Song Trọng Sinh Chi Đào Ly

Chương 76




Vân Hề đối với vẻ mặt ngẩn ngơ của Hàn Diệp Tu đành nở một nụ cười nhẹ, sau đó giả vờ nói: “Đừng coi là thật, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”

Nhưng mà Hàn Diệp Tu vẫn nhìn Vân Hề không chớp mắt, đáy mắt hắn còn mang theo sự thống khổ dày đăhc, hắn không biết kiếp trước Vân Hề phải đón nhận tin cậu bị ung thư dạ dày như thế nào, khi đó hắn đang làm gì chứ? Có thể đang bận rộn làm việc, cũng có thể đang chơi đùa lêu lổng với kẻ khác. Khi hắn hưởng thụ cái gọi là cuộc sống kích thích thì Vân Hề đang phải đối mặt với sự tuyệt vọng cùng cực.

Cho đến giờ phút này Hàn Diệp Tu mới hiểu được, kiếp trước hắn không chỉ bỏ lỡ ba nhăm, mà có cả thời điểm cuối cùng của mạng sống Vân Hề. Trong ba năm kia hắn nhận được cái gọi là kích thích, nhưng lại mất đi mạng sống của người hắn yêu quý nhất.

Hàn Diệp Tu lảo đảo đi lên trước ôm chầm lấy Vân Hề vào lòng, hắn cảm giác viền mắt mình có chút xót, hình như có thứ gì đó vừa chảy ra, thế cho nên hắn chỉ dám chôn đầu vào cổ cậu. Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu, nức nở nói: “Vân Hề, em cho anh một cơ hội để bù đắp được không? Anh sẽ không làm em thất vọng nữa, những chuyện kiếp trước anh làm quả thực không đúng với em, anh sai rồi, em, em có thể cho anh một cơ hội được không? Anh luôn nghĩ rằng ý nghĩ của việc anh được sống lại là vì chuyện này, anh chỉ biết rằng cả đời này mình phải bù đắp sai lầm, nếu như không có em, anh thậm chí còn không biết nguyên nhân mình còn tồn tại…”

Hàn Diệp Tu càng nói giọng càng nhỏ, thân thể hắn cũng run run, thật khiến Vân Hề hoài nghi người đàn ông luôn cao ngạo này có phải là khóc rồi không.

Vân Hề rũ mắt xuống thu lại đáy mắt phức tạp, cậu nhẹ nhàng đẩy Hàn Diệp Tu ra, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, bác sĩ còn đang đợi thông báo kết quả.”

Hàn Diệp Tu chán nản lùi lại vài bước, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu Vân Hề, hắn hung hăng lau lấy khuôn mặt nhếch nhác, dùng giọng khàn khàn nói: “Được.”

Vân Hề ừ một tiếng cứ như vậy buông mắt xuống, xoay người đi đến khoa phóng xạ, lại một lần nữa bỏ Hàn Diệp Tu lại

Hàn Diệp Tu đứng nguyên tại chỗ vài giây rồi nhanh chân đuổi theo Vân Hề, thống khổ nơi đáy mắt cũng bị hắn hung hăng ép xuống dưới, cho đến giờ phút này hắn không còn có suy nghĩ muốn buông tha nữa.

Bởi vì trước đó Vân Hề đã đem toàn bộ thức ăn ói ra hết cho nên cậu không cần phải trải qua dằn vặt bị rửa ruột, làm xong xét nghiệm dạ dày, cậu cùng Hàn Diệp Tu cùng nhau ra bên ngoài chờ kết quả.

Chờ đợi thường khiến người ta cảm thấy dài dằng dặc, từ khi Vân Hề đi ra khỏi khoa phóng xạ cậu vẫn chưa từng mở miệng. Thực chất trên đường đến bệnh viện cậu đã đoán trước được bệnh dạ dày của mình, nghỉ ngơi không tốt, tinh thần căng thẳng, tâm tình hậm hực, hơn nữa bụng rỗng mà ăn dầu mỡ nhiều sẽ khiến dạ dày bị kích thích đến bệnh tật, chỉ là cậu không ngờ được dạ dày mình lại hư hỏng như vậy, lúc vừa đến Mỹ chỉ bị viêm dạ dày, hiện tại đã bị thủng, nếu qua một thời gian nữa chắc chắn là ung thư, cậu nghĩ loại bệnh dạ dày này cuối cùng cũng vẫn xuất hiện trên người mình.

Hàn Diệp Tu đối với sự trầm mặc của Vân Hề càng khẩn trương hơn nhiều, cậu bị thủng dạ dày đã khiến hắn sợ hãi vô cùng, đừng nói cậu còn mắc thêm bệnh nào khác.

Hai người ngồi ngoài hơn hai mươi phút mới có kết quả, Vân Hề thậm chí còn không chú ý đến cuộn phum mà đứng thẳng dậy đi vào trong phòng khám bệnh, Hàn Diệp Tu cũng không kịp hỏi cái gì, cầm cuộn phim lên vội vàng đuổi theo cậu.

Trở lại phòng khám bệnh, Vân Hề cúi đầu ngồi trên ghế, Hàn Diệp Tu cũng đã trao kết quả cho bác sĩ.

Bác sĩ đầu tiên nhìn vào kết quả xét nghiệm, lại nhìn đến cuộn phim, cuối cùng hắn trầm ngâm một tiếng, như đang cố gắng lựa chọn từ ngữ, rất nghiêm túc nhìn về Vân Hề: “Trước khi tôi nói kết quả, mong cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Vân Hề ngẩn người, sau đó chỉ đành gật đầu: “Mời ngài.”

Bác sĩ chỉ vào cuộn phim trên bàn, trầm giọng nói: “Đã kiểm tra phần niêm mạc dạ dày bất thường của cậu.” Bác sĩ nói rồi chỉ vào một chỗ khác trong cuộn phim: “Căn cứ vào kết quả xét nghiệm, có thể chuẩn đoán đây là ung thư dạ dày giai đoạn đầu.”

Hàn Diệp Tu trước mắt bỗng tối đen, ngã nhào lên chiếc ghế bên cạnh Vân Hề, tiếng động lớn đến mức khiến cả bác sĩ và Vân Hề đều phải liếc mắt. Bác sĩ đã gặp qua nhiều trường hợp thế này cho nên đối với hành vi của Hàn Diệp Tu cũng không thấy kì quái nữa, tuy rằng hắn rất ngạc nhiên về mối quan hệ giữa Hàn Diệp Tu và Vân Hề nhưng cũng thức thời không hỏi ra, chỉ an ủi nói: “Đừng lo lắng quá, chỉ là giai đoạn đầu thôi.”

Hàn Diệp Tu gật đầu với Vân Hề, khuôn mặt tươi cười so với khóc mếu còn khó coi hơn: “Vừa rồi hơi trơn.”

Nhưng mà Vân Hề cũng quay đầu lại nhìn về phía bác sĩ nói: “Bác sĩ, ngài xác định là ung thư dạ dày sao? Tôi không hề phát hiện ra triệu chứng nào của bệnh, bình thường còn rất chú trọng bảo dưỡng.”

Bác sĩ đối mặt với nghi ngờ của Vân Hề cũng không lộ ra hờn giận, mà tiếp tục kiên trì nói: “Ung thư dạ dày giai đoạn đầu không có triệu chứng bệnh rõ ràng, cũng bởi vậy cho nên thường bị xem nhẹ, chờ đến khi phát hiện thò đã chậm mất rồi. Nhưng mà xét về trường hợp của cậu, cũng có thể là gia đình bị bệnh này trước? Ung thư dạ dày là bệnh di truyền.”

Di truyền? Nếu như là những người khác, sợ rằng sẽ lập tức hồi tưởng lại xem người thân mình có ai đã từng mắc qua bệnh này không, thế nhưng chiếu vào Vân Hề thì hoàn toàn là một chuyện nực cười. Từ khi cậu bắt đầu hiểu biết đã ở trong cô nhi viện rồi, cậu căn bản không biết thân nhân của mình là ai, thậm chí họ còn sống hay đã chết cũng không biết, người nhà, di truyền cùng cậu căn bản không có liên quan.

Nhưng mà điều duy nhất hiện tại Vân Hề có thể khẳng định chính là bệnh của mình rất có khả năng bị di truyền. Kiếp trước mắt ung thư dạ dày cậu có thể giải thicha là do mình hành hạ nó đến nghiêm trọng, nhưng đời này chú ý bảo dưỡng vẫn có thể mắc thì ngoài di truyền không có nguyên nhân nào khác.

Hàn Diệp Tu nhìn Vân Hề trầm mặc một bên, cầm tay cậu nhẹ nhàng nói: “Em đừng sợ, có anh ở đây.”

Vân Hề kéo kéo khóe miệng, cuối cùng cũng không giãy giụa, ngược lại nhìn về phía bác sĩ nói: “Có cần chữa trị bằng hóa chất không?”

Bác sĩ gật đầu ôn hòa nói: “Hiện nay tế bào ung thư còn chưa di căn, hình dạng khối u trong dạ dày cũng rõ ràng, chỉ cần phẫu thuật kết hợp với điều trị bằng hóa chất là phương pháp tối ưu nhất. May mắn là phát hiện đúng lúc, tuy rằng lúc đầu điều trị thủng dạ dày có chút phiền phức, nhưng mà tình hình bây giờ coi như có hy vọng. Tôi sẽ kê danh sách thuốc cho cậu, người nhà bệnh nhân lo đi làm thủ tục nằm viện, trước tiên đêm nay cứ dùng thuốc, sáng mai sẽ kiểm tra lại lần nữa, nếu như không có vấn đề gì quá lớn thì có thể tiến hành phẫu thuật.” Bác sĩ vừa nói vừa viết đơn thuốc đưa cho Hàn Diệp Tu, còn nói thêm vơi Vân Hề: “Duy trì tâm trạng thật tốt, thượng đế sẽ phù hộ cho các cậu.”

Vân Hề thấp giọng nói một câu cảm ơn, liền đứng dậy kéo Hàn Diệp Tu ra ngoài làm thủ tục nhập viện, nhưng Hàn Diệp Tu lại không dám khiến cậu mệt moit, trấn an vài câu liền tự thân chạy ra ngoài.

Vân Hề kinh ngạc nhìn vài giây, sau đó cúi thấp đầu xuống. Kiếp trước khi cậu biết mình bị ung thư dạ dày đã là giai đoạn cuối, khi đó điều trị bằng hóa chất cũng chỉ để kéo dài thêm thời gian sống một chút mà thôi, mà cậu lúc đó tiền lương một tháng cũng không tính là nhiều, căn bản không thể chỗng đỡ được chi phí thuốc men và nằm viện đắt đỏ, cuối cùng cậu lựa chọn buông tha việc điều trị, đồng thời còn bị sa thải. Cậu đi đến Sào Tửu chờ Hàn Diệp Tu muốn nói cho hắn biết mình đã bị ung thư dạ dày, cũng là muốn hỏi hắn một đáp án cuối cùng, càng không viển vông nối lại tình xưa với hắn.

Nhưng mà cậu thật không ngờ khi mình được sống lại vẫn mắc phải căn bệnh ung thư dạ dày này, lần này ở bên cạnh cậu còn có Hàn Diệp Tu kiếp trước không hề liếc mắt với cậu một chút, ôi cuộc sống thật kì quái.

“Hai người là người yêu sao?”

“Hửm? ” Vân Hề giương mắt trùng hợp thấy được ánh mắt của bác sĩ.

Bác sĩ cười xấu hổ: “Xin lỗi, đây không phải là điều tôi nên hỏi, nhưng thực sự tò mò không nhịn được.”

Tư tưởng hôn nhân của Mỹ luôn rất rộng mử, cũng không kì thị đồng tính, cho nên bác sĩ này cũng chỉ đơn thuần hỏi qua một chút, trong mắt không hề có sự khinh thường nào.

Vân Hề dừng một chút, sau đó lắc đầu: “Không phải đâu.”

“Thật đáng tiếc.” bác sĩ có chút thất vọng nói, lập tức ý thức được trong lời nói của mình có chút nóng vội: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hai người là người yêu của nhau, bạn bè không thể quan tâm được như thế.’

Vân Hề rũ mắt xuống nhẹ nói: “Ừ, không sao.”

Bác sĩ thấy Vân Hề không có ý muốn nói chuyện nữa, đành nhún vai ngậm miệng lại. Không bao lâu sau đã thấy Hàn Diệp Tu cầm theo bịch lớn bịch nhỏ đến phòng khám, đầu tiên hắn nhìn sắc mặt Vân Hề một chút rồi mới cẩn thận đến nâng Vân Hề dậy: ‘Đi thôi, anh mang em đến phòng bệnh.’

Vân Hề cũng thuận thế đứng lên, sau khi nói câu hẹn gặp lại với bác sĩ thì theo Hàn Diệp Tu đi ra ngoài. Bởi vì phòng khám và khu bệnh nhân không nằm trong cũng một tòa nhà cho nên vẫn phải cuốc bộ một đoạn không tính là ngắn. Hàn Diệp Tu vốn muốn ôm Vân Hề đi, nhưng lạ sợ cậu không vui nên chỉ chậm rãi đi bên cạnh, đỡ cậu đến phòng bệnh.

Căn phòng Hàn Diệp Tu chuẩn bị cho Vân Hề là một phòng bệnh đơn, điều dưỡng thấy Hàn Diệp Tu cẩn thận đỡ cậu đi từng bước, cũng tiến lên hỏi thăm: ‘Bác sĩ có dặn quan thủng dạ dày nên hoạt động mạnh, lát nữa sẽ tiến hành phẫu thuật, cho nên tạm thời ngài không thể ăn uống, ngài có nhịn được không?’

“Tôi không sao. ” Vân Hề nói: “Anh về trước đi, đêm nay cảm ơn anh, Chi phí hôm nay tôi sẽ thanh toán qua thẻ.”

Hàn Diệp Tu tâm như cứng lại, những lời này của Vân Hề còn sắc hơn cả dao găm, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút,khẩn trương nói: “Vân Hề, em cứ phải phân chia rạch ròi với anh như vậy sao?”

Vân Hề nhợt nhạt cười cười, cậu nói: “Cái này tại sao lại không phân? Tôi và anh nhiều lắm chỉ là bạn bè bình thường, không trả lại tiền cho anh là không đúng.”

“Được rồi.” Hàn Diệp Tu cố gắng làm ra vẻ mặt tươi cười nói: “Nếu như như vậy có thể khiến em vui là được rồi, em muốn thế nào thì sẽ là thế đó, nhưng anh sẽ không quay về, chúng ta là bạn bè bình thường, là bạn bè thì khi nằm viện ở lại chăm sóc cũng không quá phận đúng không?

Vân Hề liếc mắt nhìn Hàn Diệp Tu buồn bã nói: “Ngươi thật là hội thuận can ba.”

“Ưm. ” Hàn Diệp Tu gật đầu cũng không phủ nhận, hắn dịu dàng đắp dém lại góc chăn cho Vân Hề: “Ngủ một chút đi, lát nữa phải làm phẫu thuật rồi, cố gắng bảo vệ sức khỏe.”

“Hàn Diệp Tu, anh…”

“Nếu như em dự định nói anh hãy rời đi thì thôi đi.” Hàn Diệp Tu nhíu mày, ngắt lời nói: “Những chuyện khác anh có thể dễ dàng đồng ý với em, nhưng riêng chuyện này thì không cần phải bàn lại.”

Vân Hề liếc mắt nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem anh có đem điện thoại di động theo không thôi.”

Phản ứng đầu tiên của Hàn Diệp Tu là sửng sốt, lập tức móc điện thoại di động ra đưa cho Vân Hề, lúng túng nói: “Có chứ, đây.”

Vân Hề thấp giọng nói cảm ơn rồi nhận điện thoại: “Mật khẩu.”

“Sinh nhật em.”

Vân Hề dừng một chút, lại giả vờ như không có việc gì ấn mật khẩu vào máy, sau đó nhanh chóng gọi một cú điện thoại. Điện thoại vang lên thật lâu mới được nối máy, kèm theo đó là tiếng hét to của Vân Nhạc.

“Ai? Có việc nói mau, tôi bề bộn nhiều việc.”

Vân Hề nhíu nhíu mi trầm giọng nói: “Tiểu nhạc còn ồn áo cái gì? Trễ như thế tại sao con vẫn còn chưa ngủ?”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ nghe Leon cười xấu hổ nói: “Ukm, đang chuẩn bị đi ngủ, cậu vừa đổi số điện thoại sao?”

Vân Hề đối với hành vi lảng sang chuyện khác của Leon cũng không nói thêm gì, chỉ nói thêm: “Không đổi, điện thoại di động cũng không dùng nữa. Leon, tôi chuẩn bị đi du lịch, đơn xin phép tôi đã gửi vào email cho anh rồi, mấy ngày nay Vân Nhạc đành nhờ anh chăm sóc vậy.”

“Du lịch?” Leon kinh ngạc hô lên một tiếng: “Một mình cậu sao? Sao tự nhiên lại muốn đi du lịch?”

“Ukm, giải sầu thôi, cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước.” Vân Hề nói xong không đợi Leon phản ứng đã cúp điện thoại.

Hàn Diệp Tu nhận lấy di động, nói: “Em không có ý định nói cho mấy người kia biết sao?”

“Không, nói ra càng khiến bọn họ lo lắng, như thế này là tốt rồi.”

Hàn Diệp Tu nghe vậy cúi đầu cười thành tiếng, đáy mắt mang theo sự vui sướng

“Làm sao vậy?”

Hàn Diệp Tu lắc đầu chỉ cười không nói gì, hắn sẽ không nói cho Vân Hề biết rằng cậu luôn không đơn độc bởi vì đã có hắn ở bên.