Sống Sót

Chương 37: Bắt đầu




Edit: Đầm♥Cơ

Học sinh mới lớp mười một cũng như nhau, mặc dù không có quân huấn, nhưng không thể thiếu cuộc thi, ngày tựu trường đầu tiên chính là cuộc kiểm tra sau kỳ nghỉ hè. Sau một tháng học tập căng thẳng lại bắt đầu một vòng thi sát hạch mới.

Trung học phổ thông vô cùng chú trọng tiếng Anh và toán nên thầy giáo của các môn này rất hùng hậu, từ bài thi là có thể nhìn ra, đề mục tiếng Anh và toán đều thiên về đề khó, cho dù tôi đã học qua một lần, có lúc cũng sẽ đụng phải vấn đề khó có thể giải quyết.

Thi thường xuyên, tốc độ chấm của giáo viên nhất định phải nhanh, mỗi lần thi xong bọn họ đều làm thêm giờ, ngày hôm sau đã có thể phát điểm rồi.

Tôi biết rõ vị trí của mình, tôi dành vị trí thứ nhất trong lớp học và cả cấp, điều này khiến chủ nhiệm lớp vô cùng kinh ngạc, thầy cho rằng với tuổi tác của tôi thì không thể nào làm được điều này.

Nhưng trên đời không có chuyện gì không thể, sau mấy lần thi, tôi cảm thấy hăng hái thiếu thiếu, liền bắt đầu cúp cua đi đến chỗ Trương Mông.

Trung học phổ thông quản nghiêm hơn trung học cơ sở, có lúc ngay cả cổng trường trốn không ra đã bị bắt được, bất đắc dĩ tôi đành phải mời Triệu Nhĩ Đóa tới giúp một tay.

Triệu Nhĩ Đóa bày tỏ tức giận, cậu hỏi:

“Cậu muốn đi đâu?”

Tôi nói:

“Cậu chớ xía vào.”

Triệu Nhĩ Đóa nói: “Cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ nói cho chú Mạnh. Cậu đã lên trung học rồi, sao cứ suốt ngày trốn học vậy?”

Tôi nói: “Mạnh Khung biết.”

Triệu Nhĩ Đóa đẩy điện thoại, nói: “Biết thì cậu bảo chú Mạnh nói cho chủ nhiệm lớp đi, tôi không muốn quản cậu. Sao cậu lại lười như vậy hả?”

Tôi trầm mặc một hồi, sau đó đối với cậu ta nói:

“Tôi không có cúp cua, tôi đi làm cho người ta.”

Tay Triệu Nhĩ Đóa run một cái, kinh ngạc nhìn tôi.

Cậu ta nhất định có thể hiểu vì sao tôi lại làm vậy, cậu và tôi đều như thế, đều hiểu cảm giác nghèo khó là thế nào.

Vì vậy cậu ta gắng gượng đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Triệu Nhĩ Đóa trắng bệch mà nói: “Cậu là tên khốn kiếp, chủ nhiệm lớp nói tôi viết đơn xin phép đưa lên phòng giáo vụ, nếu không không cho nghỉ.”

Tôi cau mày, nghĩ thầm vậy tôi phải bắt chước chữ viết của Mạnh Khung viết giấy xin phép nghỉ rồi.

Triệu Nhĩ Đóa do dự nhìn tôi, sau đó nói: “Trần Khải Minh, cậu nói yêu thương sao?”

Tôi lắc đầu một cái, không lên tiếng.

Triệu Nhĩ Đóa hiển nhiên không tin, cậu ta nói: “Chủ nhiệm lớp cậu nói, lúc cậu đến lúc nữ sinh trong lớp sẽ không chú ý học tập. Thầy ấy nói cậu chú ý nhiều một chút.”

Tôi bật cười, nói: “Chú ý cái gì?”

Chủ nhiệm lớp này vô cùng bài ngoại, mặc dù đã sớm biết tôi xếp lớp vào học nhưng vẫn không xem tôi là thành viên trong lớp, về xin nghỉ cũng thế, muốn đích thân phụ huynh đến phòng giáo vụ, trên quy định là phải như vậy, nhưng thực tế thì có mấy người làm theo? Bình thường xin nghỉ chủ nhiệm lớp đều mắt nhắm mắt mở, phải đến phòng giáo vụ xin nghỉ thì rất phiền toái.

Tôi càng nghĩ càng thấy chán, liền dứt khoát không đi học. Nếu như đi học dưới hai phần ba buổi học sẽ đuổi, nhưng tôi nhảy lớp như vậy, đã sớm nên bị nghỉ học.

Nhưng Trương Mông cũng không dễ đối phó, bởi vì tôi bỏ bê công việc một thời gian dài, thái độ của y đối với tôi lại không lãnh không nóng .

Có một ngày tôi thấy y nhìn máy vi tính ngẩn người, không biết gặp phải việc gì.

Tôi theo liền liếc mắt một cái, hỏi:

“Làm gì đó?”

Trương Mông nói: “Lại lười biếng, mau đi làm việc đi.”

Tôi nhìn màn hình, hỏi: “Chú muốn làm websites?”

“Hửm?” Trương Mông có chút vui mừng, “Sao nhóc biết?”

Tôi không tinh thông máy vi tính, nhưng kiếp trước khi học trung học phổ thông đã từng tham gia cuộc thi lập websites, hơn nữa lên đại học cũng đã học.

Tôi nói: “Chú định đưa quán lên internet?”

“Ừ, ” Trương Mông gật đầu một cái, nói, “Tôi cảm thấy đưa lên web sẽ có người nhìn, nên học người khác làm, nhưng làm cả buổi chiều cũng không ra.”

Trương Mông duỗi lưng về phía sau một cái, nói: “Không làm được coi như xong, dù sao hiện giờ làm web cũng chưa chắc đã có ai nhìn.”

Bây giờ Internet còn không phát đạt như ngày sau, mua đồ qua Internet cũng rất ít, nhưng có thể chiếm đoạt trước thị trường Internet lại là một ý kiến hay.

Tôi nói với Trương Mông:

“Này, tôi giúp chú làm.”

Trương Mông ngẩn người, không dám tin hỏi: “Cái gì?”

Tôi nói: “Tôi giúp chú làm, websites.”

“Con mẹ nó nhóc chớ đùa, ” Trương Mông cười nói, “Nhóc con mà cũng biết làm websites? Cút về làm lo bán hàng đi.”

Tôi rất bất đắc dĩ nhìn y, nói: “Không nói đùa với chú.”

Trương Mông cầm một điếu thuốc lên, dùng miệng ngậm, cũng không đốt, y đứng khỏi ghế, chỉ chỉ để tôi ngồi xuống.

Tôi hỏi: “Chú chụp hình chưa?”

“Hình gì?”

“. . . . . . Hình tuyên truyền hàng hóa.” Tôi cảm giác y đang trêu chọc tôi.

Trương Mông gật đầu một cái, mở ra một sấp tài liệu, y không hề nói giỡn nữa, mang cái ghế tới ngồi ở bên cạnh tôi.

Tôi lâu rồi chưa từng làm websites, có mấy bước còn phải suy nghĩ một chút mới có thể nhớ lại, làm được hiệu quả không nhất định được, nhưng dù sao cũng tốt hơn Trương Mông.

Bận rộn nhiều giờ, Trương Mông còn đang thao thao bất tuyệt, tôi theo yêu cầu của y sửa đi sửa lại, sau này rốt cuộc nhịn không được, xác định lại hình thức thanh tân trang nhã liền xong.

Tôi nói: “Cứ như vậy đi, tôi trở về ăn cơm.”

Lên trung học phổ thông việc học bận rộn hơn, buổi trưa tôi ăn cơm ở trường, nếu Mạnh Khung có thời gian anh sẽ đưa cơm cho tôi.

Tôi đang muốn trở về trường, Trương Mông liền gọi tôi lại, nói: “Cùng tôi ăn cơm hộp đi.”

Tôi nhìn thời gian, cảm thấy hơi trễ rồi, trở về chắc cũng không có cơm, liền gật đầu một cái, ngồi ở bên cạnh Trương Mông, cùng y ăn cơm.

Trương Mông còn đang suy nghĩ chuyện websites, y nói:

“Trang chính có cần để vài tấm hình đặc sắc không? Là loại ảnh nhìn một phát liền đoạt sự chú ý của người ta, ảnh gì thích hợp đây? Chú cảm thấy mấy cô gái trẻ đều thích phong cách loè loẹt gì đó, nhóc lại không chịu cứ làm phong cách Thủy Mặc, rõ là. . . . . .”

Tôi nói: “Chủ đề của chú là Phỉ Thúy không phải sao? Phỉ Thúy thì không thể lòe loẹt.”

Trương Mông suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, liền cúi đầu ăn cơm, không biết lại đang nghĩ cái gì.

Trương Mông đột nhiên nói: “Bên này chú có bút lông, mai mốt mời người nhà giúp viết một hai chữ, sau đó chụp hình, bỏ vào trên. . . . . .”

Đầu tôi cũng không nâng, nói: “Tôi biết.”

“Cái gì?” Trương Mông nhìn tôi, cười nói, “Viết chữ bằng bút lông sao?”

“Ừ.”

“. . . . . . !@#$%$@, ” Trương Mông để đũa xuống, nằm ưỡn về phía sau, nói, “Thằng nhóc cậu học những thứ này lúc nào thế?”

Nói làm thì làm ngay, cơm nước xong Trương Mông đi ra ngoài mua giấy Tuyên Thành, còn tôi ở trước máy tính chỉnh sửa lại websites một chút. Nói thật, Internet bây giờ còn lâu mới phát đạt như sau này, thị trường vô cùng thu hẹp, nhưng Trương Mông lại có thể nhìn ra được sức hút của thị trường Internet, hơn nữa còn bắt tay vào thành lập nền tảng, nói thật tôi rất kinh ngạc.

Thật lâu sau Trương Mông mới trở về, y mượn máy ảnh cuả người khác, xách theo bao lớn bao nhỏ giấy Tuyên Thành đi vào.

Tôi lựa chọn giấy Tuyên Thành màu xanh nhạt, chất giấy chưa ra hình dáng gì, viết lên có chút lao lực, nhưng thắng ở màu sắc nhẹ, hơn nữa rất phù hợp chủ đề Phỉ Thúy.

Tôi dùng ba tờ giấy luyện chữ, viết thơ Lan Đình trụ cột nhất, cảm thấy không tệ lắm, nói với Trương Mông: “Chú chụp đi.”

Trương Mông cầm máy ảnh, nói: “Nhóc viết lần nữa.”

Tôi lấy bút lông, chấm chấm mực, lúc giơ bút muốn viết thì nghe thấy một tiếng‘ răng rắc ’.

Tay của tôi dừng lại, hỏi: “Sao bây giờ đã chụp? Tôi còn chưa viết đâu.”

“Nhóc cứ viết phần nhóc, ” Trương Mông nói, “Kéo tay áo nhóc lên, mẹ, chụp hết đồng phục học sinh vào rồi.”

“. . . . . .”

Mới vừa viết xong mấy chữ【 vĩnh cùng chín năm, tuổi ở Quý Sửu 】, Trương Mông đã nói: “Tốt lắm.”

Tôi nói: “Chú chụp tôi hay chụp chữ đấy?”

“Đều chụp, ” Trương Mông chuyển hình lên máy tính, mở ra cho tôi xem.

Tôi thấy được có một tấm y đứng ở sau lưn tôi, chụp luôn cánh tay tôi vào, tôi nói: “Chú chụp cổ tay tôi làm gì?”

Trương Mông khinh miệt nói: “Ngu, chụp xem thử thôi.”

Cuối cùng y chọn tấm lúc tôi viết chữ【 quý 】, đây là chụp về phía giấy Tuyên Thành, khi đó tôi đang giơ tay lên, đầu ngọn bút khẽ rời tờ giấy Tuyên Thành nhưng không hoàn toàn rời khỏi, tôi thấy được ngón út của mình theo thói quen cong lên, chặn lại lòng bàn tay, tay có vẻ rất đẹp mắt.

Trương Mông nhìn hình chậc chậc than thở, nói: “Sau này nhóc cứ làm người mẫu cho tôi đi.”

Tôi không nói gì, để y tải hình ảnh lên, lại giúp y chỉnh sửa đơn giản, tôi cảm thấy hôm nay lượng công việc của mình đã đủ, liền đeo túi lên lưng chuẩn bị đến trường.

Trương Mông đứng lên, khóa cửa hàng đi theo tôi ra khỏi, ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai của tôi, không nói gì.

Hơn năm giờ tôi mới bắt đầu đi đến trường, đi tới cổng trường thì đột nhiên dừng lại, sau đó chần chờ lui về phía sau một bước.

Trần Khiếu Hổ lái xe đến đứng ở cửa, nhìn xung quanh, có chút lo lắng nhìn cổng trường.

Tôi vừa định trốn xa một chút, ông ta giống như cảm ứng được gì, vừa quay đầu liền thấy tôi. Tôi cọ đi đến xe Trần Khiếu Hổ, đứng ở nơi bình thường Mạnh Khung hay đứng, không lên tiếng.

Trần Khiếu Hổ có chút xấu hổ, ông cười nhìn tôi, băn khoăn lo lắng nắm tay lại, không thèm để ý tôi thất lễ, chần chờ đi đến chỗ tôi bên này.

Tôi thở dài, nói: “Ông đừng nói nữa, tôi sẽ không cùng ông trở về.”

Trần Khiếu Hổ không ngờ tôi nói trực tiếp như vậy, ngẩn người, rất nhanh sẽ hiểu, tôi thấy được ông lộ ra vẻ mặt bi ai, nói:

“Cha không ép con, chỉ cần con thỉnh thoảng trở về thăm cha là được.”

Tôi qua loa nhìn sân trường, không để ý ông.

Lúc Mạnh Khung đạp xe đến tôi còn đang giằng co cùng Trần Khiếu Hổ, anh dừng xe ở giữa hai chúng tôi, sau đó nói với tôi:

“Đi lên.”

Tôi thả balo vào giỏ xe Mạnh Khung, nhẹ nhàng nâng chân là có thể ngồi vào yên sau. Chiếc xe này quá lùn rồi, chân của tôi phải co lại mới có thể không đụng đất.

Tôi ôm hông của Mạnh Khung, áp mặt vào sau lưng anh.

Tôi cảm giác hông của Mạnh Khung đang run, Trần Khiếu Hổ lái xe đi theo phía sau xe Mạnh Khung, tốc độ vô cùng chậm, không nhanh không chậm đuổi theo sau, điều này tạo áp lực rất lớn cho anh, tôi thấy được nhiều lần anh để chân lên mặt đất, không biết muốn ngừng lại hay sao.

Cuối cùng tôi sẽ sờ sờ anh, sau đó nói:

“Đi thôi.”

Người đi đường rối rít ghé mắt nhìn một chiếc xe sang trọng thả chậm tốc độ đi theo sau một chiếc xe đạp, tôi thì không có cảm giác gì, chẳng qua chỉ cảm thấy tạp âm hơi lớn.

Vào hẻm, xe ô tô không thể đi lọt, lúc đó Trần Khiếu Hổ mới ngưng loại hành động ngây thơ này. Mạnh Khung thở phào nhẹ nhõm, dừng lại một chút, nói với tôi:

“Đại ca, chủ nhiệm lớp cháu gọi điện thoại cho chú.”

“Ừ.” Tôi nghe giọng thương lượng của anh, nên cũng không lo lắng.

Anh nói: “Cháu. . . . . .mấy ngày này đều không đi học sao?”

“. . . . . .”

Mạnh Khung nói: “Chú biết cháu không thích ở nơi nhiều người như vậy, nếu như có thể tự học thì cũng tốt, chú không muốn ép cháu. . . . . .”

Tôi ôm anh thật chặt, lời của anh khiến tôi ấm áp.

Mạnh Khung nói: “Chuyện này dễ thương lượng, nhưng chủ nhiệm lớp nói ngày mai cháu nhất định phải đi học, bởi vì thầy ấy có chuyện muốn nói với cháu.”

“Được, ” tôi vô ý thức dùng môi cọ phía sau lưng của anh, cách quần áo, tôi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.