[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 3: 3: Hồi Cung




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Lưu Hii
Tạ Trọng Tự xuống xe ngựa trước Huyền Vũ môn.

Trong cung cấm dùng ngựa, cho dù phụ hoàng sủng ái nàng để nàng có thể làm mọi thứ mình thích, nàng cũng không có thể trắng trợn lộ liễu như vậy.

Mặt trời ban trưa chậm rãi lên cao, ánh nắng rực rỡ rơi đầy trên ngói lưu ly của cung điện, lung linh sáng ngời.

Vượt qua cấm vệ quân, đã có một thái giám mặc áo màu lam kính cẩn dẫn Tạ Trọng Tự đi, hắn nịnh hót nói, “Điện hạ, ngọ yến* hôm nay là do Bệ hạ đặc biệt chuẩn bị để chào đón ngài quay về đấy ạ.”
(*Tiệc trưa)
Tạ Trọng Tự thờ ơ gật đầu không đáp lời, nàng cũng không thích yến tiệc ồn ào đông người, nhưng có thể gặp lại phụ hoàng và hoàng huynh, chung quy trong lòng nàng vẫn nhảy nhót vui mừng.

Cung điện rộng lớn, Tạ Trọng Tự đi một lúc gót chân có chút đau mới đến được Tê Hà điện.

Nói đến thì cũng quái, rõ ràng khoảng năm sáu ngày trước, lúc đi qua các đình viện tuy xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, nhưng đời trước vẫn khác với đời này, cũng như những gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc này, đặc biệt là những người thân thuộc càng phân rõ ràng hơn.

Tạ Trọng Tự nhìn hoàng huynh của nàng.
Hoàng huynh nàng danh là Trị, tự là Cửu An, kế thừa dung mạo của mẫu thân, thậm chí diện mạo của hắn so với muội muội là này còn đẹp hơn vài phần.

Chẳng qua trong bụng hắn không có thứ gọi gọi nham hiểm, hung ác, ngốc nghếch đến nổi Trưởng công chúa Đại Lương ở Tây Vực ban cho lời bình: Bao cỏ mỹ nhân* không hơn không kém!
(*Người đẹp nhưng lại vô dụng, bất tài.)
Nếu hắn sinh ra trong gia đình nhà quan bình thường, chắc chắn sẽ thành đệ nhất ăn chơi trác táng lưu luyến ca lâu, đáng tiếc là hắn thật biết chọn bụng chui ra, cứ như vậy không có trâu bắt chó đi cày được phong làm trữ quân.

Phụ hoàng và mẫu hậu này tình cảm rất tốt, sau khi mẫu hậu chết, liền dồn hết tình cảm lên nữ nhi, rõ ràng là vô cùng kinh tởm thị tộc, khi cán cân cân bằng giữa triều đình và thị tộc bắt đầu suy yếu, phụ hoàng cứ thế ngây ngốc đẩy hai huynh muội bọn họ lên đầu ngọn sóng.

Tạ Trọng Tự nhìn Tạ Trị đang mặc mãng bào của thái tử, nhiều năm trôi qua, tất cả tình cảm của nàng chỉ có thể thốt ra một câu, “Hoàng huynh.”
Hai mắt Tạ Trị sáng rực, một chút trầm ổn cũng không có, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ nàng, nói “Trọng Trọng về rồi à?”, sau đó lại đè thấp âm thanh, “Nếu muội ngồi bộ liễn quay về, chắc sẽ càng uy phong hơn nữa.”
Hoàng huynh của nàng lớn lên thật đẹp mắt, nhưng cũng thật ngốc nghếch.

Đời trước Tạ Trọng Tự đã thỉnh giáo được sự ngốc nghếch của hắn, sức chịu đựng của nàng vô cùng cao, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Đúng vậy, thật đáng tiếc ai, ai bảo muội bị bệnh chứ.”
Tạ Trị đã lâu không gặp muội muội, trong lòng vô cùng vui mừng, nên không chú ý đến thái độ của Tạ Trọng tự, hắn hớn hở che chở nàng phía sau, dẫn nàng đi gặp phụ hoàng, cung phi và ba vị hoàng tử còn lại.

Đám phi tần và hoàng tử kia trên mặt đều vô cùng vui mừng, chắc là vì Trọng Trọng quay về.

Nhưng đáy lòng bọn họ đang tính toán cái gì, chỉ có bản thân bọn họ biết.

Ngôi trên vị trí chủ vị là phụ hoàng của nàng, trước tiên chắc chắn phải làm lễ vấn an, “Phụ hoàng thiên thu vạn tuế, nhi thần vấn an.”
Tạ Trọng Tự trầm giọng, nghĩ đến những kí ức xa xăm, phụ hoàng sủng nàng, yêu nàng, thứ gì tốt cũng muốn đưa cho nàng, người trong hoàng thất lòng lang dạ sói, tìm được người thật tình không dễ, chỉ sợ cũng chỉ có phụ hoàng là yêu thương nàng và hoàng huynh hết mực.

Tạ Sách sau khi hạ triều đã thay thường phục, nhưng uy nghiêm cũng không giảm, liên tục nói, “Tốt, tốt, trở về là tốt! Trẫm nguyện Nhĩ Ngọc công chúa sau này có thể bình bình an an, một đời yên vui.”
Đối với hậu cung Lục viện, người mà Tạ Trọng Tự ấn tượng nhất chỉ có, người ở tần vị, cũng chính là Tần thị Liên tần kia.


Sau khi làm lễ chào từng người, nàng cùng ba vị hoàng huynh không mặn không nhạt chào hỏi vào câu liền ngồi xuống.

Các phi tần còn lại, không có tư cách để đích công chúa như nàng tự mình vấn an.

Không ít phi tử mới vào cung cách đây hai năm, tim gan cồn cào muốn nhìn thấy diện mạo thật của tiểu điện hạ.

Có Tạ Trị “Châu ngọc trước mắt”, thì dù Tạ Trọng Tự có kiêu căng ngạo mạng thế nào, các nàng cũng đều có thể tiếp thu.

Nhưng vị công chúa này dù ở nơi thâm sơn cùng cốc ba năm, ngoại trừ thờ ơ lạnh nhạt, thì ngẩng đầu cúi mặt hành lễ, một chút sai lầm cũng không có.

Các phi tần muốn đến xem kịch vui lập tức thu hồi tâm tư, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an tĩnh biến thành bình hoa xinh đẹp, an phận dùng ngọ yến.

Chỉ có Tạ Trị là thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Tạ Trọng Tự, thậm chí còn tự mình gắp thức ăn cho nàng, sau khi ngọ yến kết thúc, Tạ Trị tuy đã chuyển ra phủ Thái Tử ở bên ngoài, nhưng hắn vẫn mong có thể đưa Tạ Trọng Tự quay về Vị Ương cung, Vị Ương cung là chỗ ở cũ của Hoàng hậu nên Tạ Trọng Tự vẫn ở đó không chuyển đi.

“Mừng muội về nhà.” Tạ Trị nói, hắn dắt Tạ Trọng Tự vượt qua cửa lớn của Vị Ương cung, vừa đi vừa nói, “Phụ hoàng nói, chờ đến lúc muội thành hôn sẽ ban phủ đệ cho muội.

Năm trước ta đã lệnh cho cung nhân tu chỉnh lại một lượt rồi, trong viện có vườn hoa, có sơn chi, mẫu đơn, đan quế, trong hồ còn có hoa sen.

Ta cũng đã lệnh cho cung nhân trồng cây ngân hạnh* và cây liễu ở bên ngoài hành lang, trong ao cũng đã thả thêm cá cẩm lý* mới vào.

Muội trước cứ nhìn xem có hợp với ý muội không, nếu muội không thích, cứ bảo cung nhân đổi lại theo ý của muội.”
*ngân hạnh là cây bạch

Cẩm lý là cá chép Koi.

Trong việc tự tìm niềm vui cho bản thân thì Tạ Trị rất có thành tựu, cũng được xem là cao thủ trong đó.

Thoạt nhìn thì bố cục của lâm viên này giống hệt như bút tích* của con người.

(*chữ viết tay)
Tạ Trọng Tự bị từ "Về nhà" mê hoặc.

Tựa như phiêu bạc khắp nơi đã lâu, lại gặp được khói lửa nhân gian.

Nàng lẩm bẩm, “Đúng vậy, về nhà.”
Đời trước, khi Tuyên Giác đăng cơ, giam cầm nàng trong cung cấm, nhưng đó không phải nhà nàng, đó chỉ là một cái lồng chim bằng vàng lạnh lẽo.

Tạ Trị vốn định ở lại một hồi, nhưng mà phụ tá của hắn vẫn còn chờ hắn trong phủ để thương thảo triều sự, hắn vội vàng cáo biệt, trước lúc đi còn không quên dặn dò, “Những cung nhân mà ta lựa chọn đều là người của Vị Ương cung ba năm trước.


Đứng đầu là Diệp Trúc, nguyên quán Mạc Bắc, là cung nữ chưởng sự.

Muội trước tiên cứ dùng nàng ta đi, nếu không thích thì cứ việc đổi.

Ca ca đi trước, có việc thì cứ tìm ta.”
Sau khi Tạ Trị rời đi, Tạ Trọng Tự mới nhìn về phía cung nữ thanh tú đứng đầu kia, Diệp Trúc có gương mặt trứng ngỗng, vóc người cao gầy, cao hơn nàng một cái đầu.

Tạ Trọng Tự ngửa đầu, ánh mắt nhu hoà, “Đã lâu không gặp.”
Diệp Trúc trung quy trung củ* hành lễ, trong lòng khá ngạc nhiên vì Tạ Trọng Tự vẫn còn nhớ nàng.

Đều nói tiểu hài tử bị bệnh hay quên mất mọi thứ, nàng ta chỉ chiếu cố tiểu điện hạ lúc bảy tám tuổi, lúc sau đã chuyển ra khỏi Vị Ương cung làm việc, vị điện hạ này vẫn nhớ sao?
(Phù hợp với chuẩn mực xã hội.)
Tạ Trọng Tự ngồi trên xích đu vừa được tu sửa, nói “Rời kinh ba năm, trong cung người mới đến, người cũ đi, kể cho ta tình hình trong cung gần đây đi.”
Có người mới, có sự đấu đá mới, nàng ta cũng mơ hồ hiểu được.

Diệp Trúc hiểu ý, khái quát đơn giản, “Hiện tại, vị trí Quý phi chỉ có Thích Quý phi, nhưng phi vị thì có ba người, Hoà Phi Hoàng thị, mẫu phi của Tam hoàng tử, Huệ Phi Khương thị sinh Nhị hoàng tử, Lan Phi chưa có phong hào, sinh hạ Tứ hoàng tử, hai năm cũng sinh hạ một tiểu công chúa, đáng tiếc là đã chết yểu.

Còn lại là những phi tần khác chỉ vừa vào cung, phân vị cũng không cao.

Gần đây có vị Liên tần....!Điện hạ phải chú ý nàng ta một chút.”
Nhắc đến Liên* tần, Tạ Trọng Tự liền lên tinh thần.

Tuy nàng vô cùng chán ghét việc đấu đá cùng người khác, nhưng cũng không ít lần giao thủ với bông sen trắng nhỏ này.

(*Liên trong Liên tần là bông sen.)
Từ trước đến nay nàng luôn khinh thường việc dùng thủ đoạn xấu xa hại người.......!Trừ phi đối phương không phải là người.

Trạ Trọng Tự lắng tai nghe, giả vờ hứng thú hỏi, “Hả? Mới vào cung? Hình như ta chưa từng nghe qua.”
Diệp Trúc gật đầu, “Vâng, Tần thị ở Li Giang* dâng quý nữ lên, vừa vào cung hai năm trước, gần đây vô cùng nổi bật.

Ngay cả Thích Quý phi cũng không muốn đối đầu với nàng ta.....”
(*Sông Li, Quảng Tây)
Nàng ta còn chưa dứt lời đã nghe ngoài điện thông truyền, “Liên tần nương nương đến-"
Liên tần, tên như người, thuần*.

(*thanh khiết trong trẻo.)
Đương nhiên không phải sự thật, hồn nhiên ngây thơ ở trong thâm cung này, chỉ sợ không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.


“Thuần” là chỉ khí chất thanh khiết của nàng ta, mắt như nai con, ướt át lung linh, long lanh vô tội.

Đời trước Tạ Trọng Tự đã xem thường nàng ta, hậu quả là hung hăng thất bại bẽ mặt vài lần.

Vùng Giang Nam, nơi thị tộc chiếm cứ.

Mà Liên tần lại xuất thân từ Tần thị thị tộc đứng đầu ở Li Giang.

Phụ hoàng nàng mười mấy năm qua chống đỡ triều đình đối kháng với thị tộc, hiệu quả cực nhỏ.

Thị tộc ngang ngược hoành hành vẫn sừng sững ngoan cố như cũ.

Tần Vân Sam thậm chí không phải xuất thì từ đại phòng của Tần thị, mà là đích nữ của tam phòng, nàng ta xuất thân như thế nhưng vẫn có phong hào, đúng là bọn chúng không kiêng nể ai...!
Khoác một túi da đơn thuần thiện lương, nhưng lại giương nanh múa vuốt.

Những thứ khác không nói, tiểu công chúa vừa sinh hơn mười tháng đã chết yểu của Lan phi, chính là bút tích của nàng ta.

“A, nếu điện hạ thân thể mệt mỏi, không muốn gặp, thì nô tỳ sẽ ra ngoài tống cổ Liên tần đi?” Diệp Trúc không muốn tiểu điện hạ tiếp xúc với Liên tần sớm như vậy, “Ngồi xe ngựa mệt nhọc, lại đi vào sáng sớm, hẳn là ngài đã mệt rồi.”
Tạ Trọng Tự bất động thanh sắc, “Được rồi.

Nói như thế nào thì Liên tần cũng là phi tử của phụ hoàng, luận về thân phận, cũng ở trên ta.

Trưởng bối tới cửa vấn an, theo lễ nghĩa, ta hẳn là nên nghênh đón.”
Diệp Trúc sửng sốt.

Tạ Trị bùn nhão trét không lên tường*, mọi người đều biết.

Nhưng Diệp Trúc theo bản năng nghĩ Tạ Trọng Tự và huynh trưởng nàng giống nhau, không ngờ tới nàng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy.

(*ý chỉ người vô dụng)
Nàng ta rất vui mừng, còn có chút thoải mái, tiểu điện hạ ở bên ngoài ba năm, cũng biết tiến biết lùi.

Tạ Trọng Tự đợi một lát cũng không nhìn thấy Tần Vân Sam tiến vào, nàng quyết đoán nói với Diệp Trúc, “Diệp Trúc, đi thỉnh Liên tần nương nương vào.”
Đời trước, Tần Vân Sam cũng dùng chút thủ đoạn nho nhỏ này, cố ý thông báo, sau đó đứng chờ bên ngoài.

Đầu tiên là cho người thông báo, làm nàng nghĩ là không cần bảo người mời nàng ta vào, qua lúc lâu cũng không thấy nàng ta đi vào, nàng sai người đi dò hỏi, Tần Vân Sam lúc đó vô tội chớp chớp mắt nói, “.....!Không phải thần thiếp đang đợi điện hạ cho phép vào hay sao? Không có việc gì, thần thiếp chỉ mới đợi có nửa canh giờ thôi, chân cũng không đau.”
Chiêu này không được nhiều người sử dụng, nhưng nó lại trắng trợn hố người khác.

Đặc biệt là đối với người có tính cách nóng tính cục cằn, sau khi bị nàng ta hố sẽ nổi điên, khi đối phương hùng hổ doạ người thì Tần Vân Sam lại tỏ vẻ đáng thương vô tội.

Tạ Trọng Tự từng bị nàng ta hố vài lần, ấn tương rất sâu sắc a!
Diệp Trúc nhanh chóng mời Tần Vân Sam vào Vị Ương cung.

Lúc dùng ngọ yến ở Tê Hà điện, phi tần và hoàng tử quá nhiều, Tạ Trọng Tự không nhìn kỹ vị Liên tần này.

Lúc này nhìn thấy nàng ta, nàng rất vui vẻ.


Bộ dáng Tần Vân Sam vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, bạch y váy trắng, khi các phi tần khác dùng son môi, sơn móng tay, nàng ta lại để mặt mộc.

Nhưng dưới vỏ bọc tao nhã đó, nàng ta trang điểm rất tinh tế, chỉ nói đến phấn má, nàng ta dùng màu phấn thật nhạt bôi đi bôi lại cho như mặt mộc.

......!À, dù sao thì chắc chắn phụ hoàng cũng nhìn không ra đâu.

Tần Vân Sam vừa định quỳ xuống hành lễ, liền nghe Tạ Trọng Tự nói, “Chào Liên tần nương nương.

Diệp Trúc, còn thất thần cái gì, mau đỡ nương nương ngồi xuống.”
Chờ Tần Vân Sam bị ấn trên ghế, nàng ta nhìn quanh liền Tạ Trọng Tự vẫn đang đứng, chớp chớp mắt, nhẹ giọng mỉm cười nói, “Là nhi thần không hiểu chuyện, làm nương nương phải chờ ngoài điện lâu như vậy, chân nương nương chắc sẽ không đau đâu nhỉ? Nghỉ tạm một lát, sẽ có người dâng trà ngay.”
Tần Vân Sam ngây người “....”
Cái hướng đi này hình như không đúng thì phải?
Không phải tin tức thăm dò được nói, tiểu điện hạ này kiêu ngạo ngang ngược hay sao?
Không phải nên trừng mắt dựng mày sao, nếu không thích phi tần của phụ hoàng, thì dù phi tần đó có quỳ lạy hành lễ cũng không thèm ban cho một ánh mắt hay sao?
Sao lại....?
Tần Vân Sam giật mình, vừa rồi Tạ Trọng Tự có phải tự xưng câu “Nhi thần” hay không?
Nàng ta chỉ ngồi ở tần vị, ngàn lần gánh không nổi sự tiếp đãi của vị đích công chúa này đâu.

Tần Vân Sam trước nay nhu nhược chưa từng thua ai, lần đầu tiên cắn phải cái đinh mềm âm dương quái khi như vậy, nàng ta nheo mắt, dứt khoát đứng lên nói, “Không phải là điện hạ đã trở lại hay sao, cho nên thần thiếp mới đến đây để thăm ngài.

Lúc trước thần thiếp chưa từng gặp qua điện hạ, nên cũng không biết rõ sở thích của điện hạ thế nào, chỉ có thể mang đến một vài món đồ bổ, mong rằng điện hạ chớ ghét bỏ.”
Nàng ta nói xong, liền phất tay bảo thái giám đang bưng khay tiến tới vài bước, cung kính để Tạ Trọng Tự kiểm ra.

Nhân sâm lộc nhung, hải sâm tổ yến, thậm chí còn có đông trùng hạ thảo, a giao*, tơ tằm đỏ.

Chủng loại phong phú, xem ra nàng ta đã bỏ hết vốn liếng vào đây a.

*Keo, cao da lừa

Dù sao thì Tần thị cũng là thị tộc giàu có, hoành hành phương nam, người trong tộc ở địa phương từ làm quan đến thương nhân, mỗi người đều có một vị trí riêng.

Điền trang rải rác khắp nơi, sinh ý* thịnh vượng, là khu vực có nhiều tàu thuyền từ nước khác lui tới nhất.

(*Việc kinh doanh buôn bán.)
Tạ Trọng Tự liếc mắt nhìn, đối với Tần Vân Sam không tính là cái gì, nhưng quả thật đều là thứ tốt, nàng liền cười tủm tỉm nói, “Vậy đa tạ nương nương, thật là phiền hà cho nương nương.

Diệp Trúc, thu hồi tất cả đi, đừng cô phụ tâm ý của nương nương.”
Sáu đó nàng lại nói, “Làm ngài tốn kém thế này, ta thật sự rất áy náy.

Thế này đi, ngày xưa một nghệ nhân ở nước Tề đã tạo ra một cái tráp quý báo để đựng kim thoa*, nhi thần rất thích, đáng tiếc bây giờ đã hết hứng thú.

Hôm nay thấy nương nương phong thái yểu điệu, vô cùng xứng với nó, dâng cho nương nương, mong nương nương chớ ghét bỏ.”
(*Trâm cài đầu.)
Tần Vân Sam “....”.