_________________
Lão Tướng quân tỉnh lại tinh thần không tệ, không thèm để ý đến vết thương nặng, giãy dụa vẫy vẫy tay, thét to với nhi tử: "Lại đây ngồi, ngồi xa như vậy làm gì?"
Thích Văn Lan lề mề đến gần vài bước, cụp mắt, không lên tiếng. Cách một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi: "Muốn ăn gì không? Mấy ngày nay phụ thân không ăn cơm.”
Thích lão Tướng quân lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Lại gần một chút, để ta xem.”
Thích Văn Lan dứt khoát quỳ một gối bên giường. Hắn mặc áo bào ngắn, lúc di chuyển tiếng chuôi kiếm va vào nhau kêu leng keng, lát sau lầm bầm nói: "Có đẹp gì đâu mà coi.”
Hắn buộc tóc đuôi ngựa cao, khóe môi khô nứt, bộ dạng tiểu Tướng quân phóng khoáng trêu chọc cô nương đã thu lại, cả người mang cảm giác trầm lắng lạnh lùng. Chỉ còn đôi mắt vẫn sáng rực như xưa.
Thích lão Tướng quân bỗng nhiên nói: "Mặc Lâm à, ta hy vọng con thuận lợi, nhưng ta càng hy vọng con vui vẻ.”
Thích Văn Lan mặc cho lòng bàn tay thô ráp của ông vỗ vỗ đầu hắn như đang dỗ trẻ con. Hắn sợ vết đao trên cánh tay ông bị rách ra nên vị tiểu Tướng quân cong lưng, cố gắng cúi sát xuống.
Giọng của ông rất nhẹ, "Trước đây ta muốn con làm quan văn, bắt con đọc văn học chữ, nhưng con không muốn nhập sĩ, một chữ cũng thèm học, ta tức đến đau cả đầu. Lúc đó mẫu thân con cũng lo lắng, ta tự mình hiểu rõ, nếu con không làm quan văn thì sớm hay muộn cũng sẽ hiển lộ tài năng trong quân. Lúc nghĩ đến đây ta vừa vui vẻ nhưng cũng vừa lo lắng không yên.”
Lão Tướng quân dừng lại một chút, rồi lại nói: “Thích gia ta nắm binh quyền trọng trấn, tuy bệ hạ khoan dung tin tưởng Thích gia, nhưng lòng dạ Đế vương há có thể để cho bề tôi thăm dò tường tận?”
Thích Văn Lan nghe đến đây liền muốn phản bác lại, còn chưa há miệng, đã nghe phụ thân hắn nói, “Ta biết con muốn nói cái gì. Có phải con muốn nói bệ hạ tin tưởng Thích gia chúng ta, sẽ không gây bất lợi cho Thích gia, hơn nữa tỷ tỷ con còn ở trong cung, sẽ không có chuyện gì?”
Thích Văn Lan nghe xong, thầm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu. Lão Tướng quân thở dài, ho mấy tiếng, Thích Văn Lan thấy vậy thì nhanh tay giúp ông uống một chun nước. Nhuận giọng xong Thích lão Tướng quân mới nhẹ nhàng nói, “Đúng là Thích gia ta có công phò tá bệ hạ lên ngôi, được người tin tưởng giao binh quyền. Nhưng như ta đã nói, lòng dạ Đế vương sâu như biển, biến ảo từng ngày, chỉ cần Thích gia ta còn nắm giữ binh quyền một ngày thì sẽ còn nguy hiểm một ngày. Ta kính bệ hạ, phục bệ hạ, cũng tin bệ hạ nhưng ta không thể không tính toán cho Thích gia.”
Ông nhìn kỹ thần sắc của Thích Văn Lan, nói: “Năm đó, khi mẫu thân con mang thai tỷ tỷ con ta đã nghĩ, nếu đứa bé là con trai ta nhất định phải bắt nó theo văn, còn nếu là con gái thì tốt rồi. Tỷ tỷ con ra đời, ta và mẫu thân con vô cùng cao hứng. Đến tận khi mẫu thân con lại mang thai con, ta cũng vẫn có suy nghĩ kia. Nhưng lần này sinh ra là con trai, mẫu thân con khi biết con là con trai thì lo lắng nhìn ta. Nàng hỏi ta phải làm sao, ta nói, vậy thì đợi con lớn một chút, cho con học văn, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Thích lão Tướng quân như lâm vào chuyện cũ, lầm rầm kể: “Nhưng dù cho ta dùng cách gì thì con cũng không chịu học một chữ nào, lại ngày càng say mê binh thư đao kiếm, suốt ngày chọc tức tiên sinh dạy học. Lúc đó mẫu thân con khóc sưng cả mắt, nàng cứ vừa khóc vừa lo, nói con cứ theo võ, sau này làm Tướng quân kế nghiệp ta, thì Thích gia làm sao có thể trao trả binh quyền mà an toàn lui thân. Đúng vậy, tính toán của ta và mẫu thân là đợi đến khi con thi đỗ, nhập sĩ vào triều làm quan văn thì ta sẽ trao trả binh quyền, lui về sau. Đến lúc đó tỷ tỷ của con đã xuất các, con yên ổn làm quan văn, Thích gia cũng không còn chuyên quyền, mọi việc đều ổn thỏa. Nhưng tiểu tử con đã phá hỏng tính toán của ta và mẫu thân con.”
Hai mắt Thích Văn Lan đã đỏ bừng, hắn cúi đầu lặng thinh. Lão Tướng quân vẫn còn đang nói, “Năm đó, Tiên hoàng hậu qua đời, tỷ tỷ con muốn nhập cung, tuy ngoài mặt nó nói với ta rằng nó ngưỡng mộ bệ hạ, muốn vào cung hầu hạ người, nhưng ta biết, trong lòng nó cũng có lo lắng, lúc đó nó nghĩ nó vào cung thì ít nhất có thể giúp Thích gia một tay. Nhưng tỷ tỷ con nghĩ mọi việc quá đơn giản, ta không đồng ý cho nó nhập cung, nó khóc lóc rời đi, vài ba ngày lại tìm tới ta. Ta thấy tỷ tỷ con khóc cũng không đành lòng nhưng vẫn nhất quyết không đồng ý. Con bé khi đó còn trẻ người non dạ, cứ nghĩ vào cung là giúp được Thích gia, nhưng nó không biết Thiên gia một khi đã tàn nhẫn có thể vô tình đến mức nào, dù cho nó nhập cung thì sao, nếu có một ngày Thích gia xảy ra chuyện nó cũng bị liên lụy theo. Mãi đến một ngày khi bệ hạ mở lời, người rất thẳng thắn nói với ta, muốn để tỷ tỷ con nhập cung. Người nói người không thể cho tỷ tỷ con Hậu vị, nhưng sẽ là Quý phi, chưởng quản lục cung. Bệ hạ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, người nói, chỉ cần tỷ tỷ con còn là Quý phi một ngày, thì dù Thích gia như thế nào đều không liên quan đến con bé. Ta khi nghe đến đây quả thật đã động lòng, nhưngg vẫn do dự không quyết. Cũng không biết tỷ tỷ con nghe tin từ đâu, chạy đến tìm ta, lần này con bé không khóc nháo nữa, nó nói lý với ta nửa ngày, ta rốt cuộc xuôi theo đồng ý với nó.”
Nói ra mấy lời này, như trút được gánh nặng, giọng lão Tướng quân nhẹ hơn, “Con bé vào cung, lúc đầu ta vẫn lo lắng mãi. Nhưng tỷ tỷ con xin bệ hạ xuất cung, về phủ an ủi ta cả đêm. Đêm đó, con bé nói, hiện giờ người bệ hạ thương nhất là Nhĩ Ngọc điện hạ, nó nói điện hạ đáng yêu, ngây thơ, thuần khiết, là người trọng tình nghĩa, xin ta mang con vào cung làm bạn với điện hạ, nói ta cũng không cần nghĩ nhiều, để con thân cận điện hạ lợi nhiều hơn hại. Nếu lỡ sau này Thích gia gặp chuyện, điện hạ nghĩ đến tình cảm thời niên thiếu có thể nói giúp con mấy lời, dù Thích gia đều bị phán án tử thì chỉ cần điện hạ mở lời, bệ hạ hẳn sẽ tha cho con một mạng. Ta coi đó như một đường lui, nên sau này luôn khuyến khích con vào cung tìm điện hạ chơi.”
Thích Văn Lan đang cúi đầu ngẩng phắt đàu lên, há hốc miệng, “Phụ thân, người...người...”
“Ta biết con có ý trách ta tâm tư nặng nề, tính toán nhiều. Nhưng gần vua như gần cọp, ta tận trung với Tạ thị, nhưng cũng phải tìm đường lui cho con ta.”
Lòng Thích Văn Lan nghẹn lại, như bị một tảng đá lớn chèn lên, hai mắt của Thích lão Tướng quân cũng đã có hơi sương, “Sau này, nhiều năm qua đi, con ngày càng thạo binh thư, ngày càng giống ta năm xưa. Hăng hái khí phách, nhưng lại không để ai vào mắt. Trong lòng ta vẫn có chút xao động, ta nói với mình, thôi vậy, đường con chọn, ta không nên ngăn cản mới đúng, đáng lẽ ta nên ủng hộ con, nghĩ cách giúp con trải phẳng con đường phía trước. Ta nói với mẫu thân con, Văn Lan theo võ cũng tốt, sau này ta trăm tuổi hay chết trên chiến trường thì con có thể mạnh mẽ chèo chống Thích gia. Lúc đó vết thương trên người ta tái phát, bệnh nặng một trận, mẫu thân con khóc sưng cả mắt. Ta lại nói, bây giờ con còn non trẻ, vẫn chưa đủ sức, ta phải gánh ở phía trước, kéo dài thời gian để con trưởng thành. Vì vậy dù ta bị thương nặng cũng không dám đến xin bệ hạ từ quan. Ta biết, chỉ cần ta còn là Đại Tướng quân Đại Tề một ngày, Thích gia còn an ổn một ngày, con còn có thêm một ngày thời gian.”
Nói đến đây, Thích lão Tướng quân dừng lại, vỗ vỗ đầu Thích Văn Lan, lực tay không nặng không nhẹ. “Khóc cái gì à khóc chứ, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc trước mặt ta, có xấu hổ hay không? Mặc Lâm, ta đã nói, ta muốn con thuận lợi, nhưng càng muốn con vui vẻ. Chỉ cần ta còn một ngày, nhất định sẽ che chở cho con, đừng sợ, cứ kiên định đi con đường con chọn. Nghe lời ta, đừng sợ, cứ mạnh dạn mà đi, cho dù con đường phía trước là bằng phẳn hhay là đầy chông gai thì đó đều là do con chọn. Tin ta, thật ra võ tướng rất tốt, không tệ chút nào.”
Thích Văn Lan nhớ lại, từ nhỏ hắn đã bị phụ thân hắn xách gậy rượt đánh, đều là những lần hắn quậy phá, trêu mèo chọc chó, choc cho tiên sinh dạy học tức đến vểnh cả râu. Lúc đó hắn luôn nghĩ phụ thân hắn lạnh lùng vô tình, xấu hổ về hắn, khi có người nhắc đến hắn mặt phụ thân hắn không xụ xuống thì cũng tức đến đỏ cả mặt. Kể cả năm đó khi hắn bị phái đi biên cương, phụ thân hắn cũng không thèm nhìn hắn, còn không cho mấy vị thúc bá giúp hắn, làm hắn khổ sở bò từ dưới mà lên.
Hắn thật sự không ngờ, trong lòng phụ thân hắn lại đắn đo lo lắng nhiều như vậy. Trong lòng hắn có một dòng nước vô cùng ấm áp chảy qua, thấm vào ruột gan, sưởi ấm cả trái tim hắn.
Lão Tướng quân nhìn Thích Văn Lan hồi lâu, thấy tiểu tử này nghẹn một lúc lâu vẫn không nói nên lời, tức cười nói, “Mẫu thân và tỷ tỷ con gần đây sao rồi?”
Thích Văn Lan rầu rĩ nói: "Đều rất tốt. Mắt của mẫu thân rất tốt, đã không còn trở ngại. A tỷ cả ngày vây quanh bệ hạ, tỷ ấy cũng rất vui vẻ. Mẫu thân mấy ngày trước còn cằn nhằn người, nói người Tết Trung thu cũng không biết về nhà. Con đã lớn rồi, không cần người bảo vệ che chở cho con, rất mất mặt.”
“Không mất mặt, cái này có gì mất mặt." Thích lão Tướng quân thản nhiên nói, thanh âm hắn càng ngày càng nhẹ, ho khan ngày càng dữ hơn, thở không ra hơi nói xong mấy câu cuối cùng, "Nhớ kỹ, con đường này lúc trước hoặc là con không chọn, nếu đã chọn vậy thì phải đi cho tốt! Biên quan vạn dặm, hôm nay ta tận giao cho con - - Nếu con lâm trận bỏ chạy hay trong lòng sinh khiếp sợ, lạm sát người vô tội, khụ khụ...... Lúc đó mới mất mặt......”
Thích Văn Lan nhìn vết thương của phụ thân hắn tự nhiên chuyển biến xấu, sắc mặt đại biến, quay đầu quát: "Lang trung đâu?! Quân y đâu?! Mau vào đây!!"
Thích lão Tướng quân lại liều mạng cầm lấy cánh tay hắn, nhẹ hỏi: "Nghe rõ chưa?”
Thích Văn Lan gắt gao cắn môi, liều mạng đem nước mắt ép trở về, làm bộ không nghe được lời phó thác của phụ thân, hét lên: "Lão gia tử, nếu ông không muốn con thành một tên Tướng quân giết người bừa bãi thì phải sống mà nhìn con chằm chằm, trông trừng con.”
Quân y nghe tiếng nhanh chóng tiến lên, chẩn trị cho lão Tướng quân.
Lão Tướng quân "xì" một tiếng, ráng nặn ra một nụ cười: "Không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của con. Sư phụ cũng vậy, bạn bè cũng vậy, thậm chí hoàng quyền ở trên, đạo nghĩa ở bên cạnh, cũng không thể ép con trở thành người như thế nào... Cố gắng đi tiếp, phụ thân luôn nhìn con.” Lại hỏi: "... Khụ, hiểu chưa?” Thích Văn Lan khiếp đảm, đầu óc hỗn loạn, nhắm mắt gật đầu.
Bên ngoài tiếng gió ngày càng lớn, tinh kỳ bay trong gió, nghe gió rít gào, bỗng nhiên một cơn gió lớn nổi lên, tinh kỳ bay loạn xạ. Phựt một tiếng, góc trên của tinh kỳ bị xé rách, gió càng lớn, vết rách càng sâu, tiếng vải rách cạ vào nhau trong tiếng gió hú làm lòng người rét lạnh.
Thích Văn Lan cảm thấy vô cùng buồn bực, nỗi đau trong tim ngày càng lớn, lan rộng khắp người hắn, tay chân hắn cứng nhắc, lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn tôi tớ xung quanh, lại nhìn thân binh cùng quân y, mọi người đều đang vây quanh giường bệnh. Thần trí của hắn giống như bị cái gì có vây hãm, không cách nào thoát ra, cũng không cách nào tỉnh táo lại.
Thích lão Tướng quân lần này tỉnh lại, tỉnh táo gần nửa canh giờ, giống như hồi quang phản chiếu. Rất nhanh lại lâm vào hôn mê, lần này hôn mê càng sâu.
Sau khi ông hôn mê, Thích Văn Lan không dám ở lại trong phòng nữa, bước nhanh ra khỏi quân phủ, đi lên thành lâu, nhìn biên cảnh phía xa, lại quay người nhìn phía sau.
Trên quốc thổ bao la, lê dân bá tánh an cư lạc nghiệp, ánh đèn của vạn nhà dân thắp sáng trong đêm đen, ánh sáng nhu hòa càng thêm bình yên.
Thích Văn Lan quay đầu nhìn lại phía biên cảnh, ánh mắt kiên định. Đột nhiên đồng tử hắn co rụt lại, phía xa có ánh ngân quang lóe lên, Thích Văn Lan lập tức lên tinh thần, tuy thần sắc vẫn còn mệt mỏi uể oải nhưng giọng nói lại trầm tĩnh có lực, “Địch tập kích!!!”
Điểm ngân quang lóe lên kia là khinh kỵ bộ binh mặc ngân giáp, ở góc sườn núi phía xa, chúng đang đi ngươc ánh trăng chạy đến.
Ánh trăng khuyết trên cao mờ ảo, nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất, như một lớp sương mù mỏng phủ lên vạn vật.
Đôi mắt như chim ưng của Thích Văn Lan híp lại, nhìn kỹ điểm sáng chớp tắt kia, sau khi xác nhận không nhìn lầm, liền thúc giục binh sĩ nổi trống thổi kèn.
Tiếng kèn tiếng trống nổi lên, dồn dập, ý thúc giục. Lan thành đêm thu, binh mã Đại Tề cũng bắt đầu rục rịch.
Thích Văn Lan xoay người xuống thành lầu, chuẩn bị kiểm kê nhân thủ, vừa vặn quân y đang lo lắng bất an tìm hắn, nói: "Tiểu Tướng quân, Tướng quân lại ngủ sâu, người..."
Thích Văn Lan khoát tay, nói: "Nếu lão gia tử tỉnh lại, nhất định phải ép ông ấy ăn chút gì đó...” Dứt lời hướng quân doanh chạy đi. Cả người hắn như một lưỡi đao, sắc bén tàn nhẫn.
Mười vạn quân mã của Đông Yến tập kích bất ngờ giống như Định Hải Thần Châm vậy, chúng định trụ ba hồn bảy vía vốn đang phiêu bạt bất định của Thích Văn Lan lại.
Đối mặt với đại quân, hắn không rảnh bận tâm nhiều như vậy, nếu đã không thể suy tính nhiều, vậy thì nghe theo số mệnh đi.
Mặc dù trong lòng Thích Văn Lan biết rõ phụ thân hắn lúc này chỉ được cứu chữa sơ sài, dù Cốc chủ Quỷ Cốc tới cũng không thể xoay chuyển số mệnh, nhưng lòng hắn đã không còn sợ hãi bất định như trước.
Tựa như ngày thu trôi qua, mùa đông nhất định sẽ đến, sau đó mùa xuân lại tới, đó là lẽ tự nhiên, cũ đi mới đến.
Tin tức cái chết của Thích Đại Tướng quân và quân báo tin Đông Yến xâm lược cùng lúc về kinh.
Tạ Sách Đạo nghe Tưởng Minh báo có tin từ biên cảnh, còn chưa kịp đọc mật báo, thì giá bút ông thích nhất đang yên ổn trên bàn bỗng nhiên rơi xuống, kéo theo cả nghiêng mực.
Tưởng Minh biến sắc, quỳ thụp xuống, Tạ Sách Đạo ngẩn ra, khi hồi thần lại thì trên tấu chương đang mở đã bị mực thấm ướt một mảng lớn.
Giá bút là Thích Hiểu Minh tặng cho ông lúc ông còn là Hoàng tử, nghiên mực cũng là quà của ông ấy, là lúc ông đăng cơ.
Rơi rồi, đều rơi rồi,...
Nứt vỡ, tất cả đều vỡ...
Ngày đó Vọng Đô tuyết rơi trọn một ngày một đêm, lúc thức dậy trong mắt đều là màu tuyết trắng đến chói mắt, mặc đất, vạn vât đều trải một mảng trắng, sơ xác tiêu điều. Vọng đô chìm trong màu trắng tang tóc...
“Năm nay tuyết đầu mùa tới thật sớm." Diệp Trúc vén rèm trúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Tạ Trùng Tự đang ngồi trước hành lang gấp khúc trong phủ Thái tử, "Còn chưa vào mùa đông, tính kỹ thì chỉ mới cuối thu, năm ngoái lúc này trời vẫn còn nóng. Điện hạ, người không lạnh sao?”
“Tuyết rơi nhưng không lạnh." Tạ Trùng Tự ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, dùng xong bữa sáng trong gió lạnh.
Tạ Trùng Tự cố ý như thế, Diệp Trúc khuyên mấy lần thì không dám lên tiếng, chỉ nói: "Ôn Viễn đại nhân đang chờ.”
Tạ Trùng Tự thản nhiên nói: “Lão Ôn à... đến chịu đòn nhận tội với ta? Vì phán đoán sai lầm của ông ấy sao. Nếu tính kỹ cũng không phải là sai lầm của ông ấy. Có ai có thể đoán được, Đông Yến điêu tàn lâu như vậy, còn đào ra hơn mười vạn binh mã. Càng không đoán được Yến Hoàng lại bỏ mặc Thừa tướng ở đây, dám tuyên chiến với Đại Tề, đúng là không đem tính mạng Thừa tướng của hắn để trong lòng. Người thường không lường được suy nghĩ của kẻ điên, cũng không phải lỗi của phàm phu tục tử như chúng ta. Để Ôn lão về đi, trời lạnh thế này, đừng để ông ấy đứng trong gió tuyết, không khéo bệnh ở chân ông ấy lại tái phát. Bệnh đến như núi đổ."
Diệp Trúc nhỏ giọng bổ sung một câu: "Còn có Tuyên đại nhân.”
Tạ Trùng Tự sửng sốt: "Ai?” Diệp Trúc bĩu môi: "Chính là vị kia của điện hạ. Tuyên đại nhân cũng đi theo Ôn đại nhân, vừa nói vừa cười, xem thần sắc thấy cũng không tệ. Nô tỳ không biết hai người bọn họ quen biết nhau.”
Tuyên Giác từng hàn huyên với Tạ Trị, thậm chí còn từng vì Hoàng huynh ở ngoài sáng trong tối làm không ít chuyện, Tạ Trùng Tự đều biết rõ. Nhưng nàng chỉ biết có vậy, chưa từng hỏi kỹ, bây giờ nghe Diệp Trúc nói đột nhiên có chút hoảng hốt, xem ra không chỉ có Phụ hoàng, mà Hoàng huynh cũng rất ỷ lại vào Ly Ngọc. Nếu không huynh ấy cũng không ngầm cho phép chàng tiếp xúc với những môn khách này.
Diệp Trúc lại hỏi: "Còn đuổi người không ạ?” Nàng tựa hồ không cần Tạ Trùng Tự nói cũng biết, tự mình nói: "Nô tỳ mời bọn họ vào?”
Tạ Trùng Tự nhìn bộ dáng cười trộm của Diệp Trúc: "......” Bất đắc dĩ xua tay: "Đi đi. Đem một bình trà ngon tới đây, đừng dùng trà lâu năm trong phủ Hoàng huynh, trà pha ra vừa đậm vừa đắng không dễ uống.”
Diệp Trúc nhạy bén chú ý tới đãi ngộ không giống với những người khác nhau, "Chậc" mấy tiếng, lui xuống, lúc nàng trở về, đi theo phía sau là Ôn Viễn và Tuyên Giác.
Ôn Viễn vẫn là lão giả thích giả bộ trầm ổn như mọi khi, tóc bạc trên đầu còn trắng hơn tuyết, thấy Tạ Trùng Tự thì vui vẻ tiến lên nói: "Bái kiến điện hạ. Lão phu đến cáo tội với điện hạ. Lúc trước lão phán đoán sai sót. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, chúng ta nhân cơ hội tốt này, thăm dò một phen, một lưới bắt hết.”
Tạ Trùng Tự lấy làm lạ: "Đến cáo tội mà ông còn vui như vậy sao? Không sợ bổn cung trị tội ông?”
Ôn Viễn sờ sờ chóp mũi: "Đây không phải là cùng Tuyên đại nhân hàn huyên hai câu, cho nên tâm tình mới tốt hơn sao.”
Ôn Viễn quả thật chỉ đến để cáo tội. Sau khi báo cho Tạ Trùng Tự tình hình gần đây liền cáo lui rời đi.
“Ly Ngọc." Tạ Trùng Tự lúc này mới nhìn về phía Tuyên Giác.
Hôm nay chàng mặc không ít, bên ngoài là áo khoác, nụ cười trên mặt vẫn trong trẻo, đáp: "Không lạnh?”. Câu hỏi giống hệt như Diệp Trúc vừa rồi.
Tạ Trùng Tự ủy khuất cười nói: "Lạnh, lạnh muốn chết.”
“Lạnh thì về phòng, bảo cung nhân mang thêm mấy chậu than. Tuyết lớn nổi gió, điện hạ ngồi tronggió tuyết là đang muốn chịu tội sao?" Tuyên Giác nói.
Tạ Trùng Tự không chịu, "A" nói: "Không muốn. Xem tuyết...”
Nàng còn chưa dứt lời, một kiện áo khoác đen đã nhẹ nhàng rơi trên người nàng, cả người nàng liền bị mùi đàn hương trong ấm bao lấy. Tuyên Giác cởi áo khoác ra khoác lên người nàng, sau đó ngồi xuống đối diện nàng, bưng một tách trà đã lạnh lên, nói: "Vậy thần cùng điện hạ ngồi.”
Bên dưới áo khoác Tuyên Giác chỉ mặc một kiện áo xanh lam mỏng, còn chưa hết mọt tách trà, ngón tay đã bị gió tuyết thổi lạnh đến phát xanh, Tạ Trùng Tự đầu hàng: "Được, được, được rồi, trở về phòng.”
Nàng quyết đoán kéo Tuyên Giác vào trong. Trong phòng có chậu than ấm áp như mùa xuân. Trong góc còn có mấy bình hoa các loại, xanh đỏ tím vàng đủ cả.
Tạ Trùng Tự vốn cũng lạnh, vào phòng đợi một lát, mới lấy áo khoác xuống đư cho thị nữ treo qua một bên.
Tuyên Giác chủ động đuổi thị nữ đi, sau khi đám người đi ra khỏi nội thất, mới nói: "Điện hạ tâm tình không tốt sao?"
Tạ Trùng Tự rũ mắt hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Ly Ngọc, ta đang suy nghĩ, kiếp trước... cục diện như vậy có phải là tốt nhất không?" Tuyên Giác nghiêng mắt nhìn nàng: "Sao điện hạ lại nói vậy?”
"Thị tộc tin chàng, trao binh lực, quyền lợi cho chàng. Nhưng chính chúng lại tự nội đấu, tự tổn thương nguyên khí. Triều đình không cần lao lực chèn ép, tính toán làm sao để suy yếu ảnh hưởng của thị tộc. Đây là điểm trùng hợp thứ nhất. Thị tộc Giang Nam bắt tay với nhau, mang binh đối địch với chàng, lại nhắm trúng thời cơ, nhưng không ngờ trên đường lại đụng phải binh mã của Đông Yến, loạn thành một đoàn, đây là trùng hợp thứ hai." Hô hấp Tạ Trùung Tự dừng lại. “Sau đó quân đội Đông Yến lui về phía đông, gặp phải thủy triều, gần như toàn quân bị diệt, là điểm trùng hợp thứ ba. Đáng lý ra ta nên nghĩ tới từ trước, Thời Khinh Chiếu cho dù là nhân lúc cháy nhà hôi của, nhưng mấy việc hắn làm kiếp trước cho thấy hắn là một người tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc, kiếp này cũng vậy.”
Tuyên Giác kiên nhẫn nghe nàng nói tiếp: "Cho nên chàng xem, cái kết cục hoang đường này, thị tộc lui về phía bắc, chàng ở trong vòng xoáy quyền lực cân bằng mọi thứ chu toàn, có phải hay không sẽ là cảnh thái bình thịnh thế?"
Tuyên Giác như bị nàng chọc cười, cầm tay nàng, ôn hòa nhưng kiên định nói: "Điên hạ, đừng suy nghĩ nhiều. Kiếp trước, Thời Khinh Chiếu có thể tìm đúng thời cơ tấn công, là do ta tiết lộ tin tức, hắn đụng phải kỵ binh của thị tộc cũng do ta tính kế. Sau đó một lưới bắt hết phản quân, cũng do ta an bài. Tất cả mọi việc kiếp trước là do nhân định không phải do thiên tai. Tuy có rất nhiều trùng hợp nhưng ta đều có thể từ trong khẽ hở động tay động chân.”
Hắn như là nghĩ tới cái gì, thẳng thắn nói: "Kể cả năm ấy sau khi từ Giang Nam trở về, mấy lần nàng có thể ngăn ta ở hội Thanh đàm đều do ta tính toán."
Cũng không thể nói là tính toán. Nhưng nếu không phải muốn gặp lại, thì làm sao lại có nhiều cái ngẫu nhiên như vậy?
Giống như định mệnh, sau lằn ranh nhân quả, là hai người. Cũng giống như hai đầu của nhân duyên, đã định sẵn là sẽ nối hai người lại với nhau.
Việc nàng đến hội Thanh đàm là chuyện chỉ có ở kiếp trước. Năm đó sau khi từ Giang Nam trở về, nàng ở đài cao ném hoa cho Tuyên Giác. Là nàng ngưỡng mộ Tuyên Giác, cố ý hỏi thăm hành tung của hắn, sau đó cố ý chạy đến chặn người, tình cờ là nhiều lần thành công, vận khí vô cùng tốt.
Tạ Trùng Tự nghe xong ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngạc nhiên: "Hả?”