Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 84: Sở ba tuổi nhõng nhẽo




An Nhu ôm cổ Sở Hư Uyên, nửa ngày cũng không muốn buông tay.

Hiện tại cả người cô như lọt vào trong sương mù, có loại cảm giác nằm mơ...

Cô thật sự chọn đúng rồi sao?

Không có hiểu sai ý?

Thì ra... Người cô thích cũng thích cô.

Sở Hư Uyên đứng trong chốc lát, ngã người ra sau, trực tiếp ngồi trở lại trên sô pha, vững vàng đặt An Nhu ngồi ở trên đùi, giọng lười biếng: "Kích động đến như vậy sao?"

Anh cố ý xuyên tạc tâm trạng hiện tại của An Nhu, còn anh thì trầm ổn hơn nhiều.

Mèo con vẫn luôn chôn ở cổ anh rốt cuộc cũng nguyện ý ngẩng đầu, hốc mắt đỏ đỏ, lại dùng sức trừng mắt liếc anh.

"Sở Hư Uyên, tiếng tim đập của anh em đều nghe thấy được!" Cái loại kịch liệt hỗn độn này, anh thật tưởng bản thân mình là thánh à, ở đó còn giả bộ?

Sở Hư Uyên giật mình ngạc nhiên, có chút ngoài dự đoán, anh cũng không có phản bác An Nhu, mà là hôn trán cô, nhỏ giọng cười: "Ừ."

Thật ra đây là một nước cơ đầy nguy hiểm, nếu An Nhu không có ý này, hoặc là không hiểu, như vậy... Kế tiếp sẽ rất phiền phức.

Chỉ là vào một giây kia, nói không rõ tại sao... Ở trên Baidu có vô số cách, Sở Hư Uyên vẫn lựa chọn cách riêng của mình. Thật ra, cũng không tính là cách tỏ tình lãng mạn, nhưng đối với anh mà nói, hai tay dâng hết toàn bộ gia sản của mình... Chính là thông báo tốt nhất.

Cho dù cuối cùng An Nhu có lựa chọn anh hay không, thì em ấy cũng đã có được ít nhất một phần hai giá trị con người trong mớ tài sản kia của anh.

An Nhu ngây người một lát, bị sự khác thường vô cớ của Sở Hư Uyên làm cho ngu người. Vốn dĩ cô chưa từng nói chuyện yêu đương, nên cũng không biết bản thân nên làm gì trong trường hợp này... Có cảm giác không khí giữa hai người khác với những lúc ở chung hồi trước... Có gì đó, không thể nói thành lời.

"Được rồi, không còn sớm, em ngủ sớm đi."

Sở Hư Uyên vỗ vỗ đầu mèo con đang vùi người ở trong lòng ngực mình, giọng bình tĩnh: "Ngày mai dẫn em đi ra ngoài chơi, ngoan."

Âm cuối hơi hơi cao, làm lòng cồn cào ngứa ngáy.

An Nhu bị âm điệu vô tình này của Sở Hư Uyên trêu chọc, khiến mặt đỏ lên, nhưng cô cũng cảm thấy đầu óc hiện tại có hơi hỗn loạn, dứt khoát từ trên người Sở Hư Uyên bò xuống, tầm mắt có chút trốn tránh: "Sở tiên sinh, à... Em đi ngủ trước! Anh cũng ngủ sớm! Chúc anh ngủ ngon!"

Nói xong, An Nhu xoay người vội vàng chạy lên lầu, bóng dáng có chút chật vật, tìm được phòng bản thân từng ở, trực tiếp mở cửa đi vào.

Lưu lại một mình Sở Hư Uyên dựa ngồi ở trên sô pha, thất thần một hồi lâu, mới tay vỗ về đôi môi, cười khẽ ra tiếng.

Mèo con ngu ngốc... Mặc kệ thế nào, hiện tại con nhóc này đã là người của anh.

Kế tiếp còn có rất nhiều cơ hội ở chung, thời gian còn rất dài.

Khom lưng sắp xếp lại chồng giấy tờ cùng phong thư bị An Nhu dẫm lên bàn trà rơi tán loạn dưới đất, Sở Hư Uyên chậm rì rì đi lên lầu hai, vào thư phòng lục soát thêm càng nhiều thông tin về chuyện yêu đương.

Nếu hai người đều là tay mới trong tình cảm nam nữ thì cũng không có gì không tốt. Có thể cùng nhau từ từ học, tri thức không có giới hạn.

An Nhu nhút nhát chạy trốn vào phòng, đêm đầu tiên trong suốt mấy tháng này không làm bài tập hay vùi đầu viết chương trình phần mềm, mà là trực tiếp rửa mặt, leo thẳng lên giường ngủ liền mạch lưu loát.

Ngủ thẳng giấc cho đến tận chín giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh. Chuyện thứ nhất sau khi thức dậy chính là ngồi ở trên giường phát ngốc, thuận tiện tiến hành kiểm điểm bản thân.

Quả thực như là đang nằm mơ vậy... Như thế nào lại tùy tùy tiện tiện chấp nhận quen Sở Hư Uyên?!

Hừ, lúc ấy mình nên chọn tài sản cố định hay là vốn lưu động, chọn Sở Hư Uyên làm gì kia chứ?!

Nhìn xem, người này lại đặt bẫy để cô tự nguyện rơi vào, rất ư là quen cửa quen nẻo!

Quả thực phải bị trí thông minh của chính mình làm tức khóc.

Ở trên giường lăn qua lộn lại lăn vài vòng, An Nhu lưu loát sửa sang lại tâm tình. Lúc này mới chú ý tới khu ổ cứng trong đầu có một tin nhắn chưa đọc.

【 tỉnh chưa? Nếu tỉnh, thì đến tủ quần áo chọn bộ nào em thích, nếu không thích thì gửi mẫu cho anh, anh sẽ cho người đổi lại hết cho em. 】

Thời gian gửi là tám giờ sáng hôm nay.

Nhìn lại thời gian, có hơi trễ.

An Nhu dừng một chút, chạy tới trước tủ quần áo, mở ra nhìn, liếc mắt một cái đã giật mình kinh ngạc tới rồi.

Ngay từ đầu, bên trong chỉ toàn là áo sơ mi trắng đen và tây trang, ba màu sắc chủ đạo đơn giản. Hiện tại tất cả đều được đổi thành quần áo của phái nữ, từ áo khoác đến váy... Cái gì cần có đều có. Bên cạnh còn treo rất nhiều túi xách phong cách khác nhau.

Tầm mắt vừa chuyển, bàn trang điểm bên kia ngập nước hoa và son phấn.

Cho dù người không quan tâm đến mỹ phẫm như An Nhu cũng miễn cưỡng nhận thức được vài nhãn hiệu, cũng biết có mấy hiệu nước hoa... Bán cô cũng đều mua không nổi.

An Nhu im lặng duy trì biểu tình phức tạp ba giây, cuối cùng mới kết luận...

Làm phụ nữ của sếp lớn thật là hạnh phúc!

【 Sở tiên sinh, em đã thức rồi. 】

An Nhu do do dự dự gửi tin nhắn trả lời, lật lật tìm tìm xem xem ở trong tủ quần áo, có chút rối rắm phát hiện, kiểu dáng của mỗi một bộ quần áo ở đây cô đều rất thích.

【 cảm ơn anh đã chuẩn bị mấy thứ này cho em... Em rất là thích, cảm ơn Sở tiên sinh nhiều. ( hay là em lấy thân báo đáp cho anh nha.gif ) 】

An Nhu đen mặt.

Cô là đứng đứng đắn đắn nói chuyện, sao cái hệ thống quỷ này lại nhào ra gây chuyện vậy trời? Hơn nữa không biết có phải cô bị ảo giác hay không... Hình như hệ thống đang tự thả bay, ngày càng hành động tùy tiện thì phải?

【 không có việc gì. 】

Sở Hư Uyên dựa vào ghế, đang cầm viết ký tên thì nghe được tiếng chuông di động, mặt mày người đàn ông dịu dàng trong một cái chớp mắt, nâng mi.

【chẳng lẽ thân là bạn trai lại không nên chuẩn bị đồ cho bạn gái của chính mình sao? 】

An Nhu:... Đã chịu mười ngàn mũi tên đâm vào tim.

Khái niệm bạn trai bạn trái còn đang mơ hồ không rõ, lần thứ này bị anh cường điệu một lần, hiện tại quả thực là dở khóc dở cười.

Vành tai hoàn toàn đỏ, An Nhu ho khan hai tiếng.

"Anh đó... Đột nhiên tán tỉnh như vậy thì ai mà chịu nổi hả!" Nói xong An Nhu mới ý thức được Sở Hư Uyên không ở trước mặt, nghe không thấy, chỉ phải gõ chữ gửi đi.

【 em biết! Anh không cần nhắc nhở em! 】

Nói như vậy hình như lại có hơi thẹn quá thành giận, An Nhu dừng một chút, tiếp tục gửi.

【 mặc đẹp cũng là cho anh xem chứ ai, còn lâu em mới khách sáo. ( đương nhiên rồi, không mặc đẹp thì làm sao quyến rũ được anh. gif ) 】

An Nhu thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc chết.

Cái này! Hệ thống! Rác rưởi! Cư nhiên! Thật sự! Thả bay chính nó!

Bộ nó muốn mình chết vì xấu hổ hay sao?!!!

Vì tránh hệ thống lại xuất hiện emoji làm cô xấu hổ, dưới sự tức giận, An Nhu dứt khoát tắt máy, mắt không thấy lòng không phiền. Cô và cái hệ thống này còn lâu mới giống nhau, cô là một người con gái rụt rè nha!

An Nhu vượt qua những ngày cuối tuần ở trong nhà Sở Hư Uyên. Rốt cuộc đã là quan hệ bạn trai bạn gái, An Nhu cũng không khác sáo đề phòng như trước, sau khi Sở Hư Uyên làm trợ lý mua đồ vật dành riêng cho nữ giới lại đây thì An Nhu an lòng ngốc tại nơi này.

Thật ra, hai người không có gì, ngay từ đầu Sở Hư Uyên tính dẫn An Nhu đi ra ngoài chơi, kết quả An Nhu giữa đường có việc nên đi không được, đành đổi thành hai người cùng nhau ở nhà xử lý công việc.

Sở Hư Uyên không vui ra mặt, An Nhu không có cách nào, còn dành thời gian để dỗ anh bạn trai trẻ con này. Thật là không thể hiểu được, một người nghiện công việc, giờ lại muốn ra ngoài chơi với cô, không thích làm việc là sao!

Hiện tại đối với Sở ba tuổi, yêu đương cao hơn công việc, thật không xứng chức chủ tịch một tập đoàn lớn, bạn gái An tạm thời gánh vác trọng trách học tập chăm sóc con trẻ.

Ngày thứ hai đầu tuần, An Nhu được Sở Hư Uyên đưa đến trường, cô lễ phép kiên trì từ chối không để Sở Hư Uyên đưa cô đến trước biệt thự.

Tuy rằng nói là đã xác định quan hệ, nhưng thế này cũng quá nhanh!

An Nhu chạy nhanh như chớp về ký túc xá biệt thự, còn chưa có đi vào, thì thấy Tô Hoàng đang đứng ở trước cửa biệt thự.

"Í, Nhu Nhu, chào buổi sáng ~" Tô Hoàng cười tủm tỉm chào hỏi, biểu tình nhìn không ra chút khác thường nào.

An Nhu giật mình ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông còn ngồi trên xe. Hiện tại cô không cảm thấy hai người kia có thể sinh ra cảm tình gì, nhưng dựa vào trình độ đối chọi giữa hai người kia...

An Nhu thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là tình huống như thế nào mới làm hai nhân vật nam nữ chủ ghét nhau như vậy.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, Sở Hư Uyên xa xa liếc mắt nhìn Tô Hoàng. Người thông minh, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ giao lưu rất nhiều tin tức.

Bao gồm khiêu khích, bao gồm khinh thường.

Cười lạnh một tiếng, Sở Hư Uyên quay đầu dịu dàng nhìn An Nhu, vẫy vẫy tay: "Buổi tối gặp."

Sau khi nghe An Nhu nói không muốn anh xuống xe, nhưng anh vẫn khiêu khích Tô Hoàng, địch ý không hề giảm.

Tô Hoàng cũng đi tới, ôm chặt cánh tay An Nhu, làm như trước kia chưa từng bao giờ đối chọi gay gắt với Sở Hư Uyên vậy: "Nhu Nhu, chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa rồi, sắp lên lớp rồi."

"A... Ừ. Chờ một chút, đề mình vào trong lấy một chút đồ vật..."

An Nhu run bần bật, theo bản năng trả lời Tô Hoàng: "Nhanh thôi."

Nói, cô vội vàng đẩy ra cổng rào tre đi vào.

Cũng không phải An Nhu không muốn quan tâm, mà thật sự là, thứ nhất, việc này cô quan tâm không được, thứ hai... Cô thật sự sắp đi trễ. Hơn nữa, An Nhu cũng không ngờ rằng Tô Hoàng vẫn còn đang đợi cô đến lớp chung. Giờ này đáng lý ra Tô Hoàng đã đến trường rồi mới đúng.

Lấy xong trở ra, An Nhu hơi nhẹ nhàng thở ra, Sở Hư Uyên đã không còn nữa. Nhưng Tô Hoàng lại vẫn đứng ở cửa, như đang suy nghĩ đó, nhìn cô đăm đăm, hơi rợn người.

"Ở bên nhau?" Thân mật ôm chặt cánh tay An Nhu, Tô Hoàng thình lình mở miệng.

"Hả? À... Xem như đi."

Tuy rằng đã xác định quan hệ, An Nhu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là tuyên bố chuyện này với người thân thiết: "Ừm... Mới hôm kia thôi."

Mới tuần trước cô còn đang nghĩ cách nỗ lực tới gần Sở Hư Uyên, một tuần sau... Đã xác định quan hệ.

Sự chênh lệch thời gian cũng quá lớn.

"Hừ, đã nhìn ra."

Trước mặt An Nhu, Tô Hoàng chưa bao giờ che dấu bản thân mình chán ghét Sở Hư Uyên. Lúc này cũng chỉ là cười lạnh nói: "Tiện nghi anh ta."

An Nhu yên lặng cười.

Thật sự là cô không biết nói như thế nào, nói cái gì cũng không đúng, chỉ có thể...

"Tô Hoàng, cậu... Rốt cuộc tại sao lại nảy sinh mâu thuẫn vớ Sở tiên sinh vậy?" An Nhu có chút tò mò.

Cốt truyện trật đường rây không nói, cô chỉ là không hiểu được, tại sao hai người kia lại đối địch đến nước này. Đương nhiên, Sở Hư Uyên là coi thường, còn Tô Hoàng lại là nhìn không thuận mắt.

"Nhìn ra sao cũng không vừa mắt."

Tô Hoàng trả lời đơn giản thô bạo, kéo cánh tay An Nhu, Tô Hoàng tươi cười dịu dàng: "Được rồi, không nhắc tới anh ta nữa, không có gì tốt để nhắc tới. Nhu Nhu, hôm nay giữa trưa chờ mình chút, hai tụi mình đi ăn trưa chung đi."

Thật ra cô chưa nói thật.

Người cùng tính cách thường hay chơi chung với nhau, nhưng đối với Tô Hoàng mà nói. Ngày đầu gặp Sở Hư Uyên ở hội nghị tứ đại gia tộc cô có chút cảm tình với anh ta, nhưng đối phương cư nhiên dám chặn ngang một chân, đoạt đồ vật cô muốn...

Càng nhớ lại càng khó chịu, cho dù sau này bắt tay hợp tác trong công việc, trong lòng cũng vẫn khó chịu.

Hơn nữa, nhiều việc xảy ra, tích lũy nghẹn uất, cảm tình của Tô Hoàng đối với Sở Hư Uyên đã thành con số âm. Nói không khoa trương, ở trong cảm nhận của cô, người lỗ mãng như Hạ Dương đều tốt hơn Sở Hư Uyên rất nhiều.

Cuộc sống hàng ngày của An Nhu vẫn bình thường, đi học, trở về biệt thự nghiên cứu phần mềm.

Gần đây bọn họ nghiên cứu phát minh ra một loạt phần mềm, đã và đang chuẩn bị tiến hành đánh giá cuối cùng để xác định và cùng đưa ra thị trường. An Nhu không thể không thừa nhận, Hạ Dương nói không sai, lượng công việc khổng lồ như vậy, một mình An Nhu là làm không xong.

Những ý tưởng cô từng đưa ra, làm mọi người trong phòng nghiên cứu đều hưng phấn.

Phòng nghiên cứu đều là người trẻ tuổi, môi trường cũng rất sinh động, tiếp thu rất nhanh, nhiệt tình cũng đủ, chủ động tăng ca thêm giờ. Bọn họ cũng là thiệt tình tin tưởng vào An Nhu.

"Thôi đi, ban đầu không phải chú mày phản bác tàn nhẫn nhất sao?" Người đẹp tóc vàng cười trêu chọc, đụng vào bả vai nam sinh bên cạnh.

"Hiện tại hết ý kiến rồi?"

Thật ra, ban đầu cũng không phải ai cũng đều tin tưởng An Nhu, rốt cuộc cô chỉ là một học sinh, thẳng đến khi An Nhu gia nhập nghiên cứu, phơi bày ra năng ký ức đầy khủng bố và năng lực xuất chúng trời cho. Lúc này mới đè xuống phản đối của những thiên tài mà Hạ Dương mời về hợp tác.

Nam sinh tóc đen bị đụng bả vai, không nói gì, nhưng biểu tình có vài phần thẹn quá thành giận: "Được, tôi... Thừa nhận cô ta còn không được sao."

Người trong phòng nghiên cứu đều nở nụ cười, An Nhu đứng bên cạnh cũng nhịn không được nở nụ cười. Người trẻ tuổi này tên là Tần Hạ, là người nhỏ tuổi nhất trong phòng nghiên cứu, tính lên còn nhỏ hơn An Nhu một tuổi, cũng là người bướng bỉnh không nghe lời An Nhu nhất.

Ngay từ đầu còn cứng cổ ồn ào "nói cô là đại tiểu thư không biết làm gì", đến bây giờ mới thực lòng làm việc chung với An Nhu, cũng bất quá chỉ mới hai ba tuần mà thôi.

An Nhu cười cười, nhưng thật ra rất thản nhiên, cô không chấp nhất.

Cô cũng chậm rãi học xong cách giao lưu với người khác, hơn một nửa người trong công ty đều không phải xuất sứ từ học viện DICE. Cho nên tính cách cũng không cao ngạo như người trong học viện.

Nói thẳng, An Nhu rất thích tiếp xúc với bọn họ.

Không khí hòa bình này căn bản không cần lo lắng giữ gìn, mỗi người đều rất chờ mong đứa con đầu tiên đưa ra thị trường.

An Nhu bận suốt một tuần, cơ hồ không có thời gian gặp mặt Sở Hư Uyên. Nói là xác định quan hệ, nhưng đều là lần đầu tiên yêu đương, An Nhu cũng không biết phương thức nào thích hợp để ở chung.

Nếu nhất định phải nói, thì đại khái chính là lúc nói chuyện, không khách sáo, cũng không cân nhắc suy nghĩ mới nói ra.

An Nhu cũng có thể cảm giác được, thái độ Sở Hư Uyên tùy tính hơn nhiều so với trước. Anh ấy như là rốt cuộc đã tránh thoát gông xiềng gì đó. Giống như là từ một người trưởng thành, thoái hóa thành học sinh nhà trẻ.

An Nhu tỏ vẻ, chuyện này tuyệt đối không phải nói bừa.

【 Sở tiên sinh, em về nhà đây, anh còn ở công ty sao? Nhớ rõ ăn cơm đúng gờ nha. 】

Trước kia, An Nhu sẽ không nói loại lời nói này, hiện tại cô lại lo lắng cho sức khỏe của Sở Hư Uyên, biết giờ này anh ấy vẫn ở lại công ty làm việc, lòng nhói, đau đau.

Trên cơ bản, chuyện nhắc thúc giục Sở Hư Uyên đúng giờ ăn cơm đã trở thành công việc hằng ngày của cô.

【 anh không ăn, không muốn ăn. 】

Người đàn ông ngồi ở trong văn phòng, khép hờ con ngươi, không chút để ý trả lời. Trước mặt là từng đống giấy tờ, mà phần cơm trợ lý đưa vào lại bị anh tùy hứng đặt ở trong góc.

... Lại nữa.

An Nhu im lặng, cô đang chuẩn bị đến căn tin ăn gì đó lắp bụng rồi về ký túc xá biệt thự. Trong khoảng thời gian này, cô không ở lại lớp học thêm sau khi tan học, hiện tại cô đã đủ năng lực đuổi kịp tiến độ trên lớp. An Nhu chủ yếu tập trung tinh thần sức lực ở phòng nghiên cứu.

【 anh nhanh ăn đi, em cũng chuẩn bị đi ăn đây. 】

An Nhu bất đắc dĩ xoa xoa trán, quả thực không còn lời gì để nói.

【 công việc hôm nay rất nhiều? Anh còn chưa làm xong nữa sao? ( sờ sờ đầu, ngoan, nghe lời.gif ) 】

【 cự tuyệt, anh không nghe, em lại đây đi, chúng ta ăn chung, nếu không anh không ăn. 】

Giọng Sở Hư Uyên nhẹ nhàng, trả lời đương nhiên rồi. Anh cực cực khổ khổ chuyển địa điểm làm việc đến gần học viện là vì cái gì? Đương nhiên chính là vì cùng ăn cùng ngủ với mèo con nhà anh.

Đúng vậy, ngay lúc bắt đầu mối quan hệ, Sở Hư Uyên đã quyết chí chuyển nơi làm việc, giữa đường xác định một căn cứ điểm, vị trí ở gần học viện DICE. Cũng không phiền gì, nhân viên tập đoàn Thần Quân vẫn làm việc ở toàn nhà chính, chỉ có mình Sở Hư Uyên thay đổi vị trí mà thôi.

Sở Hư Uyên vẫn rất rõ ràng, bản thân ra vào học viện DICE quá thường xuyên sẽ làm mọi người chú ý, căn cứ theo Baidu, quá trình yêu đương không thể sốt ruột.

Cho nên, sau khi suy nghĩ, đã nhanh chân tìm được một nơi gần học viện. Nếu An Nhu không có thời gian tìm anh, thì anh cũng có thể tìm mèo con ngu ngốc nhà mình lúc nào tùy thích.

Quả nhiên lại là cái kịch bản này.

An Nhu đã quen, đành nhận mệnh, dưới chân xoay một cái, An Nhu đi ra ngoài học viện.

【biết rồi... Sở tiên sinh, hiện tại em đến với anh ngay đây. 】

Thật sự cũng không phải muốn cự tuyệt, chỉ là cảm thấy không cần thiết tốn công. Vì thế Sở Hư Uyên mới tuyên ngôn nếu cô không đến anh sẽ không ăn. Quả thực khó có thể tưởng tượng được lại có người tùy hứng đến nước này.

Vừa tức giận lại vừa buồn cười, An Nhu không thể không đi gặp Sở Hư Uyên, coi như tiết kiệm được tiền cơm. Tuy rằng cũng không bao nhiêu, nhưng hay đồng nào đỡ đồng đó.

An Nhu đi ra phía cổng trường, còn chưa đi vài bước, lại nghe được có người kêu tên mình.

"An Nhu!" giọng nữ đầy sắc nhọn, tuy rằng quen thuộc, nhưng là giọng điệu lại vô cùng ác liệt... An Nhu quay đầu, thấy một nữ sinh đang vội vàng chạy tới.

Vệ sỹ được có Sở Hư Uyên sắp xếp âm thầm ẩn núp xung quanh đang muốn ra tới, An Nhu vội vàng xua xua tay, ý bảo tạm thời không cần ra mặt. Dù sao cũng là ở trường học, cô không nghĩ làm chuyện ồn ào.

Người ra vào học viện rất nhiều, An Nhu đứng ở vị trí cửa hông, nhưng mọi người sẽ không rảnh đứng lại để ý.

"An Như Uyển." Người tới vội vàng chạy đến trước mặt cô, An Nhu nhìn cô ta chạy tới gần, lúc này mới nhẹ giọng nói.

"An Nhu, An Nhu..." An Như Uyển hiển nhiên là liều mạng chạy tới, vốn dĩ cô ta đi chính là đóa hoa trắng nhỏ yếu đuối mảnh mai. Hiện tại chạy một đoạn đường đã thở hổn hển, lúc này đứng ở trước mặt An Nhu, đang thở dốc lên xuống.

"Nhu Nhu, chị tìm em đã lâu, em muốn đi ra ngoài sao?" Cố giữ đều hơi thở, xoa xoa mồ hôi trên trán, An Như Uyển ngồi dậy, đứng ở trước mặt An Nhu, khóe miệng miễn cưỡng treo nụ cười.

An Nhu im lặng nhìn chăm chú vào cô ta, hiện tại cô không muốn nói gì với An Như Uyển. Hơn nữa, Sở Hư Uyên đang chờ cô, không thể kéo dài.

"Có chuyện gì sao?" An Nhu bình tĩnh hỏi cô ta, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

"Tôi không có nhiều thời gian, nói nhanh đi."

An Như Uyển cắn cắn môi. Hiện tại cô mới rõ, An Nhu đã không còn giống như trước kia. Rõ ràng trước kia nhìn đến cô đều lộ ra sắc mặt yếu ớt sợ hãi...

"Nhu Nhu, chị có chút việc, muốn xin em giúp đỡ." Hiện tại, An Như Uyển không thể không cúi đầu cầu xin.

"Sao em có thể chặn số điện thoại của chú thím?"

"Đó là chuyện riêng nhà tôi, không liên quan gì đến chị." Thái độ An Nhu rất kiên quyết, cũng nhìn không ra biểu tình gì.

"Còn có việc sao?" Tìm Từ Tuệ Văn, tìm An Minh Lễ, An Như Uyển cũng chỉ có chút thủ đoạn này.

Lần này An Nhu thật sự xoay người đi, lúc này An Như Uyển mới luống cuống, túm chặt tay áo của cô: "Nhu Nhu, Nhu Nhu, em... Em giúp giúp chị đi, chị phải bị thôi học..."

Sau cái ngày cô tìm An Nhu nói chuyện, An Như Uyển hoảng hốt phát hiện thông báo thôi học đã được thông qua. Cô không còn cách nào, đành đi tìm người nhà, cầu cha mẹ đến tìm Từ Tuệ Văn và An Minh Lễ, hai người kia đồng ý giúp, nhưng lại không liên lạc với An Nhu được.

Lúc ấy An Như Uyển mới hiểu rõ, chuyện đã không có khả năng.

Tại sao An Nhu lại không nhận điện thoại, nguyên nhân quá rõ ràng.

Hai ngày sau An Như Uyển rốt cuộc cũng liên hệ với Lý Văn Nhứ, lại bị cô ta mặt lạnh như băng ném một câu "thông báo thôi học của cô đã được ký quyết định". Lúc này mới làm An Như Uyển hoàn toàn hoảng sợ.