Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu.
Hai bên tai tôi nóng lên.
Có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của làm quen kết bạn và yêu đương.
Biết đối phương ôm theo thái độ kết giao, thậm chí là sống chung suốt quãng đời còn lại tới gặp mặt, quan hệ của chúng tôi bỗng trực tiếp nhảy từ người xa lạ thành người yêu, quá trình phát triển ở giữa rất ngắn.
Nhưng mà thế này cũng ngắn quá rồi đó!
Nói thẳng ra thì đều là người trưởng thành cả rồi, không cần thiết phải đi lòng vòng nữa. Chỗ tốt của việc chơi thẳng luôn chính là bớt cảm xúc ái muội và rối rắm lo được lo mất.
Ngụy Nam Lâm cũng nhận ra bầu không khí bị chùng xuống, chủ động tìm đề tài khác: “Công việc thường ngày của cậu là gì?”
“Thiết kế đồ họa. Ví dụ như thiết kế logo, trang web bán hàng online cho khách hàng, hoặc là bao bì thực phẩm linh tinh.”
“Bây giờ cửa hàng thật rất khó kinh doanh đúng không?”
“Ừ, đúng vậy. Sếp của chúng tôi cũng đã đóng cửa hai cửa hàng trong số ba cửa hàng đã mở, bây giờ mọi người chủ yếu kinh doanh online, bán hàng trên mạng ổn định hơn.”
Ngụy Nam Lâm: “Tôi nghe nói làm thiết kế rất bận, thường xuyên thức khuya tăng ca, công ty của cậu thì sao?”
“Cũng bình thường. Sếp chúng tôi là người trẻ tuổi, quản lý công ty rất có tình người, mỗi tuần được nghỉ hai ngày, nhưng mà vẫn phải đảm bảo có ba người trực, nghỉ phép luân phiên chia nhau.”
Ngụy Nam Lâm gật đầu: “Vậy thì khá tốt, ít nhất vẫn có hai ngày nghỉ ngơi.”
Tôi hơi bất ngờ: “Bác sĩ các anh không được nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần sao? Cuối tuần nhiều bệnh viện giảm tải công việc lắm mà.”
Ngụy Nam Lâm: “Cũng vẫn phải trực. Chưa kể cần phải duy trì đăng bài trên trang web của bệnh viện, cuối tuần phải ở nhà viết bài, hoặc là có tọa đàm cũng phải đi dự nên không nghỉ ngơi được mấy. Thực ra hôm nay là ngày đầu tiên trong tháng này tôi được nghỉ.”
Sắp cuối tháng đến nơi rồi, tôi bỗng nhiên có chút thương cảm.
Đương nhiên, ngoại trừ thương cảm còn có sùng bái.
“Tôi sẽ theo dõi tài khoản bệnh viện của anh, anh đăng bài dùng bút danh hay tên thật?”
“Tên tôi là Nam Lâm.”
Tôi vừa gõ chữ vừa nói: “Tên anh rất hay, không như tôi, chữ Kỳ rất bình thường.”
“Cậu sinh đầu tháng bảy à?”
“Ừ, nhưng sau đó cô tôi nói chữ Thất đơn giản quá, ba tôi đổi thành chữ Kỳ trong kỳ vọng.”
(Chữ Thất và chữ Kỳ đồng âm, đều đọc là qi. Sơ Thất là đầu tháng bảy, Sơ Kỳ sinh tháng 8 dương tháng 7 âm)
“Cũng khá hay, còn rất dễ nhớ.” Ngụy Nam Lâm nói.
Qua một hồi nịnh nọt công việc của nhau xong, tôi xấu hổ xin bác sĩ kết bạn lại với tôi — vì lúc nãy tôi lỡ tay xóa bạn mất rồi.
Ngụy Nam Lâm nhướng mày: “Cậu xóa bạn tôi rồi cơ à?”
Tôi muối mặt giải thích: “Rất xin lỗi anh! Tôi thật sự nghĩ anh là cái người đầu trọc kia!”
Ngụy Nam Lâm nghiêm túc: “Không nên trông mặt mà bắt hình dong.”
Giọng tôi nhỏ dần: “Chủ yếu là do hắn gọi đồ ăn trước rồi nên tôi cảm thấy mình không được tôn trọng…”
Anh ấy bỗng nhiên nở nụ cười: “Gọi ca ca đi rồi tôi thêm lại cậu.”
Hả?
Lại thủ đoạn gì đây nữa?!
Nói chuyện một lúc, đồ ăn trên bàn đã bị càn quét sạch sẽ, tôi vô thức ợ một tiếng.
Bác sĩ Ngụy hơi cong khóe môi.
“Cười cái gì?! Anh không ợ hơi bao giờ à?”
“Đương nhiên là không!”
“Nói dối!”
“Về sau cậu sẽ biết.”
Chúng tôi ăn ý nhìn nhau cười, tuy không nói ra nhưng trong lòng cả hai đã nảy sinh chờ mong vào hai chữ “về sau” này.
Cuối cùng tôi cũng thoát kiếp cẩu độc thân rồi!
Ra khỏi nhà hàng, ánh đèn bên ngoài sáng hơn ban nãy khá nhiều, phủ lên người chúng tôi một màu vàng ấm áp. Lúc này tôi mới phát hiện đường cong sườn mặt của bác sĩ Ngụy rất rõ ràng, khiến cho ngũ quan trở nên lập thể. Da của anh ấy khá trắng, bảo dưỡng rất tốt, hơn ba mươi mà đuôi mắt chưa có nếp nhăn nào, nhìn vẫn giống sinh viên.
Bác sĩ Ngụy phát giác ánh nhìn của tôi, theo phản xạ sờ lên môi: “Tôi chưa lau sạch miệng à?”
“Không.” Tôi nhìn chằm chằm mũi của anh ấy, “Tôi phát hiện mũi của anh rất cao, rất giống mũi người phương tây.”
Anh ấy cũng nhìn tôi: “Mũi cậu… đúng là không cao bằng tôi.”
“Chắc là do tôi thường xuyên đeo kính nên mũi bị đè xẹp lép.”
“Sao hôm nay lại không đeo?”
“Do phải đi gặp mặt anh mà, tôi chuyển sang đeo kính áp tròng.”
Ngụy Nam Lâm: “Vì sao đi gặp tôi phải đeo kính áp tròng?”
Mặt tôi nóng lên: “Vì sao anh lại muốn hỏi chuyện này?”
Ngụy Nam Lâm nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Là cố ý chuẩn bị đúng không?”
“… Không được hỏi nữa!”
“Ngại quá, bệnh nghề nghiệp.” Ngụy Nam Lâm vươn tay xoa đầu tôi, “Mũi cậu rất hợp với khuôn mặt của cậu.”
“Cảm ơn.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao chó mèo thích được vuốt lông rồi!
Cái động tác này thực sự rất rất rất dịu dàng!
May thế tối qua tôi gội đầu rồi.
Ngụy Nam Lâm lại thản nhiên nói: “Thực ra đeo kính không làm mũi thấp đi, xương mũi có độ cứng nhất định, đeo trong thời gian dài cùng lắm chỉ xuất hiện thêm vết lõm nhỏ mà thôi.”
“…..”
Đả kích tôi xong, anh ấy mỉm cười đi mua đồ uống.
Mọi người nghĩ rằng tiếp theo sẽ xuất hiện hình ảnh một cốc coca cắm hai cái ống hút, một hộp bắp rang bơ, lúc ăn vô tình chạm vào tay nhau sao?
Không có đâu!
Anh ấy chỉ mua hai chai nước lọc!
“Cậu nên uống nhiều nước một chút, tốt cho sức khỏe.”
“…..”
Tôi nhìn một thiếu niên ở bên cạnh ôm hộp bắp rang bơ, lại nhìn anh ấy.
Ngụy Nam Lâm nhìn bắp rang rồi nhìn tôi, lần nữa thốt lên một câu kinh người: “Cậu vẫn chưa ăn no à?”
“…..”
Fine! Tôi ăn chưa no đấy, không được à?!
EQ của vị này sao lại chợt cao chợt thấp một cách vi diệu thế nhở?!
Bộ phim tôi chọn là “Hàm Cá Mập”, thuộc thể loại khoa học viễn tưởng, kỹ xảo rất tốt, toàn bộ quá trình quần chúng liên tục hô: “Ô — Ayzo — A!! — Á!!”
Trong lúc con cá mập chuẩn bị cắn xuống, bác sĩ Ngụy tháo mắt kính, đồng cảm nói: “Thôi xong… tới lượt cô bé kia bị ăn rồi.”
“…..”
Tôi vỗ vai anh ấy, “Yên tâm, trong phim bom tấn Hollywood không có cô bé nào bị chết cả.”
Ngụy Nam Lâm bất ngờ: “Còn có chuyện đó nữa hả?”
“Đương nhiên rồi!” Tôi đắc ý giải thích, “Trong phim điện ảnh Mỹ rất ít khi xuất hiện tình tiết trẻ nhỏ bị chết, trừ phi là mở đầu cho cốt truyện, ngay cả trong phim kinh dị trẻ nhỏ vẫn sẽ may mắn sống sót được chứ đừng nói là phim kiểu này.”
“Ồ…” Ngụy Nam Lâm bừng tỉnh đại ngộ, “Điều này đúng là đã chạm vào điểm mù kiến thức của tôi.”
Tôi bật cười: “Hoan nghênh báo danh lớp học của thầy Sơ! Thầy sẽ đề cử cho em thêm vài bộ phim bom tấn khác!”
Anh ấy ghé sát tới tai tôi hỏi: “Vậy thầy giáo có xem phim cùng học sinh không?”
“Đương nhiên là có rồi!”
Ngụy Nam Lâm tích cực giơ tay lên: “Em báo danh!”
10.
Xem phim xong, chuyện đầu tiên tôi làm là giải phóng chỗ nước tiểu tích tụ mấy tiếng trong người.
Toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc xuống tầng, tôi thuận miệng hỏi: “Anh đi tới đây thế nào?”
“Đi bộ tới.” Ngụy Nam Lâm nói.
Tôi kinh ngạc: “Sao không lái xe? Nhà anh gần chỗ này lắm hả?”
“Cách khoảng bốn cây, đi bộ nhiều tốt cho sức khỏe.”
“Anh là bác sĩ tâm lý mà, sao giống thầy trung y quá vậy, rất chú trọng việc dưỡng sinh.”
“Tôi không chỉ học một chuyên ngành tâm lý. Thực nghiệm đã chứng minh, ngồi lâu một chỗ sẽ làm cho hệ miễn dịch của cơ thể kém đi, đau xương gáy xương sống, giảm tốc độ lưu thông máu, giảm trí nhớ và nhiều vấn đề khác. Chỉ có tích cực vận động mới duy trì được sức khỏe.”
Tôi cười to: “Còn có loại thực nghiệm này nữa cơ à?”
“Có mà.” Ngụy Nam Lâm cười nói, “Về sau cậu cũng phải chú ý một chút, ngồi lâu trước máy tính không tốt cho mắt và cột sống, ngồi một lúc phải nhớ đứng lên vận động.”
“Haiz, nhắc mới nhớ, cột sống của tôi dạo này đúng là hơi nhức! Tôi nghe đồng nghiệp nói ở bệnh viện cũng có một khoa chuyên massage, có đúng vậy không?”
Ngụy Nam Lâm: “Chỗ tôi tạm thời chưa có, nhưng cậu có thể tới viện y học cổ truyền ở phía bắc thành phố.”
“Ầy, tôi vẫn nên tới chỗ người mù massage thôi, đi một chuyến tới chỗ kia tốn kém lắm.”
Ngụy Nam Lâm chăm chú nhìn tôi một lúc rồi nói: “Thực ra tôi cũng có học qua một vài kỹ thuật xoa bóp.”
“Anh toàn năng quá rồi đó!”
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đọc thêm ít sách.”
Rảnh, rỗi, đọc, thêm, sách.
Hãy nhìn vào phong cách sống này! Biết giữ sức khỏe, khiêm tốn, lại ham học hỏi! Đúng là một người có thể tạo phúc cho muôn dân!
Còn tôi chỉ biết đánh Vương Giả… (game Vương Giả Vinh Diệu)
Chúng tôi hàn huyên về đề tai đau lưng một chặp, sau đó tôi mới hậu tri hậu giác nhận ra: “Ý của anh là anh sẽ massage cho tôi?”
Ngụy Nam Lâm: “Đúng vậy.”
“Vậy thì ngại quá… Hơ hơ…” Tôi cười một cách đáng khinh.
Ngụy Nam Lâm: “Vậy thì một giờ tôi thu của ngài 300 tệ nhé?”
Tôi rống lên: “Quỷ tim đen!”
Tới cửa thang máy, chúng tôi thâm tình nhìn nhau, lưu luyến không muốn rời.
“Hay là để tôi đưa anh về? Giờ đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Ngụy Nam Lâm: “À, được. Vậy cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền!”
Nhà Ngụy Nam Lâm cách công ty tôi khá gần, nhiều lắm là một cây, đi qua hai ngã tư đèn xanh đỏ.
Nhà anh ấy ở một khu chung cư cũ, tường ngoài đã chịu nhiều bão táp mưa sa, có hơi loang lổ, nhưng mà ưu điểm chính là không có quá nhiều tầng, diện tích xanh hóa rất rộng.
Tôi nhìn quanh khu chung cư này, đoán chừng chỉ cao tới tầng mười, khoảng sân bao bọc xung quanh rất lớn, chứng tỏ ánh sáng đầy đủ.
Tôi khá thích những khu chung cư ít người như thế này, không bị ồn ào.
Nhà Ngụy Nam Lâm ở ngay tầng một, trước nhà còn có một vườn nhỏ, rất thoáng đãng, trong vườn có một ít hoa cỏ và một cây lựu.
Tôi xuống xe để nhìn cho rõ: “Mấy cái này đều là anh trồng hết à?”
“Đương nhiên không phải, tất cả đều là từ trên trời rơi xuống cửa nhà tôi.”
Thế mà tôi vẫn bị câu đùa nhạt nhẽo này chọc cười, “Quả lựu này to ghê, còn to hơn cả nắm tay của tôi.”
Ngụy Nam Lâm tiện tay vặt một quả, “Ăn thử xem.”
“Cảm ơn anh.”
Nào ai có ngờ, thu hoạch đầu tiên khi tới nhà bác sĩ lại là một quả lựu.
Chúng tôi đứng bên cạnh cây lựu xanh mát tươi tốt, bên tai là tiếng ve và ếch kêu xa xăm, trên đầu là bầu trời sao lộng lẫy.
Tôi nhìn trời, khóe môi hơi cong lên, bầu không khí rất đẹp và lãng mạn, rất thích hợp để làm một số chuyện tình thú.
Giờ lành đã điểm, giây tiếp theo có nên làm một số hành động ái muội không?!
Tôi dùng ánh mắt ám chỉ, bác sĩ Ngụy bỗng nhiên giơ tay ra.
Tới rồi tới rồi!! —
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại.
Bác sĩ Ngụy gỡ một cái lá trên đầu tôi, nói: “Tiểu Sơ, cậu có biết lá lựu có thể trị tiêu chảy không? Vỏ lựu còn có thể cầm máu, trị kiết lỵ, đầy hơi, băng huyết…”
“……”
*** Hết chương 6