Tống Hi không hỏi nhiều, về nhà. Dù sao những người đó không trộm lên đầu của hắn, hắn không cần phải mở miệng. Nhưng nếu những người này đui mù trộm nhà nào không nên trộm, giáo huấn một chút cũng có thể.
Mua hai cân thịt đầu heo kho về nhà, Tống Hi cắt cắt, phân thịt béo cho tiểu Đa, thịt nạc cắt thành lát chà tương ớt lấy đậu hủ khô cuốn lại ăn.
Một người một chó ăn thật ngon.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Đây là bao lâu không được ăn thịt a! Trong tủ lạnh chứa đầy thịt còn tham thành dạng này, nói ra cũng không ai tin tưởng!
Tống Hi nhìn lướt qua cổ tay băng bó của Mục Duẫn Tranh, ánh mắt thập phần lãnh khốc.
Mục Duẫn Tranh đột nhiên cảm thấy được gân tay mình bị đánh đứt, mình thật sự là tội ác tày trời.
Ăn xong, Tống Hi thay thuốc cho Mục Duẫn Tranh, còn matxa huyệt vị.
Mục Duẫn Tranh nhìn chằm chằm tay Tống Hi. Tay của Tống bác sĩ thật là xinh đẹp, mười ngón thon dài mạnh mẽ - nhưng rất có lực, đau quá đau quá!
Cuối cùng Mục Duẫn Tranh đau không chịu nổi, vươn bàn tay không bị thương bắt lấy tay của Tống Hi đang dùng sức x0a nắn tay hắn, bắt lấy liền không buông tay.
Tống Hi cười cười nhìn Mục Duẫn Tranh. Ha ha, thật đúng là nghĩ tới anh không sợ đau đâu, sớm lộ ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao!
Mục Duẫn Tranh buông tay đứng dậy lao vào trong phòng bếp, cửa phòng vừa đóng, lỗ tai đỏ bừng. Hắn, hắn, hắn đụng vào tay Tống bác sĩ! Không bị đánh!
Tống Hi lắc đầu. Sợ đau thì sợ đau, có gì mà xấu hổ, lúc trước bị hắn lấy máu cũng không rụng nước mắt!
Trong phòng bếp ầm ĩ một trận.
Tống Hi đi qua gõ cửa:
- Tôi nhớ ra rồi, anh đừng cố gắng làm nhân bánh chẻo, chúng ta làm vằn thắn đi!
Mục Duẫn Tranh đợi thêm chốc lát mới mở cửa.
Tống Hi đang đeo cái rổ lên cổ tiểu Đa, trong giỏ còn kèm theo tờ giấy:
- Một chân gà, một bó rau cần.
Chân gà là cho tiểu Đa, rau cần dùng làm vằn thắn.
Tiểu Đa vui vẻ chạy tới chỗ quầy bán quà vặt mua chân gà.
Tống Hi ra sân sau hái rau hẹ, dưa chuột cùng cà chua. Còn chưa tới giờ cơm trưa, bằng vào tốc độ tay của hắn, cũng có thể làm được thật nhiều vằn thắn.
Mục Duẫn Tranh nhìn một dãy chậu bày trong bếp, yên lặng thở dài một hơi.
Lúc tiểu Đa trở lại trong giỏ xách có một bó rau cần, còn có một túi mỡ mì xào, không có chân gà.
Tống Hi nhìn chằm chằm tiểu Đa, nói:
- Há mồm!
Chó mập chết không mở miệng.
Tống Hi trạc vào đầu chó:
- Bà chủ lại cho cậu thêm chân gà ăn phải không? Con chó tham ăn!
Con chó mập nghiêng đầu đúng lý hợp tình. Tiểu Đa ăn thêm chân gà của nhà họ thì thế nào, tiểu thằng nhãi nhà bọn họ còn nhéo lông của tiểu Đa, tiểu Đa lần tới sẽ điêu con thỏ trả lại không được sao? Được rồi, đúng vậy, tiểu Đa lần sau mượn con thỏ đi mua chân gà!
Tống Hi vội vàng làm vằn thắn, không rảnh phản ứng con chó kia, phân phó Mục Duẫn Tranh:
- Tấu nó!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc chốc lát, nói:
- Nó cũng không phải con tôi, làm sao mà tấu!
Con chó mập kia không phải đã sửa họ Tống sao! Sửa họ Tống tức là con chó nhà hắn cũng không phải nhà mình!
Tống Hi:
- !
Loại cảm giác bị người nghẹn không nói ra lời thật sự không xong.
Tiểu Đa thật thương tâm. Hiện tại cha làm cho từng cha tấu tiểu Đa, từng cha minh xác tỏ vẻ không cần tiếp tục làm cha của tiểu Đa, tiểu Đa rất không có cha yêu!
Con chó mập thương tâm bỏ chạy, chạy ra sân lao vào trong núi rừng. Ăn nhờ ở đậu không tiền đồ, tiểu Đa muốn vào trong núi bắt thỏ mua chân gà chính mình nuôi mình!
Bao vằn thắn, Tống Hi hỏi:
- Hôm nay giao thừa, anh không trở về nhà ăn tết không thành vấn đề sao?
Sắc mặt Mục Duẫn Tranh trầm xuống, cái nhà kia, còn có người để ý hắn sao?
Tống Hi nói:
- Nếu không quay về, vậy hãy mau đem tay dưỡng tốt, tôi cũng không muốn ăn tết lại không có thịt ăn. Năm nay còn chưa mua cá đâu, ao cá trong thôn bị cạn nước, muốn mua cá phải đi trấn trên.
Chạy quá xa mua cá thật không phương tiện, trời rất lạnh, không bao lâu sẽ chết cóng, cá chết làm sao ăn ngon bằng cá sống a!
Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi.
Tống Hi bao một mâm hắn lại bưng ra sân viện một mâm.
Buổi trưa, Tống Hi nấu vằn thắn, tiểu Đa ngậm một cục xương thịt thật lớn lại phong phú trở về nhà.
Ánh mắt Tống Hi có chút đăm đăm. Con chó mập này lại chạy tới nhà ai đánh mất mặt mũi nhà người Tống gia a! Mẹ nó, hắn lớn như vậy cũng chưa từng đi qua nhà người ta đòi ăn. Hiện tại trái ngược, mặt mũi nửa đời người đều bị con chó mập này làm mất hết!
Tiểu Đa ngậm cục xương thịt vây quanh Tống hi một vòng mới bỏ vào trong chậu từ từ ăn, cực kỳ đắc ý. Xem, tiểu Đa kiếm được cục xương thịt ăn ngon, chỉ cần hai con thỏ!
Mục Duẫn Tranh yên lặng thu hồi tầm mắt, âm thầm may mắn – may mắn Victor đã giải ngũ.
Nấu xong vằn thắn, Tống Hi đặc biệt múc một chén lớn nhân rau dưa cho tiểu Đa.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Qua xong tiểu niên, Tống Hi khóa cửa, mang theo Mục Duẫn Tranh cùng tiểu Đa chạy vào trong trấn mua lót dạ cùng kẹo cần dùng mùng một trở đi, còn tìm quán ăn còn mở cửa ăn ngon lành một bữa.
Hai người một con chó ăn uống no đủ mới về nhà, chỉ thấy cửa nhà ngừng một chiếc xe chở hàng còn lớn hơn xe của Tống Hi. Sau đó, trên xe bước xuống một người quen.
Tống Hi phân biệt hồi lâu, nói:
- Trợ lý của Bạch Cẩn Chi..
Trợ lý nhị hai tay đút trong túi áo khoác hít mũi nói:
- Tôi tới thay đại thiếu gia tặng năm lễ.