[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 100




_______________________

Tạ Trùng Tự khiếp sợ không dám tin, tránh thoát khỏi vòng tay của Tuyên Giác, muốn nhìn kỹ thần sắc của hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt trong lòng: "Ly Ngọc, ngươi... ngươi nói cái gì?"

Tuyên Giác lặp lại từng câu từng chữ: "Ta nói, Trùng Trùng, đã lâu không gặp.”

Tạ Trùng Tự cảm thấy có tiếng sét nổ vang trong đầu nàng.

Đời trước, chỉ sau khi hai người đại hôn, Tuyên giác mới gọi nàng như vậy.

Đời này, ngoại trừ lần đó ở Tô Châu, khi nàng phát bệnh, Tuyên Giác mới thất thố gọi một lần. Còn lại, hắn đều chưa từng gọi sai. Luôn quy củ gọi nàng là "Điện hạ", ngay cả phong hào "Nhĩ Ngọc" của nàng hắn cũng chỉ mới gọi một hai lần!

Tuyên Giác từ trước đến nay đều cố ý phân định rạch ròi giữa hai đời! Tuyệt đối sẽ không có chuyện gọi sai, huống chi còn có câu sau,...

Đã lâu không gặp!

Như là tiếng thở dài khi gặp lại cố nhân sau nhiều năm xa cách, nhung nhớ khó buông...

Nhưng mà, Tuyên Giác làm sao lại biết được? Trước đây, hắn cũng không có biểu hiện gì bất thường, sao đêm nay lại đột nhiên như vậy?

Không lẽ, là từ chuyện của Đông Yến nên nhìn ra manh mối sao? Cũng không đến mức ấy, ám vệ của Đại Tề không phải bày ra cho vui, nàng thừa dịp Đông Yến đại loạn, cho người thu thập tình báo các nơi, kết quả thu được rất nhiều các loại tin tức khác nhau, có tin trong triều, cũng có một số tin liên quan đến hậu cung Đông Yến. Chuyện khi nãy nàng nói cho yến tiệc là một trong số những tin tức ám vệ đưa về. Kiếp trước khi ngồi trên Đế vị Tuyên Giác từng nắm ám vệ trong tay, hẳn sẽ không ngạc nhiên đến mức thất thố như vậy.

Cho dù Tuyên Giác có hoài nghi thì cũng sẽ không nghĩ đến trường hợp nàng cũng sống lại mới đúng.

Không lẽ là do Cố Cửu Băng nói?

Cũng không đúng, Ly Ngọc từ trước đến nay đều không biết. Dù cho Cố Cửu Băng có thần thông quảng đại đến đâu đi chăng nữa cũng không thể vừa gặp nàng đã nhìn ra nàng có chổ nào khác thường.

Chờ một chút, có thật là từ trước đến nay Tuyên Giác đều không biết?

Tạ Trùng Tự hô hấp trì trệ, gian nan nói: "Ngươi có ý gì?”

Tuyên Giác lúc này mới buông nàng ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng vẫn còn đang bối rối, dịu dàng nói: "Điện hạ biết rõ còn cố hỏi.”

Đã nói đến nước này, cũng không thể giả ngu nữa, nhưng Tạ Trùng Tự bị thần sắc tự nhiên của Tuyên Giác làm cho giật mình, hỏi: “Ngươi biết từ khi nào?”

“Người biết khi nào?" Tuyên Giác hỏi ngược lại.

Tuyên Giác kiềm chế ý muốn tiến lên, cẩn thận khắc chế lui về phía sau nửa bước, cụp mắt nhìn nàng, lông mi khẽ run.

Tạ Trùng Tự nghẹn lời, lúc sau mới lên tiếng: "Khi ở Tô Châu, ngươi thất thố gọi nhũ danh của ta.”

Tuyên Giác nhận được đáp án đúng như hắn nghĩ, khẽ cười ra tiếng: "Điện hạ giấu ta thật lâu. Về phần ta sao...”

Hắn cười đến phong khinh vân đạm: "Khi nào biết, có biết hay không, đối với người mà nói, có gì khác biệt đâu? Trong lòng điện hạ biết rõ.”

Trong lòng nàng biết rõ, dù cho hắn có biết hay không thì đều không có cách nào với nàng.

Trong lòng Tạ Trùng Tự nao nao bất định.

Lúc này, Tạ Trùng Tự cũng không thể nào thông qua sắc mặt của Tuyên Giác để đoán xem hắn đang nghĩ gì trong lòng. Trên mặt Tuyên Giác lúc này treo nụ cười nhẹ, có chút chua sót, kiềm nén, lại có chút cô đơn, đau đớn. Nàng chỉ nhạy bén nhận ra người trước mặt nàng đang cố sức đè nén bản thân, hắn kiềm chế bản thân vô cùng sâu, suýt chút nữa là sụp đổ.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ nhẹ nhàng, thanh nhã thường ngày. Mơ hồ có chút giống với dáng vẻ lạnh lùng, sát phạt của vị Đế vương vô tình kiếp trước. Dáng vẻ không giận tự uy, làm cho người khác nhìn thấy liền sinh sợ hãi.

Tạ Trùng Tự thở gấp, nghĩ thầm: Nhìn bộ dáng này của Tuyên Giác, không phải mới vừa biết chuyện, là đã biết từ lâu, đêm nay chỉ là bị Cố Cửu Băng chạm vào đâu đó nên mới nói ra.

Đây... đây là trường hợp tệ nhất.

Hơn nữa, từ trước đến nay Tuyên Giác đều cố sức che dấu, chưa từng lộ ra.

Nàng còn tưởng rằng nàng đã che dấu rất tốt, lại không biết đã bị phát giác từ lâu... Thật đáng chết.

Tạ Trùng Tự luống cuống tay chân đến không biết mở miệng như thế nào: "Là lúc ở Dương Châu sao? Hay là lúc ở Tô Châu?”

“Chuyện này không quan trọng." Tuyên Giác ngắt lời nàng.

“Cái này rất quan trọng!" Tạ Trọng Tự nói, "Ngươi vì sao không nói?! Không hỏi ta?Lúc nghi ngờ sao lại không chất vấn ta? Tại sao lại giấu giấu ở trong lòng?”

Tuyên Giác nhướng mày, như là tự giễu: "Thần nào dám?”

Tạ Trùng Tự không còn lời nào để nói, bị lời này của Tuyên Giác Giác quấn lấy, tim nàng đập dồn dập, đau đớn.

Tạ Trùng Tự cũng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vì sao không dám?”

Tuyên Giác ngước mắt lên, ánh mắt trong lạnh cứ nhìn nàng.

Mấy trăm ngày đêm hai người lạnh nhạt gương cung bạt kiếm với với nhau, cả hai im lặng giằng co, cuối cùng dẫn đến kết cục không chết không thôi. Từng chuyện từng chuyện của kiếp trước như thủy triều thay nhau kéo về, chỉ cần một chuyện thôi đã đủ khiến hắn chùng bước, nói chi đến việc giữa nàng và hắn lại có nhiều chuyện như vậy. Tất cả làm hắn cảm thấy sợ hãi, sợ nàng dù đã cách một đời, vẫn hận hắn, vẫn không chịu tha thứ cho hắn…

Tuyên Giác: "Người nói xem vì sao ta không dám? Điện hạ, người nhất định phải bắt ta đào tim móc phổi ra sao… Người niệm tình…”

Hắn như là thở dài, vạn bất đắc dĩ nói: "Lưu cho ta một con đường sống đi.”

Tối nay nói rõ với nàng đã là cự hạn của hắn, hắn thật sự không thể chịu thêm được nữa.

Tạ Trùng Tự sửng sốt, không biết sao tim nàng lại co rút từng cơn, cả người đều quặn đau.

Nàng quyết tâm, giữ chặt Tuyên Giác lại, nói: "Ta không có muốn ép ngươi, nhưng Ly Ngọc… Ly Ngọc!"

Giọng nàng lớn hơn vài phần: "Ngươi cứ tránh mãi không nói sao?!”

Tuyên Giác thần sắc vẫn vững vàng như cũ, bất động như núi, hắn vuốt cằm lễ phép hỏi: "Không được sao?"

Tạ Trùng Tự bị lời này của Tuyên Giác làm cho ngẩn ra, một câu "Không được" còn chưa kịp nói, thì chợt nghe tiếng tiếng Diệp Trúc phía xa, quay đầu thì thấy Diệp Trúc đang vội vã chạy đến: "Điện hạ!”

Đêm nay Tạ Trùng Tự mặc váy áo đỏ, bất kể là ban ngày hay ban đêm, đều cực kỳ nổi bật, Diệp Trúc liếc mắt một cái liền thấy được nàng, đến khi lai gần mới chú ý tới Tuyên Giác mặc trường bào màu xanh đậm đứng bên cạnh, lúc lúc này mới hành lễ: "Tuyên đại nhân.”

Không biết làm sao Diệp Trúc lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người này vô cùng quỷ dị, nhìn kỹ lại thì thấy đôi mắt phượng của điện hạ đang tức giận. Phải nói là tức giận vô cùng, chỉ là điện hạ đang cắn răng nén giận. Còn Tuyên đại nhân bên cạnh vẫn… ôn hòa như cũ, nhưng sự bình tĩnh ung dung kia lại cố ý khắc chế quá mức, làm cho người ta khó có thể tới gần.

Diệp Trúc lại nói: "Điện hạ, người mau trở về yến tiệc đi. Yến tiệc vẫn chưa tan, sứ thần vẫn chưa rời đi, bệ hạ đang ban thưởng cho sứ thần đấy ạ.”

Tạ Trùng Tự nghe mà thấy phiền muộn đến cực điểm, nàng thật không muốn quay về đó làm một bình hoa, nhưng lại không thể tự ý bỏ đi như vậy, sẽ làm mất mặt Phụ hoàng, mất mặt Đại Tề.

Tạ Trùng Tự nén giận, liếc Tuyên Giác đang đứng trước mặt rồi nói với Diệp Trúc phía sau, "Diệp Trúc, ngươi nhìn hắn chằm chằm cho ta, đợi lát nữa mời hắn đi Vị Ương cung. Đừng để cho hắn chạy mất.”

Diệp Trúc: "......” Cái gì???

Tuyên Giác làm như không nghe thấy, không nói gì.

Tạ Trùng Tự nhìn lại đôi mắt không chớp của Tuyên Giác, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, chỉ về hướng nam, nói: "Hôm nay không nói rõ ràng, thì đời này đừng nói nữa. Cửa nam ở đây, ngươi cứ việc đi. Đi càng xa càng tốt.”

Tuyên Giác lúc này mới hơi híp mắt lại nhìn nàng.

Chờ Tạ Trùng Tự đi xa, mới thu hồi ánh mắt, đối diện với Diệp Trúc đang nơm nớp lo sợ nói: "Chỉ là một chút việc nhỏ không khéo chọc điện hạ không vui. Diệp Trúc cô nương không cần lo lắng, không có việc gì.”

Diệp Trúc trong lòng thầm nghĩ, nàng ma màtin thì chính là con chó con. Nàng cũng chưa từng thấy điện hạ tức giận như vậy.

Điện hạ bình thường vui cười tức giận đều sẽ không để cảm xúc ấy qua đêm, nhưng lần này hỏa khí lại lớn như vậy, vừa rồi còn phải nén giận, thật không biết là có chuyện gì rồi nữa. Diệp Trúc ở trong lòng âm thầm thắp ba nén nhang cho Tuyên Giác, thầm nghĩ: Tuyên đại nhân tự giải quyết cho tốt.

Trăng lên tận ngọn liễu, trăng tròn vành vạch, yến tiệc náo nhiệt vẫn chưa tan, mọi người đều ham vui chưa có ai rời đi.

Tạ Sách Đạo ngồi ở vị trí đầu, lần lượt ban thưởng cho sứ thần các nước, không khí trên yến tiệc vô cùng rộn ràng, chủ và khách đều tận hứng, hòa hợp không thôi.

Tạ Trùng Tự ngồi ngay ngắn bên cạnh Tạ Sách Đạo nhưng lòng nàng lại ngổn ngang trăm mối. Ngay cả Phụ hoàng nói gì nàng cũng không nghe lọt vào tai, lòng đang suy tính xem lát nữa quay về mở miệng nói như thế với Tuyên Giác.

Cục diện bây giờ rất rối ren. Nàng nghĩ mãi vẫn không biết bản thân đã để lộ sơ hở khi nào? Rốt cuộc là Tuyên Giác biết từ khi nào? Lại giấu ở trong lòng bao lâu?

Nếu ngay từ đầu nàng thẳng thắn nói với hắn, hẳn sẽ không khiến hắn khác thường như bây giờ.

Cục diện bây giờ thật làm nàng bó tay bó chân, không biết phải làm sao cho tốt.

“Nhĩ Ngọc?" Tạ Sách Đạo đột nhiên gọi nàng, cắt đứt ý nghĩ miên man của Tạ Trùng Tự, “Cố tướng đang nói chuyện với con.”

“A?" Tạ Trùng Tự ngẩng đầu nhìn, liền thấy Cố Cửu Băng đang chăm chú nhìn nàng, thấy nàng rốt cuộc cũng đã chú ý đến hắn, lúc này mới thong dong cười nói: "Bệ hạ nói chuyện thành thân của điện hạ phải xem ý của điện hạ như thế nào, bệ hạ sẽ không nhúng tay vào. Nghe ý của điện hạ, hẳn là chướng mắt Đông Yến chúng ta. Nhưng thần vẫn phải tận trách nhiều lời lần nữa, chỉ cần điện hạ gật đầu, thì Đông Yến ta liền mang sính lễ sang Đại Tề cầu điện hạ về làm Hậu của chúng ta.”

Tạ Trùng Tự mặt không chút thay đổi, híp mắt nhìn Cố Cửu Băng đang thao thao bất tuyệt bên dưới, đã biết mình lắm miệng vậy vậy thì đừng nói nữa.

Nàng cười cho lấy lệ nói: “Lời Cố tướng không đúng rồi, lời như vậy thật oan uổng cho bổn cung. Bổn cung không phải chướng mắt Hoàng đế Đông Yến, chỉ là lòng bổn cung vẫn hướng về lưỡng tình tương duyệt mà thôi, nếu lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau thì chính ta đất trời tác thành, Cố tướng thấy có đúng không?”

Nói xong, Tạ Trùng Tự cười cười nhìn Cố Cửu Băng một lúc, thưởng thúc vẻ mặt nén giận của lão hồ ly kia, lại nói, “Hơn nữa, Cố tướng nhìn Đại Tề chúng ta, Hậu vị đã để trống hơn mười năm, Phụ hoàng ta cũng không gấp, hẳn Hoàng đế quý quốc cũng vậy, Cố tướng không cần nhọc lòng.”

Chỉ thiếu điều nói trắng ra với với lão: Hoàng đế không vội thái giám đã vội.

Cố Cửu Băng đã lã cáo già thành tinh, da mặt dày, lại nói: "Thần tử phải có trách nhiệm phân ưu cho Đế vương, việc này au cũng là bổn phận của. Là thần lắm miệng, không suy nghĩ kỹ càng làm cho điện hạ khó chịu rồi. Vậy, thần chúc điện hạ…”

“Được như ý nguyện." Hắn ta cười cười, nói.

Tạ Trùng Tự bị nụ cười nửa vời của Cố Cửu Băng làm cho giật mình, đợi đến khi khi hắn ta ngồi về chỗ cũ vẫn chưa bình tĩnh lại được.

***

Suy nghĩ lúc trước bị cắt đứt, lúc Tạ Trùng Tự trở về Vị Ương cung, vẫn chưa nghic ra phải mở miệng nói với Tuyên Giác như thế nào.

Nàng kiên trì đi vào trong cung, băn khoăn quét mắt một vòng, lại không thấy Tuyên Giác đâu, thấy vậy trong lòng liền trầm xuống. Thấy Diệp Trúc đứng ngồi không yên đứng ở trước cửa điện, bước nhanh tiến lên hỏi: "Người đâu? Chạy rồi?!”

Diệp Trúc lúng ta lúng túng nói: "... Ở bên trong.”

Nói xong chỉ chỉ đại điện. Diệp Trúc chần chờ nói: "Điện hạ…”

Chỉ nghe thấy tiếng "lạch cạch" mở cửa, lại "lạch cạch" đóng cửa - -

Tạ Trùng Tự trực tiếp đạp cửa đi vào, nhốt Diệp Trúc ở ngoài cửa.

Diệp Trúc sờ chóp mũi suýt chút nữa không bị đụng phải, lầm bầm nói: "Hỏa khí lớn như vậy.... Tuyên đại nhân…Bảo trọng.”

Trong điện ánh nến nhảy nhót, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ.

Tuyên Giác đang nhìn bức tranh thêu hai mặt kia.

Bức tranh thêu cảnh non sông, trùng trùng điệp điệp, chập chùng phồn hoa.

Lúc này cả người hắn cũng giống như bức tranh thủy mặc kia, thanh lịch, tao nhã. Tuyên Giác nghe động tĩnh, chậm rãi nghiêng đầu nhìn thấy nàng, thì cụp mắt nhẹ giọng: "Điện hạ.”

Màu da của của hắn dưới ánh đèn cực nhạt, trước khi hắn cụ mắt, Tạ Trùng Tự vẫn kịp bắt lấy màu sắc trong mắt hắn, ánh mắt phản chiếu ánh đèn cũng cực nhạt, màu môi cũng vậy, nhạt.

Hệt như người từ tranh vẽ bước ra, thanh nhạt, không vướng khói lửa nhân gian.

Tạ Trùng Tự đứng đó cau mày nhìn Tuyên Giác, hồi lâu không nghe thấy tiếng động của nàng, Tuyên Giác mới ngẩng đầu, úc này, màu mắt của hắn sâu hơn, khóe mắt có chút đỏ. Giống hệt con thỏ nhỏ bị ngừo bắt nặt vậy.

Tạ Trùng Tự thu mắt, ngồi xuống nhuyễn tháp, chỉ chỉ ghế thái sư bên cạnh, nói: "Ngồi.”

Tuyên Giác không nhúc nhích.

Tạ Trùng Tự nhíu mày, mắt hạnh trừng hắn, mới thấy hắn từ từ đi tới.

Như là bất đắc dĩ, nàng nghe tiếng thở dài dung túng rất nhẹ của Tuyên Giác.

“Điện hạ, mọi chuyện trước kia, cầu người đừng đào tận gốc rễ nữa, được không?" Tuyên Giác ôn hòa nói, cho dù hắn có đau đến mức tim bị khoét sâu rỉ máu, thì khi nói chuyện với với nàng, vẫn phá lệ nhẹ nhàng như cũ. "Người để cho ta làm quan trong triều, thì Giác sẽ tận sức, hệt như Lương Ngu Mộc tận trung với triều đình, bá tánh. Nếu người không muốn ta nhúng tay vào hôn sự của của người, thì khi trở về, ta lập tức thu tay, tuyệt đối sẽ không nhúng vào. Người muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, chỉ cần không nhắc lại chuyện cũ nữa, được không?”

Tạ Trùng Tự bị mấy lời của Tuyên Giác chọc tức đến mức ho khan, nàng che miệng, ho không ngừng, một lúc sau mới ngưng lại, hung thần sát khí nói: "Ngồi!”

Tuyên Giác nhẹ nhàng nói: "Người còn muoosn ta cầu người thêm một lần nữa sao?”

Tạ Trùng Tự thật sự không nghĩ Tuyên Giác sẽ nói đến ngõ cụt như vậy, tức giận mà cười: "Cầu ta bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Không phải ngươi cảm thấy có lỗi với ta sao. Được, được, lại đây, ta và ngươi tính toán nợ cũ cho rõ ràng…”

Nàng đập mạnh bàn, quát: "Cút lại đây, đừng để cho ta nói lần thứ ba!"