Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 39




Lục Phong, anh không biết là anh đã gần như giết chết tôi.

"Tôi muốn thôi việc, phiền tổng giám đốc ký cho."

Nếu anh cảm thấy áy náy như vậy, dứt khoát một lần để tôi đi là tốt rồi.

Vẻ mặt của Lục Phong hơi lạnh xuống một chút.

"Em xem lại hợp đồng đi, đơn phương phá vỡ hợp đồng thì phải bồi thường." Hắn dùng khẩu khí cứng rắn máy móc nói, "Không có nhiều tiền như vậy thì trở về văn phòng làm việc cho anh."

Tôi đẩy một túi giấy trước mặt hắn, "Xin ngài xem cho."

Bởi vì chẳng có mấy ai phá vỡ hợp đồng, số tiền bồi thường trên trời kia thật khiến tôi lãnh đủ. Chỗ này gần như toàn bộ tiền tích cóp từ nhỏ đến lớn của tôi. Đáng thương nhất là không ngờ số tiền mình vất vả dành dụm ấy lại có ngày sử dụng cho mục đích này.

"Em chuẩn bị thật chu đáo." Hắn cắn răng nhìn xấp dày ấy, "Em muốn anh phải làm sao? Phải quỳ xuống cầu xin em mới được?"

"Tôi đến đây chỉ để xin thôi việc." Van cầu anh ký nhanh thả cho tôi chạy đi. Tôi sắp chống đỡ không được bao lâu nữa rồi.

Hắn hít sâu một hơi, hồi lâu vẫn không nói được lời nào, có lẽ muốn che giấu sự tức giận, nhưng mở miệng ra liền không áp chế được, "Không lẽ thật sự không thể tha thứ? Đàn ông bình thường đều có nhu cầu sinh lý, em cũng là đàn ông, chẳng nhẽ không hiểu được?"

"Không lẽ nhiều năm qua em đều thủ thân như ngọc? Trừ tôi ra không có người đàn ông thứ hai có thể chạm vào em?" Hắn nâng mắt lên nhìn xoáy vào tôi, "Nếu là vậy, em muốn tôi làm sao cũng được. Thả em đi, hay quỳ xuống cầu xin em, chỉ cần em mở miệng, tôi sẽ làm theo."Tôi nghĩ đến Tần Lãng. Không nói gì ngậm chặt miệng lại.

Không trả lời chính là đáp án rõ ràng nhất. Lục Phong chậm rãi lạnh lẽo cười rộ lên, "Vậy em có tư cách gì chỉ trích tôi?"

Trong lòng tôi đã hoàn toàn rối bời.

"Gã đó ra làm sao?" Hắn chanh chua truy hỏi, "Ở trên giường biểu hiện có bằng tôi không? Năm năm qua em thay đổi bao nhiêu người rồi, hử?"

"Không liên quan đến anh!"

Tôi chưa từng chống đối hắn như vậy, vẻ mặt Lục Phong lập tức căng thẳng.

"Anh xem tôi là cái gì chứ? Có tư cách gì mà quản tôi? Tôi có bao nhiêu người đàn ông thì liên quan gì đến anh? Sao, anh muốn biết à? Tiếc là tôi cũng đếm không xuể! Anh nghĩ là tôi sẽ ngu ngốc chờ anh trở về đến năm năm sao? Anh nghĩ là tôi sẽ đối với anh mà ôm mãi một mối tình si à? Hay anh nghĩ là tôi sẽ ôm đàn ông khác trên giường mà tưởng là anh, gọi tên anh? Anh cho tôi ngốc như vậy sao? Bớt nằm mơ đi! Bọn họ tùy tiện so sánh thế nào cũng tốt hơn anh gấp mười lần. Biểu hiện trên giường còn giỏi hơn anh nhiều, anh chẳng là cái gì cả..."

"Chát!"

Một tiếng tát tay chát chúa vang dội, tôi như con rối gỗ bị đứt dây, hồi lâu cũng không có phản ứng gì.

Trong miệng trào lên mùi vị tanh ngọt đậm đặc. Hắn ra tay... thật sự rất mạnh.

Bị đánh cũng không có gì là lạ. Hắn từ trước đến giờ tính tình không tốt. Cho dù là lúc trước có yêu nhau đi nữa, cũng không phải là một người tình dịu dàng nhường nhịn, huống chi hiện tại.

"Anh làm cái gì!?"

Bị đẩy ngã thật mạnh xuống bàn, giãy giụa đến mức phần lớn đồ đạc trên bàn đều ầm ầm đổ xuống.

Hắn hung ác kéo quần tôi xuống, bắt lấy đùi dùng sức tách ra, ngón tay thô bạo chọc thẳng vào trong.

"Anh điên rồi!" Chuyện này hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, hoàn toàn ngoài khả năng thừa nhận. Tôi liều mạng chống cự, "Khốn kiếp! Buông ra! Đồ súc sinh, súc sinh..."

Hắn không nói lời nào, lại giáng thêm một bạt tay.

Tôi nghiêng mặt ngẩn người ra, hồi lâu sau mới chầm chậm thở vào, cổ họng khàn khàn nói, "Lục Phong, tôi sẽ hận anh cả đời..."

"Tùy em." Hắn chỉ nói một câu như thế.

Rồi mới không chút lưu tình đâm thọc vào. Toàn bộ âm thanh của tôi đều tắt hẳn, đau đến mức trước mặt là một mảng đỏ, môi cắn chặt lại, toàn thân đều lạnh cóng.

Tôi không phát ra thêm tiếng nói nào nữa, ngón tay co quắp găm vào mặt bàn, găm chặt đến nỗi đầu móng cơ hồ muốn gãy lìa.

Thời điểm chấm dứt cũng không rõ ràng mấy. Im lặng bao trùm. Tôi thần trí hỗn loạn nhìn vào khoảng không trên trần nhà, có chút hoảng hốt, gương mặt của hắn sao lại trở nên nhạt nhòa đến vậy.

"Tiểu Thần." Cả âm thanh ấy cũng trở nên xa lạ.

"Tiểu Thần, Tiểu Thần..." Hắn máy móc lặp lại, thừ người ra.Chuông điện thoại reo, tôi chỉ đơn giản nhắm mắt lại.

"Không đi! Ta không quan tâm hội nghị của các người!... Đừng làm phiền ta!" Điện thoại bị quẳng mạnh xuống. Chẳng mấy chốc lại reo lên.

"Đã bảo các người cút có nghe thấy không? Bây giờ ta không đi được! Con mẹ nó cứ tùy tiện mà giải quyết không được à?..." Hắn dồn dập thở dốc rồi lại lặng yên trong chốc lát, cúp máy.

"Tiểu Thần."

Tôi không nhúc nhích, mắt nhắm lại như không muốn mở ra nữa.

Tay hắn cứng ngắc vươn ra sửa sang lại quần áo hỗn độn của tôi, "Anh đi ra ngoài một chút sẽ trở lại, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, đừng lộn xộn... Anh đi nhanh rồi sẽ trở về, nhé?"

Tôi giống như đang ngủ, hoặc đã chết, hết thảy không khác gì nhau.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tôi nằm trong chốc lát, chậm chạp đứng lên mặc quần áo lại cho tử tế, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài nhà ga có rất nhiều người hiếu kỳ nhìn tôi, có lẽ họ chưa từng thấy người nào mặt mũi sưng phù đến buồn cười, hai tay trống trơn dốc toàn bộ tiền lẻ trong túi ra mua vé, nom thật kỳ lạ.

Tôi lẳng lặng ngồi đợi xe.

Đây hẳn là kết cục dành cho tôi. Bỗng giật mình nhớ đến ông thầy tướng mù ngày trước. Ông ta nói đúng. Đáng lẽ lúc ấy nên trả ông ta nhiều tiền hơn, mà không nên cho rằng ông ấy là phường giang hồ bịp bợm, trả công bằng lon nước ngọt có gas.

Đáng tiếc, tôi cho đến ngày hôm nay vẫn chỉ là một đứa ngốc.