên Giác phiền muộn, tâm trí hỗn loạn, chàng nói: “Ngươi đừng qua đây”.
Giang Châu Tư vừa bỏ một chân vào nước thì dừng lại, thắc mắc: “Ta không qua, chẳng nhẽ ngươi biết giải độc?”
Tuyên Giác: “Ngươi nói cách làm là được”.
Giang Châu Tư: “......”
Giang Châu Tư sững lại một hồi, nàng bị khí thế áp đảo của Tuyên Giác làm cho bối rối nên phản ửng hơi chậm, lúc sau mới nói bằng giọng tức tối: “Ngươi là quản gia đấy à?”
Khi đang chuẩn bị đi tới giành người thì bỗng nghe thấy giọng nói của Tuyên Giác có chút cổ quái: “Ngươi định vận khí đả thông kinh mạch cho nàng ấy sao? Ngươi xuống đây cũng vô ích thôi. Nàng ấy... ôm chặt lấy ta rồi”.
Khi hai người đang mải tranh cãi, kinh mạch trên lưng Tạ Trùng Tự bị phong ấn, có luồng khí lạnh chạy dọc theo tứ chi, tay chân nàng coi như được tạm thời giải phóng, gần như vô thức chộp lấy vật đang ở ngay sát bên mình.
Đầu tiên nàng nắm lấy miếng ngọc bội song hoàn, miếng ngọc này được ghép lại từ hai mảnh ngọc nhỏ, bên trên được chạm khắc hoa văn tinh xảo, phức tạp.
Men theo thứ phụ kiện này hướng lên trên là phần đai ngọc, chủ nhân của nó vai rộng eo thon nhưng hình như cơ thể người này đang cứng ngắc lại, lúc nàng bám víu để leo lên, da thịt người đó như căng ra, không dám nhúc nhích.
Cơ thể người này ấm áp không thua gì làn nước bên dưới, hơn nữa hình như càng lúc càng trở nên nóng hơn, Tạ Trùng Tự đang bị khí lạnh giày vò nên đương nhiên sẽ không đẩy đối phương ra.
Cách lớp vải ẩm ướt, bàn tay nàng chạm lên xương bả vai của đối phương, sau đó ôm lấy cơ thể ấm áp trước mắt, người đó lúc này mới dần được thả lỏng, bàn tay chàng từ từ nâng lên ôm lấy nàng.
____________