Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 10: Đói bụng




An Nhu còn chưa kịp mở lời hỏi Sở Hư Uyên thì đã bị anh nhắc nhở phải rời khỏi lớp trước thời gian nghĩ trưa.

【 Kết thúc tiết 4 rời khỏi lớp ngay, lấy cớ gì tùy cô 】

Giọng Sở Hư Uyên rất bình tĩnh.

【 nếu cô muốn người bạn kia tìm cô gây sự thì cứ ở lại 】

An Nhu còn muốn hỏi tại sao, vừa nghe Sở Hư Uyên nói, lập tức câm miệng.

Hà Văn Thiến ???

Ở trong cái lớp học này, An Nhu sợ nhất An Như Uyển, tiếp theo chính là Hà Văn Thiến. Hai người kia chính là ngọn nguồn nổi sợ hãi của An Nhu. Hơn nữa, vừa rồi cô mới trừng Hà Văn Thiến nha.

Nghĩ đến hành động vĩ đại vừa rồi của bản thân, An Nhu tự dưng muốn khóc "hu hu hu" sao cô dám trừng Hà Văn Thiến, sao cô dám làm chuyện đó? Đợi chút nữa nếu cô ta bắt được cô thì cô nhất định sẽ chết.

Sở Hư Uyên thấy sau khi bản thân vừa nói xong thì bên kia không có chút động tĩnh gì. Nghĩ một chút đã biết nguyên nhân tại sao.

Nhưng anh cũng không có mở miệng an ủi An Nhu, cũng không nhắn tiếp, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc.

Làm tổng tài, mỗi ngày Sở Hư Uyên đều rất bận rộn. Mấy ngày nay vì cái người tên "Nặc" này xuất hiện, Sở Hư Uyên càng hao phí nhiều tinh thần cùng sức lực hơn thường ngày. Tuy rằng chuyện này có hơi ly kỳ một chút, Sở Hư Uyên nhìn bút máy trong tay, biểu tình có vài phần hứng thú.

Cũng coi như là một trò chơi giải trí, có thể tống cổ thời gian trong cuộc sống nhàm chán này. Ngồi trên địa vị cao trong nhiều năm nay, Sở Hư Uyên đối với mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, việc vặt này ... Thật đúng là chưa từng tiếp xúc qua.

Có Sở Hư Uyên nhắc nhở, giữa trưa, còn chưa đến tiết thứ tư An Nhu đã chuồn khỏi lớp bằng cửa sau. Cô có thói quen chuông reo mới ra khỏi lớp, nhưng hiện tại nghĩ lại. Nếu cô bị Hà Văn Thiến chặn đường thì hậu quả sẽ ra sao? An Nhu vẫn nhanh chân chạy thoát thân, ba mươi sáu kế "Tẩu vi thượng sách".

Lắc lư lang thang không có mục tiêu trong chốc lát, An Nhu sờ sờ dạ dày đói phát đau, héo héo thở dài. Trước kia cô rất kén ăn, bây giờ đến nơi đây lại không có điều kiện kén chọn, không chỉ như thế. Bởi vì ba An cùng mẹ An quá tiết kiệm, An Nhu thậm chí thường xuyên rơi vào trạng thái ăn không đủ no.

【 kế tiếp tôi nên làm như thế nào? Yên lặng nhìn mọi chuyện thôi sao? 】

Cố nén cảm đói khát, An Nhu gửi tin nhắn cho Sở Hư Uyên.

Hiện tại cô vẫn là không biết Sở Hư Uyên rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không rõ ràng lắm các bước đi tiếp theo. Nhưng mà nói thật, tín nhiệm mù quáng vào nam chủ đủ để triệt tiêu tất cả mọi nghi ngờ.

【 quan sát hành động chị họ cô 】

Sở Hư Uyên trả lời rất mau, cũng rất ngắn gọn.

【 chú ý hành động khác thường của cô ta 】

Sở Hư Uyên không giải thích vì sao, vẫn ung dung ra lệnh.

【Tôi đã biết, đúng rồi, Sở tổng đang làm gì vậy? Ăn cơm trưa? ( hướng đại lão cúi đầu.jpg ) 】

An Nhu đầu óc nóng lên, trong đầu bị thức ăn chi phối, trực tiếp hỏi ra những lời này. Sau khi hỏi, An Nhu mới ý thức được, bởi vì quá đói mà lỡ miệng xen vào việc tư của người nào đó.

Cô dám hỏi Sở Hư Uyên ăn cái gì? Những món Sở Hư Uyên ăn khẳng định cô mua không nổi, nói không chừng tên món ăn cũng chưa nghe nói qua. Cần gì tự tìm khổ.

【 không, tôi không phải ý này, Sở tổng, tôi cũng không muốn nghe mấy chuyện đó, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, lễ phép thôi mà ... ( run bần bật.jpg ) 】

Phục hồi tinh thần lại, An Nhu nỗ lực muốn giải thích, cô cũng không có can đảm hỏi Sở Hư Uyên loại vấn đề này, đối phương chính là đại Boss.

【 không có thời gian ăn, chưa làm xong việc 】

Sở Hư Uyên lại rất tùy ý trả lời câu hỏi của An Nhu, tâm trạng hiện tại của anh miễn cưỡng coi như không tồi, cũng khá nhẫn nại với người khác hơn thường ngày một chút

【 Cô ăn chưa? Lễ phép thôi 】

Thật đúng là vác đá nện vào chân mình.

Đang đi trên đường cái cạnh hẻm trường học, An Nhu dừng bước chân, che lại dạ dày đang kêu réo, tay dùng sức xoa xoa. Cô im lặng một lát, ở trong đầu chậm rãi soạn chữ

【 tôi cũng chưa ăn, đang trên đường về nhà ăn cơm, Sở tổng hoàn thành xong việc sớm rồi ăn cơm đi ha ( ngửa mặt lên trời cười to.jpg ) 】

An Nhu ấn dạ dày, đột nhiên muốn cười. Cô chưa ăn cơm, Sở Hư Uyên cũng chưa, như vậy làm cô có cảm giác đồng bệnh tương liên, vận mệnh tương đồng. An Nhu vô cùng vui vẻ, tinh thần cũng có chút lạc quan, Sở Hư Uyên cũng còn chưa có ăn cơm đâu.

Sở Hư Uyên không biết An Nhu nghĩ cái gì, nhưng emoji của An Nhu rất rõ ràng, nó đã trực tiếp bán đứng cô. Nhìn cái emoji ngửa mặt lên trời cười toét quai hàm ha ha .....

【 Cô rất vui? 】

【 không có, làm gì có 】

An Nhu lập tức dối trá phản bác, tiếng chuông tan trường rốt cuộc cũng vang lên, An Nhu nhanh chân hòa nhập vào đám đông đang ùa ra khỏi cổng trường

【 tôi về nhà ăn cơm đây, Sở tổng, ngài bận nhiều việc, xin mời ngài cứ tiếp tục làm việc đi ha 】

Lần này Sở Hư Uyên không có trả lời lại. Anh đã nhìn ra An Nhu nghĩ cái gì, cũng không khó đoán. Trước đó, An Nhu từng mất khống chế, có kể qua tình hình trong nhà với anh.

Loại tâm lý tự an ủi này thực buồn cười, Sở Hư Uyên hoàn toàn khinh thường, nhưng anh cũng lười so đo nhiều như vậy. Muốn so đo cùng một cô bé? Anh không rảnh đến như vậy?

An Nhu giữa trưa ở nhà ăn cơm. Hôm nay Tào Lâm Tú cùng An Như Uyển không có tới, mẹ An làm mâm cơm đơn giản, hai món một canh, dưa leo xào cải trắng, cải trắng kho đậu hủ, canh rong biển. Ở trên bàn cơm vừa ăn vừa nhắc mãi, muốn tiếp tục mời mẹ con An Như Uyển tới ăn cơm.

"Không biết bác gái của con có ở nhà hay không? Không hài lòng về tai nghề của mẹ? Tại sao lại đột nhiên không tới nữa?"

Từ Tuệ Văn vẻ mặt sầu lo, ăn cơm cũng thất thần: "Hôm nay mẹ mời lại đây ăn cơm cũng không chịu đến, Nhu Nhu, có phải ..." Có phải con lại nói cái gì làm bác gái con giận rồi hả?

Từ Tuệ Văn chưa nói xong, An Nhu cũng đã biết bà muốn nói cái gì. Cũng không phải lần đầu tiên nói những lời này với cô.

"Mẹ, con mỗi ngày cũng chưa nhìn thấy mặt của bọn họ, con còn có thể làm cái gì?"

An Nhu cầm chén cơm, gắp cải trắng kho đậu hủ, húp một muỗng canh rong biển nhạt như nước lã, cũng không thể ngăn chặn oán khí trong lời nói của mình.

"An Như Uyển xinh đẹp lại thông minh, con có thể khi dễ chị ta được hả?"

An Nhu nhìn chằm chằm Từ Tuệ Văn, nhếch nhếch khóe miệng: "Mẹ, người ta không muốn tới thì bỏ đi, tại sao mẹ phải một hai quỳ xuống cầu hai người bọn họ đến đây làm cái gì?"

"Con, sao con có thể mở miệng nói những lời đó"

Từ Tuệ Văn buông chén đũa xuống bàn, không tán đồng nhìn An Nhu: "Nhu Nhu, chúng ta đều là người một nhà. Sau này có nhiều chuyện yêu cầu dựa vào gia đình bác gái con, mẹ đều là vì con, làm họ con mang theo con đi gặp người này người nọ, mở rộng mối quan hệ"

"Không cần, bạn bè của chị ta con không dám quen biết"

Bị người mù quáng không phân biệt tốt xấu mở lời dạy dỗ làm cô hết muốn ăn, An Nhu buông chén đũa.

"Mẹ, con ăn no, về phòng trước"

Nói xong, chưa để Từ Tuệ Văn tiếp tục nói, chạy nhanh rời khỏi bàn ăn.

Trở về phòng, An Nhu ngồi vào trên bàn học, lật lật sách toán học, không có tâm trí học tiếp, khép sách lại. Hiện tại cô chỉ cần nhớ đến những lời mẹ An vừa nói hồi nãy đã cảm thấy cáu giận cùng phiền muộn, còn mang theo thất vọng.

Vốn dĩ chính là như vậy, mỗi lần cô đều ôm hy vọng, thì sau đó đều thất vọng càng nhiều. Bây giờ đã chết lặng, dùng sức nắm chặt tay, An Nhu nhắm mắt lại. Từ khi xuyên qua đây, ngày nào cũng đều là dạng này ...

【 gà Cung Bảo, phật khiêu tường, cái này là... Cá hầm cải chua đi, còn có gà hấp lá sen, địa tam tiên ...】

Trong đầu, giọng nam chậm rì rì đọc tên từng món ăn. Cho dù chất giọng dễ nghe ra sao thì nghe nhiều cũng ngán, lực chú ý củ An Nhu tất cả dồn vào tên mấy món ăn kia.

*Gà Cung bảo: gà, đậu phộng, rau và ớt xào chung với nhau, đây là món của người dân Tứ Xuyên nên rất cay.

Địa tam tiên: gồm cà tím, ớt xanh cùng khoai tây xào chung với nhau, người việt mình không chuộng món này cho lắm.

【Sở tổng, anh đang làm cái gì vậy? Order đồ ăn sao? 】

An Nhu chùi chùi khóe miệng, mọi suy nghĩ âm u trong đầu tất cả đều tan biến, vô nghĩa, hiện tại tràn ngập trong đầu óc cô đều là mấy món ăn, còn có thể nghĩ cái gì hả. Dân dĩ thực vi thiên, hiện tại cô chỉ nghĩ được đến đó thôi, ăn là tất cả.

*Dân dĩ thực vi thiên → dân lấy cái ăn làm trọng: dân chúng không có ăn thì không có sức làm canh tác, mà không canh tác thì không có lúa gạo thực phẩm, đất nước sẽ suy tàn.

【 không có. Về nhà? Nói cho cô biết thực đơn cơm trưa của tôi thôi】

Tốc độ trả lời bên kia như thường ngày, giọng điệu cũng rất bình tĩnh

【 bởi vì tôi cảm thấy hình như cô rất hứng thú với mấy món ăn 】

Sở Hư Uyên không mang thù, chưa bao giờ. Anh chỉ là ... Trực tiếp trả thù.

Đúng vậy, rất hứng thú. Hiện tại, cô vừa nghe đến tên mấy món này thôi đã đói meo râu, càng nghĩ càng đói, trong lòng An Nhu cười lạnh một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì.

【Sở tổng ...】

Lại lần nữa lục lọi tư liệu trong thiết bị điện tử cá nhân của Sở Hư Uyên, Vì không ăn được nên tâm trạng của An Nhu đang rất tồi tệ, dứt khoát biến thành kẻ ác.

【 tôi nhớ rõ anh order cơm hộp mà ta? Thư ký của anh không phải nói còn mười phút nữa cơm hộp mới có sao? Trước sau chỉ mới ba phút, trên bàn của anh có nhiều món đến như vậy sao? 】

Sở Hư Uyên: ......