Song Trang

Chương 17: Chỉ ba tháng thôi mà




Sáng sớm tinh mơ tôi đã trở về nhà, bình thường tầm năm rưỡi là bố đã mở cửa vì thế tôi ko gặp khó khăn gì trong việc vào được nhà. Lúc vào tôi khá ngỡ ngàng khi thấy Minh Đức, anh dường như đang đợi ai đó thì phải, anh ko ngủ trên giường mà ngồi gục xuống sàn nhà để ngủ.

" Nó đợi con về cả tối hôm qua đấy " Bố bất ngờ bước vào làm tôi giật hết cả mình. Tôi ngạc nhiên hỏi lại: " Thật hả bố ", " thật bố đùa con làm cái gì " Nhìn bố khó nhọc vác anh vào trong phòng, trong lòng tôi ánh lên niềm hân hoan khó tả rằng hoá ra mình cũng được quan tâm đến như vậy.

Tuy nhiên hân hoan chưa được bao lâu Mai Trang đã vội xuất hiện làm mạch cảm xúc của tôi bị đứt quãng. Mới bảy giờ sáng, cậu ta hung hăng xuất hiện, cậu ta như con đĩa vậy mặc cho tôi đuổi thế nào cũng ko chịu đi. Hết cách, hai mặt một lời, tôi và Mai Trang đồng ý nói chuyện tử tế với nhau.

" Tôi đã nói chuyện rõ ràng với bố mẹ rồi và họ cũng đồng ý với ý kiến của tôi " Mai Trang tỏ ra kênh kiệu hết sức, chẳng hiểu sao một cô bạn luôn tỏ ra khiêm tốn, thật thà, dũng cảm của ngày trước từ khi nhận lại bố mẹ lại trở thành chúa khó ở vô cùng điêu luyện.

" Là ý gì? " Tôi nuốt nước bọt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trên gương mặt lại nói lên tất cả.

" Tráo đổi lại đi, ko phải cậu muốn như trước kia sao? Tôi vẫn sẽ là lọ lem và cậu đương nhiên là công chúa ngậm thìa vàng từ trong trứng. Cậu và tôi chỉ cần đợi thêm ba tháng nữa thôi nên cậu ko cần lo "

Tôi ko hiểu tại sao Mai Trang lại làm thế, liệu có phải......

" Tôi ko thể sống thiếu Minh Đức bởi anh chính là mặt trời xua tan bóng tối, đem sự sống đến cho tôi "

Ra vậy, Mai Trang thấy tôi thân thiết với Minh Đức thì nổi khùng lên và cậu ta sợ mất anh.

" Đươc thôi, cũng chỉ là ba tháng thôi mà. Tôi chờ được " Tôi ko biết mình có đang làm đúng ko nhưng vì cuộc sống được sống trong nhung lụa như ngày xưa đã làm mờ mắt tôi.