Sống Sót

Chương 54: Người mẫu tay




Edit: Đầm♥Cơ

Mạnh Khung gần như tuyệt vọng nhìn tôi. Mỗi một chuyện liên quan đến tiền bạc, anh liền thay đổi thành khiếp nhược vô lực. Anh và tôi đều biết tư vị của nghèo khó, biết nếu không có tiền thì rất khó làm nên chuyện.

Tôi cũng không có biện pháp, trên thực tế tôi đương nhiên có thể dùng một vạn rưỡi Trần Khiếu Hổ cho tôi. Mạnh Khung nuôi tôi nhiều năm như thế, sinh hoạt phí còn chưa đủ nộp học phí đâu. Từ góc độ này mà nói, tiền này dù Mạnh Khung làm mất rồi, cũng có thể lại đi tìm ông ta lấy nữa.

Nhưng điều kiện tiên quyết là ‘ Mạnh Khung giúp Trần Khiếu Hổ nuôi con’, tạm thời không nói đến tôi, Mạnh Khung nguyện ý để tôi và Trần Khiếu Hổ nối lại quan hệ cha con sao?

Mạnh Khung càng không ngừng nói: “Chú không nên nhận số tiền kia. Chú thật sự ngu ngốc.”

Tôi thở dài, nói: “Đã như vậy, đừng nói nữa.”

Mạnh Khung nhìn tôi, vô cùng lo lắng hỏi: “Đại ca, cháu có tức giận không?”

Tôi nói: “Cháu sẽ không vì chuyện tiền bạc mà giận dỗi với chú.”

Mạnh Khung thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến phòng bếp nấu cơm. Tôi nhìn dáng dấp anh đi bộ tốt hơn buổi trưa nhiều nên không lo lắng nữa, từ trong tay anh đoạt lấy cái môi, nói: “Chú đi bôi thuốc, để cháu làm cơm.”

“Đừng động, cẩn thận bị bỏng. . . . . .”

“Không có việc gì.” Tôi nói, “Chú còn đau không? Nếu không cháu giúp chú bôi thuốc.”

“Không đau, vẫn không đau, tốt vô cùng.” Mạnh Khung nhìn tôi một cái, nói “Cháu rất tốt.”

Tôi cười cười, nói: “Chú cũng rất tốt.”

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, anh phải tắm trước rồi mới bôi thuốc. Thẳn thắn với tôi xong tâm tình của anh đã khá hơn nhiều, ít nhất tôi không nghe thấy anh liên tục than thở nữa. Nhưng tâm tình tôi lại rất nặng nề, chờ Mạnh Khung tắm xong đi ra, ngồi ở trên bàn cơm, tôi nói với anh:

“Nếu không, trước mượn tạm tiền người khác, trả hết cho Trần Khiếu Hổ trước rồi tính chuyện học phí sau.”

Mạnh Khung để đũa xuống, lo lắng trùng trùng nhìn tôi.

Tôi nói: “Thực bất đắc dĩ quá thì cháu đi xin giảm miễn học phí, nhưng cái đó phải chạy thủ tục.”

Thủ tục cũng không phiền toái, phiền toái ở chỗ chỉ người giám hộ pháp định của tôi mới có thể đi xin, cũng chính là Trần Khiếu Hổ.

Mạnh Khung ngay cả cơm cũng không ăn, anh không ngừng nói: “Khi đó chú không nên nhận tiền. . . . . . Chú không nên. . . . . .”

“Được rồi, ” tôi ngắt lời anh. Lời như vậy nói nhiều cũng không có ý nghĩa, chỉ được cái lãng phí nước bọt, còn khiến lòng người không an, “Đừng nói nữa… Ăn cơm trước.”

Vì vậy sau đó một câu Mạnh Khung cũng không nói, lúc dọn dẹp bát đũa tôi phát hiện đôi mắt anh lại đỏ rồi.

Tôi nói:

“Rốt cuộc chú làm sao vậy?”

Cảm xúc của Mạnh Khung càng ngày càng bi quan, còn đặc biệt nhạy cảm, luôn chảy nước mắt khiến tay chân tôi luống cuống.

Anh tằng hắng một cái, bởi vì giọng quá khàn cho nên không nói chuyện.

Tôi nói: “Không phải là không có tiền sao, đi mượn là được. Chờ cháu trưởng thành tìm việc là tốt rồi, chú đừng vội.”

Mạnh Khung hít một hơi, nói: “Ngày mai chú liền đi tìm việc, không đi nhà xe nữa, nơi đó kiếm ít tiền quá, chú muốn đi tìm công việc khác. . . . . .”

“Đừng đi.” Tôi giúp anh dọn dẹp bàn, “Chờ chân tốt lại nói.”

Mạnh Khung vội vàng nói: “Bây giờ không dễ tìm việc, chú đi xem trước, không nhất định phải đi làm lập tức.”

“Không cho đi.”

Tôi nói.

Công việc gì khó tìm? Lao động chân tay vĩnh viễn dễ tìm, quét rác dọn vệ sinh trong trường học hàng năm đều tuyển không đủ, bây giờ để Mạnh Khung đi ra ngoài, đoán chừng anh thật sự đi quét nhà vệ sinh.

Giọng điệu của tôi có chút nặng. Mạnh Khung không lên tiếng, tôi sợ anh lại nghĩ nhiều, ngăn trước người anh, cầm lấy tay anh. Lời an ủi nhất thời không nghĩ ra.

Mạnh Khung nói: “Chú là kẻ nghèo. . . . . . Cũng không tìm được công việc tốt, lớn như vậy còn làm gánh nặng cho cháu.”

“Nói càn, ” tôi nói, “Lúc cháu còn nhỏ cũng không có việc làm, chú đâu có coi cháu là gánh nặng.”

“Thật may là cháu không ghét bỏ chú.” Mạnh Khung cúi đầu, thật lâu mới nói, “Thật tốt.”

Tôi thở dài. Mạnh Khung vốn như vậy, tự ti khiến tôi không thể giải thích vì sao. Anh không biết mình tốt đến thế nào, có đôi lúc tôi sẽ cảm động vì tình cảm sâu đậm của anh đối với tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không biết tự ti của anh từ đâu mà đến.

Có lẽ là do anh quá quan tâm tôi thôi. Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy, sau đó dùng lực cầm ngón tay Mạnh Khung.

Tôi không muốn nhận tiền của Trần Khiếu Hổ, không phải trong lòng hận ông ta, chẳng qua cảm thấy nếu bây giờ nhận, ngày sau sẽ gặp phiền toái.

Người đầu tiên tôi nhớ tới chính là Trương Mông. Trương Mông đã từng nói muốn giúp tôi nộp học phí, mà học phí của tôi chỉ cần 5000, còn Trần Khiếu Hổ, tôi đi học trước rồi tính sau vậy.

Đang lúc tôi do dự, lại có một cơ hội tới.

Ngày đó tôi đang ở bên ngoài đón hàng cùng Trương Mông thì một cú điện thoại gọi tới. Trương Mông vội vã nói đôi câu liền tắt, hàng chỉ nhập một nửa, y và tôi chạy ra ngoài. Trong tay tôi còn cầm một vòng tay Phỉ Thúy, phẩm sắc rất được, đoán chừng là thứ nhà giàu mới nổi mới có thể mua. Nó bị Trương Mông cầm thiếu chút nữa rớt xuống, chủ quán liền nóng nảy.

“Ngại quá.” Trương Mông khẽ cong eo nhẹ nhàng linh hoạt bắt lấy vòng tay, trả lại vẹn toàn cho chủ quán, sắc mặt của chủ quán mới hòa hoãn lại.”Có chút việc gấp, hôm nay chỉ mua từng đó, cám ơn ha.”

Trương Mông vừa kéo tôi đi ra ngoài, vừa nói: “Cô gái đó tới.”

Cô gái đó?

Tôi còn không hỏi ra miệng, Trương Mông liền bắt đầu nói: “Chính là cô gái đặt hàng trên mạng ngày đó. Nhóc đừng nói, ngày hôm qua tôi vừa nhìn, lại có người gửi tin vào hộp thư của tôi.”

Tôi ừ một tiếng, hỏi: “Đơn đặt hàng thứ nhất bao nhiêu tiền?”

“Hai vạn, nói muốn hàng chất lượng, về sau còn tới đây đặt hàng.” Trương Mông nói: “Chỗ của chúng ta ở nơi xa xôi, không có thị trường lớn như trong các thành phố lớn, người có tiền, nhất là người có tiền lại thích đồ trang sức tương đối ít, cô gái đó chính là người trong thành phố, nghe nói vốn là luật sư, sau này đổi nghề đầu cơ trục lợi Phỉ Thúy, kiếm không ít.”

Tôi nói: “Hôm nay cô gái kia tới làm gì?”

“Nói muốn xem hàng một chút, cũng xem nhóc.” Trương Mông hàm hồ nói, “Ai nha không nói, đến thì biết.”

Trương Mông nói xong liền quay đầu, làm bộ hết sức chuyên chú lại xe chở hàng , thậm chí còn huýt gió.

Tôi nhíu nhíu mày, có chút không biết nói gì.

Đến chợ chế biến phẩm liền nhìn thấy một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đứng ở trước cửa hàng Trương Mông, mặc sườn xám, phía dưới mang tất chân, xách một cái túi đỏ, nóng xoăn, còn rất mới.

Trương Mông vừa nhìn thấy cô ta liền tiến lên nghênh đón, miệng nói: “Chị Thẩm, ngại quá, để chị chờ lâu rồi.”

Người phụ nữ mím môi cười, không lên tiếng, quay đầu liền nhìn tôi chằm chằm, rất vui mừng nói:

“Là đứa bé này sao?”

Trương Mông đang mở cửa, liên tục nói không ngừng: “Đúng vậy, chính là nó.”

Người phụ nữ che miệng lại, cười hì hì nói: “Đứa nhỏ này dáng dấp thật là dễ nhìn, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“. . . . . .”

Tôi không biết có nên nói cho cô ta biết tuổi thật của mình hay không, thật may là Trương Mông giải vây rất nhanh, y nói: “16 rồi, tuổi mụ thì sắp 18, sao vậy, nhìn không giống à?”

Chị Thẩm trợn to hai mắt nói: “Không giống, còn rất cao, mới mười sáu thôi sao.”

Trương Mông được tính nói: “Đúng vậy, hơn nữa năm nay tiểu Trần đã lên đại học rồi, chính là trường X đó.”

Năm đó đại học còn chưa bắt đầu mở rộng chiêu sinh, thi đậu đại học không dễ chứ nói chi là trường đại học X.

Người phụ nữ được gọi là chị Thẩm nhìn tôi, nửa ngày cũng không khép lại miệng được. Cô ta không ngừng gật đầu, hỏi Trương Mông: “Cậu ấy tên là gì?”

“Trần Khải Minh.” Trương Mông cười, “Khải Minh trong Khải Minh Tinh.”

Lúc hai người bọn họ đàm luận tôi luôn lộ ra nụ cười ghê tởm, tôi thật sự nhịn không được, chạy đến bên ngoài, ngồi cạnh hàng hóa xếp chồng chất.

Rốt cuộc chị Thẩm không kéo đông kéo tây với Trương Mông, cô ta thu nụ cười lại, nói:

“Hàng nhà cậu thật ra thì không có gì, ngày đó tôi lên net không phải để tra tài liệu, chỉ vừa khéo nhìn thấy trang web của cậu, tôi lại rất ưa thích Phỉ Thúy, có mấy người bạn cũng rất thích Phỉ Thúy, bình thường mở cửa hàng buôn bán nhỏ, vốn không có gì giao thiệp với cậu.”

Trương Mông rót đầy ly trà cho cô ta, không lên tiếng.

Chị Thẩm nói tiếp: “Nhưng tấm bìa trang web của cậu thật đẹp mắt, đôi tay của Khải Minh. . . . . . hôm nay tôi tới là muốn nói, tôi muốn đứa nhỏ này giúp tôi viết mấy tấm chữ, chụp mấy tấm hình.”

Trương Mông cười cười, nói: “Ai u thật ngại quá, chị Thẩm. Tiểu Trần đã sớm là chiêu bài của quán chúng tôi rồi, chị tùy tùy tiện tiện mượn sao được, tiểu Trần còn không đồng ý đâu, chị cho rằng để cậu ta viết mấy chữ dễ như vậy sao?”

Chị Thẩm vốn cho rằng Trương Mông rất dễ nói chuyện, không ngờ y lại dứt khoát từ chối như vậy, sắc mặt cô trầm xuống, không lên tiếng.

Trương Mông vừa cười: “Nhưng nếu sau này chị tới chỗ tôi lấy hàng, tôi sẽ để tiểu Trần viết cho chị Thẩm, viết bao nhiêu chữ cũng được.”

Nét mặt chị Thẩm lúc này mới hòa hoãn, cô nói tiếp: “Không chỉ viết chữ, còn muốn cậu ta giúp tôi mang chút đồ trang sức, chính là người mẫu đấy. Tôi tìm thật lâu vẫn không tìm được nam sinh thích hợp.”

Trương Mông sửng sốt: “Nam được không? Công việc này không phải con gái làm sao?”

“Cũng có nam. Nhưng có rất ít người như Khải Minh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tay của cậu ta đã cảm thấy thích hợp.”

Lời của cô khiến tôi vô cùng không hiểu, thành thật mà nói tôi vẫn cho rằng người mẫu tay phải có bàn tay nhẵn nhụi trắng nõn, mềm mại không xương. Mà tay tôi lại không nhẵn nhụi trắng nõn như các cô gái, cũng không mềm mại, bởi vì thời gian dài viết chữ nên đốt ngón giữa còn có vết chai, khi viết chữ gân cốt trên mu bàn tay sẽ lồi ra, khớp xương rõ ràng, nhìn có vẻ vô cùng kiên cường.

Nhưng lời nói kế tiếp của cô ta khiến tôi khẽ động tâm.

Cô nói: “Chụp một tấm hình tôi sẽ trả cho cậu 500, mặc dù ít, nhưng cậu đang học đại học, là lúc cần tiền, giữ lại để tiêu vặt đi.”

Rốt cuộc Trương Mông không tranh luận với cô ta nữa, quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Nhóc nguyện ý không?”

Tôi có chút chần chờ, không lập tức đồng ý.

Cô gái kia nói hôm nay tới đặt cọc, ngày mai sẽ đến lấy hàng.

Quán Trương Mông có thật nhiều dây chuyền, dây mảnh đỏ cột lấy mảnh Phỉ Thúy nhỏ mà các cô gái rất thích. Phỉ Thúy điêu khắc thành chữ, tùy tiện phối hợp, có thể tạo thành chữ giản thể.

Chị Thẩm rất ưa thích, một lần mua hết cả. Cô nói muốn tặng cho học sinh và bạn bè của mình.

Cuối cùng cô đặt 5000 tiền cọc, lại tốn 6000 mua mấy thứ linh tinh.

Trương Mông khóa cửa lại, kêu tôi lên xe, trở về tiếp tục nhập hàng.

Trương Mông nói: “Chị Thẩm này rất đáng tin, mới đầu làm luật sư, sau lại làm giảng viên đại học, rất thích mấy thứ này, bạn bè cũng đều có tiền, cô ta quen biết rộng, nhóc mà quan hệ tốt với cô ta sẽ tốt vô cùng.”

Tôi chần chờ một chút, chậm rãi nói:

“Trương Mông, bây giờ tôi thiếu tiền, thiếu rất nhiều.”

Trương Mông nhìn thẳng về phía trước, nói: “Đã sớm biết, chàng trai nghèo, nói đi, nhóc nghĩ thế nào.”

Tôi nói: “Làm người mẫu cho chị Thẩm đó, không bằng làm cho chú, tôi với chú quen biết lâu như vậy, kiếm cho chú không ít tiền, chú cống tôi học đại học đi.”

Trương Mông cười ha ha hai tiếng, đột nhiên dừng xe, chợt vỗ vỗ lưng của tôi.

Y nói:

“Tôi đã sớm chờ nhóc nói câu này rồi.”

Nói xong, Trương Mông rút tờ chi phiếu từ trong ví tiền, nói: “Mật mã là CQMDXM, bên trong có tiền, cầm đi, đây đều là tiền hoa hồng mấy năm nay tôi và nhóc hợp tác, tôi chia cho nhóc 5%, tính tiền vốn , đây đều là nhóc nên cầm.”

Ps:CQMDXM= Trần Khải Minh, mộng đại học

—–

Đầm: Ài ài ài, vậy là tiểu công nhà ta xơi ngon Mạnh Khung khi mới 16 tuổi hở, á há há thật là . . . hợp khẩu vị mềnh