Sống Sót

Chương 49: Gợn sóng




Edit: Đầm♥Cơ

Tôi sửng sốt một chút, hỏi: “Bệnh gì?”

“Không biết, nói là ngực khó chịu, phải đi làm tiểu phẫu.”

Tôi nói: “Cháu không muốn đi.”

Hôm đó Mạnh Khung nói một câu rất kỳ lạ, anh nói: “Đi đi, dù sao cũng là cha ruột cháu.”

Trần Khiếu Hổ đâm vào xương sườn mềm của tôi, Mạnh Khung càng đồng tâm hiệp lực với ông ta. Anh nhận định tôi sẽ không vì tức giận mà không hiểu lý lẽ, trên thực tế cũng quả thật như thế, bởi vì tôi là người mà không phải súc sinh, quan hệ cha con của tôi và Trần Khiếu Hổ quyết định dù ông ta có làm chuyện điên rồ gì, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ông ta.

Tôi nhìn Mạnh Khung một lúc lâu, thở dài, nói: “Chú để cháu đi, cháu liền đi.”

Mạnh Khung bị tôi nói giật mình, cười khổ một lát, đi tới phòng bếp nấu cơm.

Đêm hôm đó hăng hái của tôi đều bị Trần Khiếu Hổ phá hư. Tôi không muốn đi, hỏi Mạnh Khung một nữa có thể không đi hay không, Mạnh Khung nói ‘ đều đã làm giải phẫu, cháu nên đi thăm một chút. ’

Tôi thấy rất kỳ lạ mà nhìn Mạnh Khung, lúc ấy còn tưởng rằng anh không đủ tiền nuôi tôi mới muốn đưa tôi ra ngoài, có chút bất đắc dĩ lại có chút lo lắng, đưa lưng về phía Mạnh Khung cả đêm chưa chợp mắt.

Kết quả sáng ngày hôm sau Mạnh Khung liền đưa vé xe cho tôi, tôi cầm vé xe kinh ngạc nhìn anh, hỏi:

“Sao lại có vé xe sớm như vậy? Đây là do ai mua?”

“Chú mua , ” Mạnh Khung nói, “Đã sớm nghe cha cháu nói muốn làm giải phẫu, ngày đó ông ta trở lại thăm cháu đã nói với chú, chú đang nghĩ đi qua với cháu một chuyến, tối hôm qua ông ta lại trùng hợp gọi điện thoại.”

Tôi cứ cảm thấy có chỗ không đúng, do dự nói:

“—— Chú muốn đuổi cháu đi sao?”

Mạnh Khung vội vàng nói:

“Làm sao có thể, đây không phải là. . . . . .”

Anh mấp máy môi, nói: “Đầu óc chú có chút loạn, chú muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.”

Tôi nói: “Chú loạn cái gì?”

Anh nói: “Ngày đó trên công trường chú nhìn thấy hai người, cảm thấy thật khó chịu. Hai người bọn họ. . . . . .”

“Là đồng tính luyến.” Tôi nhàn nhạt bổ sung, “Vậy thì sao?”

Mạnh Khung nhìn tôi, anh không biết vì sao tôi lại nói bốn chữ ‘ đồng tính luyến ái ’ nhẹ nhàng như vậy, bốn chữ này mang đến áp lực rất lớn, thế nhưng lại có vẻ không ảnh hưởng gì đến tôi.

Anh lắc đầu một cái, nói: “Chưa nghĩ ra gì, chú chỉ cảm thấy khó chịu. Người em trước kia còn từng mượn tiền chú, chỉ lớn hơn cháu một chút, hai người bọn họ đối xử với mọi người rất tốt, bình thường nhìn thấy ai cũng cười , cũng vì chuyện này, tất cả mọi người lại có thể cho bọn họ một cước —— đại ca, cháu hiểu không? Chú không sợ cháu và tôi đi tới ngã ba con đường, chú chỉ sợ người khác xem thường cháu.”

Anh thấp thỏm khiến tôi tức giận, khi đó tôi nhất định có oán trách, oán trách anh khiến tôi đi lên con đường này, nhưng bản thân anh lại dao động, thậm chí đã sớm mua vé xe để tôi đi.

Mấy lần tôi mở to miệng muốn nói gì đó đều sợ hãi mình sẽ gây gổ với anh, vì vậy quay đầu đi không nhìn thẳng ánh mắt của anh, đè nén tức giận của mình.

Mạnh Khung trầm mặc dọn dẹp balo cho tôi, anh thu dọn rất lâu, một chữ cũng không nói. Anh gấp cho tôi rất nhiều quần áo, trừ quần áo lại không mang theo gì.

Mạnh Khung vẫn dọn dẹp đến xế chiều, anh mang tôi đi đến xe buýt, một đường ngồi đến ga tàu.

Đứng ở cửa ga tàu, tôi nói với anh:

“Mạnh Khung, cháu không muốn đi.”

Tôi thấy được thân thể Mạnh Khung chợt lung lay, giống như tùy thời có thể ngã xuống.

Anh không ngã, cúi đầu đi về phía trước, anh đi rất nhanh, tôi phải chạy bước nhỏ mới có thể đi theo bên cạnh anh.

Tôi lại lặp lại một lần:

“Mạnh Khung, chớ đi. Chúng ta trở về.”

Lúc này tay Mạnh Khung đều run rẩy, anh run rẩy rất mạnh, bởi vì đi nhanh nên bước đi hơi khập khiễng, trọng tâm đặt vào chân trái. Rốt cuộc tôi phát hiện chỗ không đúng rồi, tôi đi mau mấy bước níu tay của anh lại, nói với anh:

“Chú làm sao vậy?”

Bên cạnh quá huyên náo, tôi nghĩ anh không nghe thấy tôi nói. Mạnh Khung chỉ nhìn tôi, nhẹ nhàng sờ sờ mặt của tôi, anh nói:

“Đại ca, cháu để chú an tĩnh một chút đi. Chú thật sự sợ. Cháu nói chú nhát gan cũng được, cười nhạo chú cũng được. . . . . . Để chú yên lặng một chút, cháu trở về, cháu trở về chúng ta lại nói có được không?”

Tôi nhìn ánh mắt của anh, phát hiện trong mắt anh đều là mệt mỏi và hốt hoảng, giống như một con chuột bị mèo đuổi một ngày. Tôi bị ví dụ của chính làm cho dở khóc dở cười, nói:

“Được, chờ Trần Khiếu Hổ giải phẫu xong cháu liền trở lại. Chẳng qua, nếu chú chưa nghĩ ra thì sao? Vậy cháu phải đi nơi nào?”

Giọng của tôi trở nên bén nhọn, tôi nói:

“Chú còn đuổi cháu đi sao?”

Tôi đau lòng như vậy, tức giận như vậy, rốt cuộc tôi biết được, ấn tượng mơ hồ kiếp trước dĩ nhiên là sự thật. Mạnh Khung thật sự tự tay đẩy tôi cho Trần Khiếu Hổ, khiến tôi về nhà, sau khi trở về, anh liền bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với tôi.

Tôi không ngờ anh lại nhát gan đến vậy, nhát gan đến cho dù tôi đồng ý cùng anh, anh còn xao động bất an.

Mạnh Khung vội vàng giải thích:

“Không phải, chú không đuổi cháu đi, chú chỉ nghĩ. . . . . .”

“Đừng nói ahhh… ” tôi dường như muốn hô to lên, “Cháu không muốn gây gổ với chú. Tàu tới rồi, cháu đi đây.”

Nói xong, tôi nhận lấy balo từ trong tay anh, không quay đầu lại đi lên tàu.

Mạnh Khung ở phía sau tôi rốt cuộc hô một tiếng, trong giọng nói của anh có đau đớn nói không nên lời, anh nói:

“—— đại ca! Chú thật sự không đuổi cháu đi. Ba cháu đóng học phí cho cháu, cháu cũng nên đi thăm ông ta một chút, không phải sao?”

Không đề cập tới tiền còn được, anh nhắc tới như vậy, sẽ khiến tôi tức giận hơn, tôi biết anh thiếu tiền, nhưng anh chưa bao giờ nói với tôi, mỗi lần đều như vậy, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề học phí của tôi, dường như cái gì anh cũng có thể đẩy ra ngoài, bao gồm tôi.

Tôi đi về phía trước, đi thẳng lên tàu, không quay đầu lại.

Trên tàu vừa nóng lại chật, trên đường đi bày đầy đồ, tôi cất xong đồ, chống cằm nhắm mắt lại, trong tàu đầy mùi khó ngửi, có hành khách theo rất nhiều trẻ con đi lên, không cẩn thận một đứa bị té. Đứa bé kia liền bắt đầu khóc thút thít tê tâm liệt phế, những đứa bé khác cũng bắt đầu khóc rống theo, nhất thời trong toa tàu ồn ào không dứt.

Tôi mở mắt, từ chỗ ngồi đứng dậy.

Tôi biết Mạnh Khung sẽ không buông tay tôi, sau khi bình tĩnh, tôi phát hiện anh vẫn không nói trọng điểm với tôi.

Từ đám người chật chội chui ra, tôi đứng cách cửa sổ gần Mạnh Khung nhất, còn chưa kịp mở cửa sổ ra, tàu đã bắt đầu chạy.

Tôi chỉ nhìn thấy anh đứng một người cô đơn trên sân ga, nhìn giống như một chú chó bị chủ vứt bỏ.

Trong lòng dâng lên kích động mãnh liệt muốn từ cửa sổ tàu nhảy xuống, nhìn đường chậm chạp lui về phía sau, tôi thật sự bắt đầu mở cửa sổ, để nó mở ra một khe hở đủ để tôi có thể nhảy xuống, chân của tôi duỗi ra, nhưng còn chưa kịp nhảy đã bị người kéo trở lại.

Người nọ mở to miệng gầm thét với tôi:

“Cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Trái tim của tôi đập bình bịch, vọt tới cửa sổ, nói với bên kia:

“—— chờ cháu trở lại.”

Nhưng tàu chạy nhanh như vậy, tôi không biết Mạnh Khung có nghe hay không, tôi đã không thấy được anh nữa.

Trần Khiếu Hổ thật sự làm một cuộc tiểu phẫu, ông quá mệt mỏi, bị tràn dịch màng phổi, uống xong mấy ngày thuốc. Nhìn ông nằm ở trên giường bệnh không có chút hăng hái, ông già hơn rất nhiều, tóc bạc.

Suy yếu kéo tay tôi, tôi không thể bỏ rơi.

Ông rất suy yếu mừng rỡ nhìn tôi chằm chằm, giọng rất nhỏ nói:

“. . . . . . Con trai, thật xin lỗi.”

Tôi ngẩn ra, có chút mờ mịt.

Trần Khiếu Hổ nói:

“Lúc mẹ con chết, có nói ba chăm sóc tốt cho con, kết quả ba. . . . . . Aiz.” Trần Khiếu Hổ thở dài, nói, “Khi đó ba rất sợ nhìn thấy con. Con quá giống mẹ con, ba nhìn thấy con sẽ rất đau lòng. Mấy năm không gặp, con cao hơn, cũng không giống mẹ con nữa, ba mới dám trở lại.”

Tôi không biết ông nói có đúng sự thật không. Từ trên ảnh, dáng dấp của tôi đúng là giống mẹ tôi.

Trần Khiếu Hổ giống như nhớ lại quá khứ, cười nhạt mà nói:

“—— Con biết không? Khi đó nhìn thấy mẹ con, bà ấy đang ngồi ở bên bờ sông giặt quần áo. Ba vừa nhìn thấy đôi tay bà ấy, liền nghĩ, ba muốn cưới cô gái này. Ba muốn cô ấy trở thành người của ba.”

Sauk hi giải phẫu ông quá mệt mỏi, Trần Khiếu Hổ chưa nói mấy câu liền ngủ mất rồi. Có một cô gái rất cao vội vàng đi tới đưa cơm cho Trần Khiếu Hổ. Đây là người vợ thứ hai của Trần Khiếu Hổ, mấy ngày trước sợ tôi không thích ứng nên cô ta chưa từng xuất hiện.

Bây giờ nhìn thấy cô ta, cô gái đó rõ ràng có chút kinh hoảng, nói:

“Dì không biết cháu ở trong này. . . . . . Ai u, sớm biết sẽ không tới. Dì đi đây.”

Mặt cô gái kia rất tròn, nhưng bên phải có một má lúm đồng tiền, lúc nói chuyện rất giống mẹ tôi.

Vì vậy tôi nói: “Dì cứ ở chỗ này đi, tôi đi đây.”

Thăm Trần Khiếu Hổ làm giải phẫu xong, tôi một khắc cũng không dừng được, mua vé tàu tối hôm đó, xách balo quần áo trở về.

Trong lúc chờ tàu, tôi cứ đi, đi không biết bao lâu thì thấy được một ngôi miếu rất nhỏ.

Mạnh Khung cảm thấy mê mang, tôi cũng vậy. Mặc dù tôi chưa từng thích con gái, nhưng cũng chưa từng thích đàn ông. Cùng Mạnh Khung ở chung một chỗ, nói trắng ra thì tình thân chiếm phần lớn hơn, đến cùng tôi có phải đồng tính luyến ái hay không, trở thành đồng tính luyến ái sẽ ra sao, những vấn đề này cứ quấn quanh trong lòng tôi, tôi hi vọng tìm được chỗ không có không ai, có thể để tôi trực tiếp ngồi vào xe lên đường.

Ở trong miết rất rách nát, không có chút hơi người.

Ánh mặt trời từ khe hở lá cây chiếu xuống , khắp nơi đều an tĩnh, tường hòa.

Ánh mặt trời tháng bảy vẫn còn rất nóng bỏng, tôi bị chói mắt mở không ra, tìm nơi mát mẻ ngồi xuống, tôi liếm môi một cái, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người tụng kinh.

Giọng nói kia giống như một ngôn ngữ kỳ lạ nào đó, tôi nghe không hiểu, cảm thấy làn điệu rất kỳ dị, giống như bài hát ngâm nga ru trẻ nhỏ vào giấc ngủ.

Tôi đứng lên, chần chờ đi tới chỗ phát ra âm thanh.

Miếu nhìn rất nhỏ, lại có một hành lang rất dài, chỗ sâu nhất có một phòng nhỏ, âm thanh đó là từ trong phòng phát ra.

Từ cửa sổ nhìn vào trong, sau tầng tầng mạng nhện, có một ông lão an tường ngồi ở giữa phòng.

Người nọ mở mắt nhìn tôi, tôi nhìn thấy được từ ái cùng tường hòa từ trong mắt ông.

Tôi không tự chủ được đi vào bên trong, đẩy mở cửa, chậm rãi đi tới trước mặt ông ấy, ngồi xuống.

Ông lão từ đầu chí cuối không nói một câu, chỉ dùng ánh mắt từ ái nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi lại liếm liếm môi của mình.

Tôi nói:

“Cháu rất mê mang, cháu muốn trò chuyện cùng ông.”

Ông lão chậm rãi nhắm mắt lại, lại mở ra.

Tôi nói:

“Cháu thích một người, nhưng đó là không đúng, nó không được hậu thế chấp nhận.”

Rốt cuộc ông lão cũng mở miệng nói chuyện, giọng của ông vô cùng ôn hòa. Ông nói:

“Cháu sợ cái gì?”

“Cháu sợ thế tục luân lý. Cháu sợ đi tới ngã ba con đường.”

“Đi tới ngã ba đường thì sao?”

“—— Cháu sợ trên con đường này chỉ có hai chúng cháu.”

Nói xong câu đó, tôi ngẩng đầu nhìn ông, giống như là đứa trẻ làm sai chuyện.

Tôi nghĩ khi đó vẻ mặt của tôi rất khổ sở, tôi nói: “Cháu sợ người khác xem thường Cháu…cháu sợ anh ấy sẽ cô đơn.”

Ông lão trầm mặc, qua rất lâu, ông mới nói:

“—— nhưng nơi này cũng chỉ có một mình ông mà thôi.”

“. . . . . .”

Tôi nhìn ánh mắt của ông, ánh mắt ông trầm tĩnh và an bình, yên tĩnh giống như mặt hồ không gợn sóng, đáy mắt ông có màu vàng trong suốt đặc hữu khi được ánh mặt trời chiếu sáng, thời gian dài, hình như cuối cùng chỉ có ánh mắt này lưu lại, ánh mắt có màu giống như đúc ánh mặt trời chiều.

Tôi ngồi ở trước mặt ông, rất lâu.

Ông lão lại nhắm hai mắt, dùng âm điệu kỳ lạ đó tụng kinh, rất lâu sau cũng không ngừng.

Ông đọc bao lâu, tôi liền ngồi bấy lâu.

Chờ tôi đứng lên, mới nói:

“Trời tối rồi, cháu về nhà.”

Ông lão ngừng tụng kinh, lấy ra thứ gì đó trong túi đeo trước ngực, bỏ vào trên tay tôi.

Ông nói:

“Trở về đi thôi.”

Đồ trên tay mang theo nhiệt độ của ông lão, tôi nhìn, là hai viên tràng hạt.

Tôi nghĩ, một khắc kia tôi hẳn là phải kinh hoảng, có chút luống cuống tay chân lục đi lục lại trên người, sau đó nói:

“Cháu không có tiền.”

Khi đó ông lão nhắm hai mắt lại, một câu cũng không nói.

Tôi lại đợi một lát, nhẹ nhàng rời khỏi ngôi miếu này.

Ngồi lên tàu về nhà.