Buổi chiều chúng tôi đi siêu thị mua bổ sung đồ dùng hằng ngày, món nào cũng theo kiểu tình nhân. Vừa về đến nhà Ngụy Nam Lâm đã phân công tôi đi dọn dẹp nhà, tưới hoa, lau sàn.
“Em không phải là khách à? Ngày đầu tiên tới đã phải dọn nhà cho anh?”
“Bây giờ em đang là chủ nhân rồi.” Ngụy Nam Lâm nghiêm túc nói.
“Hả?” Sớm biết vậy thì tôi đã không nhận chìa khóa, “Em thấy anh căn bản chỉ muốn tìm một người giúp việc miễn phí thôi!”
“Em không cảm thấy dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sẽ có cảm giác rất thành tựu sao?” Ngụy Nam Lâm hỏi.
“Không!” Tôi nằm vật ra sô pha.
Ngụy Nam Lâm không chút khách khí lôi tôi dậy, “Em là động vật thân mềm hả? Vừa về đã nằm. Mau xếp đồ vào nhà vệ sinh đi, sau đó đi tưới cây với anh.”
A a a a a a a a!!!
Vừa mới chuyển sang đã bị sai đi dọn nhà!
Tôi xem như đã nhìn rõ anh ta!
Càng đáng sợ hơn là, Ngụy Nam Lâm liệt kê ra một đống quy định khi sống chung!
Một: Buổi tối không được ngủ muộn hơn 11 giờ, buổi sáng không được dậy muộn hơn 7 giờ.
Hai: Ai nấu cơm thì không phải rửa chén, rửa chén không phải nấu cơm.
Ba: Ai quét nhà thì không phải lau nhà, lau nhà không phải quét nhà.
Bốn: Giặt quần áo mỗi ngày, nhiệm vụ đổi luân phiên một tuần một lần.
Năm: Ga giường và chăn mỗi tuần phơi một lần, mỗi tháng giặt một lần, ngày mưa tạm hoãn, nhiệm vụ này mỗi tháng đổi luân phiên một lần.
Sáu: Đồ vật dùng xong phải đặt lại vào chỗ cũ, mỗi tuần dọn tổng vệ sinh cả nhà một lần.
Bảy: Buổi tối ra ngoài liên hoan chơi bời không được về nhà muộn hơn 10 giờ, nếu có tình huống đặc biệt phải thông báo với đối phương.
…
Viết một mạch 50 điều, kín một tờ giấy A4, lần đầu tiên tôi ý thực được bác sĩ lại khủng bố như vậy.
Đang là thời đại nào mà còn có cái thứ đồ này?!
Ngay từ điều đầu tiên đối với tôi đã là khó rồi!
Tôi gào lên: “Em thấy anh đang cố tình làm khó em!”
Ngụy Nam Lâm: “Ai là hổ béo*?”
(*Từ hai nghĩa, đặt vào câu có nghĩa là làm khó/gây khó dễ, dịch từng chữ thì là hổ béo)
“Anh đừng có lảng sang chuyện khác!” Tôi tức giận đứng lên khỏi sô pha, “Ngụy Nam Lâm, lá gan anh to thật đó, lúc đề nghị em ở chung sao không liệt kê ra mấy điều quy định của anh luôn? Sớm biết phiền toái như vậy em đã không dọn sang đây!”
“Từng này đã là phiền toái? Còn rất nhiều cái anh chưa viết ra đâu.” Ngụy Nam Lâm nói.
Còn không biết xấu hổ!
Tôi thở phì phò vứt tờ quy định đi, “Em đi dọn đồ, về nhà!”
“Ơ này…” Ngụy Nam Lâm túm lấy cánh tay tôi kéo lại, “Tức giận thật rồi?”
Mọi người cho rằng tiếp theo anh ta sẽ dỗ dành tôi, xé bỏ tờ quy định kia, hết thảy đều nghe theo ý tôi sao?
Không! Mấy người đã quá coi thường sự chấp nhất của một bác sĩ rồi.
Ngụy Nam Lâm xoa gáy tôi, dịu dàng nói: “Vậy em xem có cái nào không thích hợp, chúng ta cùng sửa.”
“Ngay điều đầu tiên đã không đúng rồi! Anh biết rõ em thích ngủ nướng, cuối tuần không được ngủ nướng thì còn gì là cuối tuần nữa!”
“Được rồi.” Ngụy Nam Lâm miễn cưỡng thêm vài nét, sửa số “7” thành số “8”, “Như vậy được chưa?”
Tôi đoạt cây bút trong tay Ngụy Nam Lâm, viết thêm một số “1” vào trước số “8”.
“Cái này… hình như hơi quá.” Ngụy Nam Lâm nói.
Tôi mặc kệ, ứ thèm quan tâm.
“Còn cái nấu cơm này, em căn bản là sẽ không nấu, lúc đầu anh cũng có nói muốn em nấu cơm đâu… Em gọi đồ ăn ngoài về ăn nhá?”
“Đồ ăn ngoài không tốt, hơn nữa, không biết thì có thể học mà.” Ngụy Nam Lâm ôm lấy bả vai tôi, dịu dàng nói: “Anh dạy em nấu cơm được không? Thực ra mấy cái đấy rất đơn giản, chỉ cần em nguyện ý động tay động chân là sẽ học được nhanh thôi.”
“Vậy còn giặt quần áo thì sao?”
“Trong nhà có máy giặt, em chỉ cần phụ trách ủi là được.”
“Vậy thì anh đừng có mặc áo sơ mi nữa.”
“…..” Ngụy Nam Lâm thở dài, “Thôi được rồi, bỏ cái giặt quần áo này đi, để anh giặt.”
Con người tôi chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Nếu đối phương mạnh mẽ yêu cầu tôi làm gì đó, tôi nhất định sẽ phản kháng, nhưng chỉ cần thái độ của đối phương mềm xuống, tôi lập tức sẽ cảm thấy ngại ngùng.
“Anh phải nhường em trước, để em thích ứng đã, tháng này em giặt một tuần, tháng sau cũng giặt một tuần…” Tôi không thể tin được những lời này lại phun ra từ miệng mình.
“Không thành vấn đề!” Ngụy Nam Lâm hôn lên trán tôi một cái, “Ngoan lắm!”
Kịch bản này thật không khác gì đang dỗ trẻ nhỏ.
Danh sách quy định xóa xóa sửa sửa một hồi cũng tới điều cuối cùng: Sau khi nằm lên giường không được chơi game nữa, phải giao lưu với người bên cạnh.
Ngụy Nam Lâm giành trước, nghiêm túc nói: “Cái này không được sửa!”
Tôi bật cười gật đầu.
38.
Sau một thời gian sống chung, tôi dần dần phát hiện bác sĩ Ngụy tuy rất ôn hòa nhưng ở một số mặt cũng rất cứng nhắc.
Anh ấy không bao giờ chỉ trích hay phê bình tôi, nhưng cũng sẽ không nhường nhịn tôi.
Ví dụ như làm việc nhà, anh ấy sẵn sàng làm cùng tôi, nhưng tuyệt không cho phép tôi chơi xấu hay làm nũng để lười biếng.
Câu anh ấy thường nói nhất chính là: “Cái này rất đơn giản, anh làm cùng em, ngoan.”
Tôi có cảm giác anh ấy đang đối phó với tôi bằng những cách đối phó với một đứa trẻ tuổi vị thành niên lì lợm ngang bướng.
Có một ngày, tôi hỏi anh ấy: “Anh có thấy mệt mỏi khi sống chung với em không?”
“Vẫn tốt, lúc không nghe lời có hơi mệt, lúc nghe lời lại rất đáng yêu.”
Đáp án của anh ấy đã chứng thực suy đoán của tôi.
“Em thấy anh đang coi em là con anh mà nuôi thì có.”
“Như vậy không tốt sao?”
“Chẳng tốt gì hết, cảm giác cứ như đang loạn luân.”
“Vậy chẳng phải càng kích thích à?”
“…..”
Bác sĩ Ngụy!
Sao anh lại là người thế này?!
Tôi thực sự không thể tin được những lời này lại được một người suốt ngày nghiên cứu về y khoa nói ra.
39.
Đầu tháng, công ty chúng tôi nhận được một đơn hàng không tồi, ngoài thiết kế logo và trang trí cửa hàng trực tuyến còn có thiết kế hộp đóng gói, túi quà tặng,… Dưới tay thương hiệu đó còn có không ít nhãn hiệu nhỏ, đối phương nói, nếu hiệu quả tốt thì các nhãn hiệu tiếp theo cũng sẽ giao hết cho công ty chúng tôi.
Ông chủ rất tích cực với đơn hàng này, huy động toàn bộ nhân viên, tổ chức cho chúng tôi đi tham quan một số công ty lớn và trao đổi, học hỏi với một số vị thầy trong ngành thiết kế, diễn ra trong khoảng hai tuần.
Tôi về nhà báo lại với bác sĩ Ngụy.
“Sáng mai bọn em xuất phát, lần đi công tác này mất khoảng hai tuần, cũng có khả năng kéo dài hơn, cụ thể phải xem tâm trạng của ông chủ, khi nào ông chủ nói về mới được về.”
Ngụy Nam Lâm có vẻ rất bình tĩnh, vừa rửa chén vừa nói: “Lát nữa để anh giúp em xếp hành lý, sắp tới nhiệt độ sẽ hạ thêm, cần mang nhiều đồ giữ ấm.”
“Sao anh chẳng có chút phản ứng nào vậy? Em sắp đi công tác hơn 2 tuần đó!”
Ngụy Nam Lâm cười, “Phải phản ứng thế nào bây giờ? Ôm em gào khóc một trận à?”
“Vậy thì hơi quá…”
Dọn dẹp xong phòng bếp, anh ấy sang giúp tôi xếp hành lý, giống hệt phụ huynh dặn dò con nhỏ đi xa, “Ở bên ngoài đừng có gọi mấy món gà rán trà sữa gì đó, anh bỏ vào túi em hộp trà đào, thích uống nóng hay uống nguội đều được, thuốc tiêu hóa và vitamin ở ngăn nhỏ bên sườn balo, ngày mai nhớ nhét thêm cục sạc, à, còn cái này…”
Anh ấy lấy từ trong ngăn kéo của tủ quần áo ra một cái khăn quàng cổ bằng nhung, hai màu xám trắng giao nhau, sờ lên rất mềm rất thoải mái.
Ngụy Nam Lâm quàng khăn lên cổ tôi, “Nhớ rõ là phải giữ ấm, xương cổ của em không tốt, đừng để cổ bị lạnh, nếu không sẽ thành bệnh mãn tính.”
Tôi vòng tay ôm thắt lưng anh ấy, chôn mặt vào hõm vai anh ấy cọ cọ, đằng sau gáy được một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa.
Lúc trước tôi rất hâm mộ thú cưng nuôi trong nhà, ngoại trừ ăn chơi ngủ, bám dính lấy chủ nhân ra thì không cần phải làm gì cả, kiếp sau chỉ muốn đầu thai làm một con mèo.
Nhưng mà bây giờ tôi không muốn như vậy nữa…
Bởi vì sẽ không thể ôm lấy bác sĩ Ngụy.
*** Hết chương 18