Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 17




[Sơ Kỳ]: Tối hôm qua anh có ngủ được không?

[Ngụy Nam Lâm]: Ngủ được.

[Sơ Kỳ]: Ngại quá, tối nay em vẫn nên về nhà ngủ thôi.

[Ngụy Nam Lâm]: Xin lỗi, anh không có ý ghét bỏ em, em tức giận à?

Có lẽ là do sốt ruột, tôi chưa gõ chữ trả lời xong thì Ngụy Nam Lâm đã trực tiếp gọi điện đến.

“Tiểu Sơ, em tức giận à?”

“Không…” Tôi tủi thân vân vê vạt áo, “Em như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi…”

“Không sao, anh đi ngủ sớm hơn một chút là được mà.”

“Vậy thì cũng phiền quá, nhỡ nửa đêm dậy đi WC thì chẳng phải là anh sẽ không ngủ lại được nữa?”

“Liên quan gì đâu, cái này có thể điều trị được, với lại lúc em nằm nghiêng ngủ rất yên tĩnh.” Ngụy Nam Lâm nói.

“Thật không?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Thật. Đó chỉ là một vấn đề nhỏ, nếu muốn sống chung với nhau cả đời thì phải học cách thích nghi lẫn nhau.” Ngụy Nam Lâm dịu dàng nói, “Em đừng để trong lòng, chuyện này là anh sai, về sau anh sẽ không bao giờ cười em nữa.”

“À, em không có ý trách anh.” Tôi không nhịn được cười, “Em cũng thấy tiếng ngáy của em quá buồn cười, anh không quay lại thì em cũng không biết lúc ngủ mình sẽ như vậy.”

“Vậy em có muốn dọn sang nhà anh sống không?”

“Vâng…” Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ hồi tưởng lại tiếng ngáy, cười như hoa nở, mất một lúc mới phản ứng lại được, “Hả?”

Ngụy Nam Lâm bắt đầu liệt kê ưu điểm: “Buổi tối chúng ta có thể cùng nhau đi dạo, đi xem phim, tập thể dục, mỗi ngày em có thể ăn cơm sáng và cơm tối do anh nấu.”

Tuy rằng điều kiện rất hấp dẫn nhưng mối quan hệ phát triển như vậy có bị coi là nhanh quá không? Chúng tôi mới quen nhau được có mấy tháng thôi mà?

Mỗi ngày dính lấy nhau liệu có nhanh thấy chán?

Sau khi sống chung, các khuyết điểm sẽ bị phóng đại, liệu anh ấy có ghét bỏ tôi vừa lười lại vừa ham ăn?

Thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt sẽ qua nhanh hơn?

Ngụy Nam Lâm: “Nhà anh cách công ty của em gần hơn, mỗi ngày em sẽ được ngủ thêm 20 phút.”

“Tạm định vậy đi. Lúc nào em nói chuyện với ba mẹ em sau.”

34.

Chuyện sống chung này phải được phụ hoàng và mẫu hậu phê chuẩn, dù sao hai người họ cũng đã nuôi dưỡng tôi nhiều năm, tôi luyến tiếc họ, bọn họ nhất định cũng sẽ luyến tiếc tôi, tôi có cảm giác mình đang ném cho bọn họ một đề khó.

Tôi thậm chí còn áy náy nghĩ: Mình thật là bất hiếu, có tình yêu vứt luôn tình thân.

Nghĩ đến việc về sau sẽ không được ăn đồ ăn của ba mẹ nấu nữa, tôi vật vã đau khổ gào thét thành tiếng.

Ngụy Nam Lâm ở bên cạnh an ủi: “Tiểu Sơ, thực ra em về nhà cũng chỉ mất có 20 phút thôi.”

“Ừm.”

Sự thật chứng minh, toàn là tôi nghĩ nhiều.

Tôi ở trong mắt ba mẹ tôi căn bản không đáng một đồng.

Lúc tôi nói chuyện chuyển nhà với mẹ tôi, bà đang ngồi đánh mạt chược với hội bạn hàng xóm.

Tôi chờ đổ chuông một hồi, nghe thấy tiếng “alo” rồi tiếp đó là “ha ha ha, tôi ăn rồi!”

Hơn nửa ngày sau mẹ mới để ý tới tôi: “Con trai, tìm mẹ có việc gì thế?”

Tôi rụt rè mở miệng dò hỏi: “Là thế này, con có việc muốn xin phép mẹ, mẹ đừng tức giận.”

“Nói nhanh.”

“Nhà bác sĩ Ngụy cách công ty con gần hơn, đi lại thuận tiện, con muốn dọn qua nhà anh ấy ở một thời gian, hôm nào nghỉ lại về nhà.”

“À…” Mẹ tôi vừa xếp mạt chược vừa nói, “Có làm phiền bác sĩ Ngụy không đó?”

Tôi đang mở loa ngoài, Ngụy Nam Lâm cũng nghe thấy nên thò người qua chen vào, “Không phiền không phiền ạ, cô ơi, bình thường cháu ở nhà một mình buồn chán, có thêm Tiểu Kỳ sẽ vui hơn.”

Mẹ tôi: “Ừ, vậy thì không thành vấn đề, chỉ cần hai đứa vui vẻ là được.”

Nhà chúng tôi tất cả đều do mẹ tôi định đoạt, nếu mẹ đã đồng ý thì bên ba đương nhiên sẽ có cùng kết quả, tôi ra dấu tay OK với Ngụy Nam Lâm.

Mẹ tôi lại nói tiếp: “Chờ ba con nghỉ trưa xong thì bảo ông ấy hỗ trợ dọn đồ sang, chăn gối gì đó đủ chưa? Có cần mẹ mua cho con bộ khác không?”

“Không cần đâu cô, nhà cháu có đủ hết rồi.” Ngụy Nam Lâm trả lời thay.

“Vậy máy tính bàn làm việc các thứ có cần chuyển không? Còn cái đống gấu bông ở đầu giường, có muốn mẹ liên hệ với công ty chuyển nhà cho con không?”

Mẹ càng quan tâm tôi như vậy tôi càng áy náy, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

“Không cần đâu mẹ, con tự làm được, không nhiều đồ đâu, gấu bông không cần chuyển.”

Mẹ: “Càng đỡ tốn tiền!”

Tôi nghe ra được sự miễn cưỡng trong giọng nói thờ ơ của mẹ, trong lòng càng thêm mất mát.

“Vậy con cúp máy trước nhé?”

“Ừ, bye bye cục cưng, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Chưa kịp tắt máy thì giữa tiếng đánh mạt chược hỗn loạn truyền ra một giọng nói…

“Bà Sơ, con trai bà dọn đi mà bà yên tâm thế? Không phải bà nói thằng bé không biết nấu cơm sao?”

Tiếp đó là một trận cười giòn giã của mẹ tôi: “Ha ha ha ha ha ha, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, giữ lại trong nhà chẳng có tác dụng gì, chi bằng sớm vứt cái tai họa này cho người khác…”

Tôi khiếp sợ trợn tròn hai mắt, nhưng vì tin vào tình mẫu tử mỏng manh bấy lâu của hai mẹ con, tôi giả bộ như không nghe thấy gì cả, cúp điện thoại.

Tôi gian nan mỉm cười: “Thực ra bình thường mẹ đối xử với em rất tốt.”

Ngụy Nam Lâm vỗ bả vai tôi: “Đã nhìn ra.”

Cứ như vậy, tôi và bác sĩ Ngụy hợp pháp (?) sống chung.

35.

Ngày chuyển nhà là hôm Chủ nhật, tôi ngủ tới chiều mới dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau khi bác sĩ Ngụy biết được, vội nói muốn sang giúp tôi.

Bình thường tôi cũng ít mua quần áo, tổng cộng chỉ xếp được hai cái vali, vì vậy từ chối: “Không cần đâu, chạy tới chạy lui phiền phức, em cũng không có nhiều đồ.”

“Nhưng anh muốn giúp em. Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với anh, bảo ngồi yên một chỗ rất nóng ruột.” Trong giọng nói của Ngụy Nam Lâm hàm chứa sự dịu dàng mà không ai có thể chống đỡ được.

Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.

Ngụy Nam Lâm nhìn xung quanh một lượt, “Ba mẹ em không có ở nhà à?”

“Vâng, ba đi câu cá, mẹ sang nhà cô tám chuyện rồi.”

“Vậy thì…” Ngụy Nam Lâm đột nhiên vươn tay ra giữ lấy mặt tôi rồi hôn lên môi tôi một cái.

Ánh mắt anh ấy nóng bỏng như có lửa, càng ngày càng chói lóa.

À, từ đêm hôm đó, sau khi mở ra được phó bản nụ hôn đầu tiên, Ngụy Nam Lâm to gan hẳn, muốn hôn là hôn liền, cực kỳ làm càn.

Chỉ cần tôi biến mất khỏi mí mắt anh ấy trong ba phút trở lên là sẽ bị lôi ra hôn.

Nhưng mà…

“Dừng dừng dừng —!!!” Tôi giãy giụa đẩy anh ấy ra, “Bữa trưa em ăn sủi cảo nhân tỏi, còn chưa đánh răng!”

“Ờm…” Ngụy Nam Lâm liếm môi, “Bảo sao hơi có mùi tỏi.”

“Vậy mà anh còn hôn!” Tôi xấu hổ quay người đi.

“Vậy em mau đi đánh răng đi.” Ngụy Nam Lâm dục cầu bất mãn, vỗ vỗ mông tôi thúc giục.

Tôi khiếp sợ nhìn anh ấy, “Chỉ vì muốn hôn mà bây giờ anh bảo em đi đánh răng? Đang là mấy giờ? Giờ đánh rồi tối lại đánh à? Mỗi ngày đánh ba, bốn lần?”

“Tại em không cho hôn…” Ngụy Nam Lâm ấm ức nhìn tôi.

“…..” Tôi bó tay, hết cách.

Tôi thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn tỏi nữa.

Yêu đương thật phiền toái!

36.

Ngụy Nam Lâm lái xe chở tôi về nhà, lúc tới cửa lại không trực tiếp mở cửa ngay mà còn thần thần bí bí lôi từ trong túi ra một món đồ gì đó, huơ huơ trước mặt tôi.

“Kỳ Kỳ, tặng em một món quà.”

Là một chùm chìa khóa, Ngụy Nam Lâm còn cẩn thận dán tên từng phòng lên mỗi chìa.

Tôi kinh ngạc đến ngây người.

Càng kinh ngạc hơn là món đồ trang trí gắn kèm chùm chìa khóa.

Là một con Samoyed nhỏ làm từ len chọc, giống chó thật như đúc, trên khăn tam giác ở cổ ghi một chữ “nam”.

Ngụy Nam Lâm khoe tiếp với tôi chùm chìa của anh ấy, là một con chó Shiba, trên chiếc khăn tam giác ở cổ có một chữ “kỳ”.

“Anh mua lúc nào thế?” Tôi mân mê hai con chó, “Đáng yêu quá.”

“Anh tự làm đó.” Ngụy Nam Lâm cực kỳ đắc ý.

Dụng tâm quá rồi!

Tôi thật sự không dám tưởng tượng hình ảnh một người đàn ông cao 1m87 ngồi ghé vào bàn làm len chọc, đáng yêu muốn xỉu.

Hình như là sợ tôi không tin, anh ấy giơ ra cho tôi xem mấy vết thương trên ngón tay, còn thuận tiện làm nũng, “Cần một cái hôn mới khỏi được.”

Anh học câu này từ đâu thế?!

Tôi tuyệt đối không tin sách y khoa toàn thư phiên bản giới hạn dạy cái thứ này!

Lực chiến của cái kiểu làm nũng này quá mạnh rồi.

Nói thế nào nhỉ? Tóm lại là làm cho cả người tôi, từ thân tới tâm, mềm nhũn.

Không thể kháng cự được.

Tôi trân trọng nhận lấy chùm chìa khóa, thuận tiện hôn lên vết thương trên tay anh ấy.

Kết quả là bị anh ấy đã thủ thế chờ sẵn, hôn tới mức nằm ngã ra sô pha.

*** Hết chương 17