Những ngày tháng Phương Trang bất ngờ trở thành lọ lem đều diễn ra trong sự tẻ nhạt và nhàm chán. Nếu ở lớp mọi sự chú ý đều đổ dồn về Mai Trang thì cô đến chức vụ tổ trưởng cũng ko được phân phó. Cô bây giờ là nông dân, ngoài việc ngồi nghe giảng và làm bài tập thì chẳng còn điều thú vị nào khác.
Về nhà cái bát bình thường ko bao giờ phải rửa bát thì nay ngồi xổm, rửa cái bát một đã là chuyện thường tình. Đang rửa nốt cái đũa, thấy Minh Đức trở về, Phương Trang liền rửa tay đứng dậy: " Anh có tiền ở đây ko? Em phải mang tiền đóng học " Thực chất là cô nói dối đấy, cô chỉ muốn thử phản ứng của Minh Đức, muốn kiểm tra xem anh liệu có quan tâm đến cô ko.
Minh Đức ngơ ngác hồi lâu, hai tay anh lục túi áo song thì lục xuống túi quần. Ko một đồng xu dính túi nhưng anh vẫn làm vẻ mặt bình thản: " Em cần bao nhiêu? "
" Tầm năm triệu " Cô trả lời tỉnh bơ.
Anh gọi đt một lúc lâu, sau đó có một người bạn đứng ở cổng đưa cho anh một sấp tiền mặt. Anh đưa nó cho cô, dặn dò: " Em giữ cẩn thận, kẻo mất "
Số tiền mà anh đưa cho, cô nhét hết vào trong lợn đất, cất cẩn thận. Nhưng mãi sau này cô mới biết hoá ra số tiền đó là tiền anh định dùng chữa bệnh. Do vậy, vì đưa cho cô mà ca phẫu thuật của anh phải ngừng lại một cách tiếc nuối.