Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 81: C81: Chương 81




Bà chủ lấy một nắm hạt dưa đưa cho Tống Hi, nói:

- Việc này tốt lắm, ấm áp, hôm nay nhà chúng tôi đều không cần đốt bếp lò.

Tống Hi bỏ hạt dưa vào trong túi, tỉ mỉ bỏ nguyên liệu vào trong nồi, toàn bộ dựa theo phối phương. Chuẩn bị xong hai nồi lớn, hai con trai của bà chủ giúp đỡ nhóm lửa, lúc này Tống Hi mới rảnh rỗi bắt hai chén hoa quả khô đưa cho hai con trai của nàng ăn.

Đợi độ lửa đủ rồi, lại bỏ vào bao dược liệu, hương cháo nồng đậm lập tức liền bay ra.

Hai người con trai một bên nhóm lửa một bên nuốt nước bọt.

Lúc này đại loa cũng vang lên:

- Cháo mồng 8 tháng Chạp nấu xong rồi, thơm vô cùng, muốn ăn thì mau tới, mỗi người một chén, tới trước trước được, ăn không được thì đừng gào, chính mình mang theo bát nha!

Bà chủ tắt loa tự múc cho mình một chén, bỏ thêm bánh chiên giải quyết xong cơm trưa.

Hai nhi đồng đã sớm ăn no, đang ngồi xổm bên tiểu Đa trộm nhéo lông của nó.

Tiểu Đa li3m chậu liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, hướng bên cạnh xê dịch. Tiểu thằng nhãi con nhân loại thật đáng ghét, lông của tiểu Đa thật vất vả mới dài ra, tiếp tục nhéo liền rớt!


Có cháo miễn phí ăn, người đương nhiên là không ít, tới cũng nhanh. Có cả gia đình bưng bát lại lập tức ngồi ăn, cũng có người cầm chậu mang về chia cả nhà từ từ ăn.

Hai nồi cháo rất nhanh thấy đáy. Tống Hi lại nấu hai nồi, bỏ thuốc xong cũng không cần nhìn lại, đem hoa quả khô đưa cho hai người con trai, lại múc một chậu cháo, đợi Lý Bảo Điền đến lấy cháo rồi cùng nhau về nhà.

Ngày mười tháng Chạp, trường tiểu học trung học nghỉ đông sớm, bởi vì thật sự quá lạnh. Nhất là trong trấn, hệ thống sưởi hơi nứt nẻ mấy lần, đem toàn bộ học sinh đông lạnh không chịu nổi. Nồi hơi chỉ có thể đốt ngày lẫn đêm, mua than là gánh nặng rất lớn.

Tống Hi sớm làm thật nhiều thuốc tổn thương do giá rét, có người tìm tới cửa cứ lấy thuốc là được.

Lý Kim Bảo cũng tới. Hắn không phải hỏi thuốc cho mình mà là tìm thầy thuốc cho mẹ hắn.

Tống Hi nghĩ nghĩ, lúc uống cháo mồng 8 tháng Chạp quả thật không nhìn thấy được Đại Trụ thím, những năm qua Đại Trụ thím đều không vắng mặt, hơn nữa cũng không đi tay không, luôn sao đậu phộng đậu tương Tống Hi đều thu được qua, có một lần còn ăn vào bánh bột ngô người ta mới làm xong.

Tống Hi vác hòm thuốc đi xem một chuyến, trong lòng nhịn không được trầm xuống. Đại Trụ thím đây là vất vả lâu ngày thành bệnh, nhất là năm nay mệt càng ác hơn, nếu không phải còn một đứa con đang học trung học phổ thông, chỉ sợ nàng đã sớm không nhịn được nằm xuống.

Lý Kim Bảo cắn môi nhìn Tống Hi, như muốn khóc lên.

Tống Hi cười cười, nói:

- Không có gì trở ngại, chỉ là cảm nặng, nếu sớm đi tìm tôi bốc thuốc cũng không biến nặng như thế. Một bộ thuốc cảm mạo đâu có bao nhiêu tiền, thím cần gì phải đau lòng cho tôi như vậy. Nấu thuốc ngay trong nhà của tôi đi, một ngày một bộ là tốt rồi, trước khi ăn cơm chiều, mỗi xế chiều năm giờ Kim Bảo qua bưng thuốc, trở về uống vừa lúc.

Hai mẹ con nghe vậy yên lòng.

Trong lòng Tống Hi nhịn không được tính toán vài phần. Cảm mạo còn dễ trị, điều dưỡng thân thể tốt nhất nên sớm làm, mùa đông không vội, thời gian thật ra vừa vặn, chỉ sợ Đại Trụ thím cần gạt đứa con không muốn nghe theo. Thật đợi người khai giảng, đến lúc đó cần vội vàng cày bừa vụ xuân, người vừa vội, liền càng không thời gian điều dưỡng thân thể.

- Kim Bảo, cậu đi mua bao đường trắng giúp tôi, tôi giúp thím xoa bóp máu bầm trên cổ tay.

Tống Hi đem người kêu đi ra ngoài.

Lý Kim Bảo vừa đi, Tống Hi đem tình huống nói tường tận một lần.

Đại Trụ thím quả nhiên không muốn trị.


Tống Hi nói:

- Cổ tay của thím bị thương khá nặng, đều thương tổn tới gân tay, nhất định phải nuôi, bằng không hạ xuống gốc bệnh sẽ không tốt. Dù sao thuốc cũng rẻ tiền, chỉ tám xu một thang, trước dùng lên đi!

Nói xong tay dùng sức, cổ tay Đại Trụ thím lập tức sưng lên.

Nước mắt Đại Trụ thím lập tức chảy xuống.

Tống Hi cũng không nói chuyện, mặc cho nàng khóc. Mãi tới khi nghe được tiếng bước chân từ xa, mới lên tiếng:

- Kim Bảo đã trở lại.

Đại Trụ thím nhanh chóng lau mắt.

Lý Kim Bảo vừa tiến vào liền bị ánh mắt hồng hồng của mẹ mình làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đi theo khóc lên:

- Mẹ mẹ làm sao vậy? Mẹ đau chỗ nào nói cho con biết, là đau cổ tay sao?

Tống Hi nói:

- Phải đó, lúc trước không lưu ý, tôi nhìn một chút mới phát hiện bị đụng hơi nặng, thương tổn tới gân, phải nuôi cẩn thận, mùa đông này tận lực đừng làm cho thím đụng nước lạnh.

Lý Kim Bảo liên tục gật đầu:


- Không đụng nước lạnh, mọi việc giao cho con làm, mẹ, sau này con làm hết thảy mọi việc, mẹ cứ ngồi trên giường xem con là tốt rồi, con của mẹ cũng hữu dụng lắm đâu!

Đại Trụ thím cười gật đầu, dùng bàn tay không bị thương sờ đầu đứa con, quay đầu nhìn Tống Hi cười khổ.

Tống Hi cũng không ở lâu, lưu lại thuốc cho Kim Bảo xong liền đi, trước khi đi dặn dò:

- Nhớ rõ năm giờ đi qua lấy thuốc.

Lý Kim Bảo nhanh chóng đáp ứng:

- Nhớ rõ, cảm ơn tiểu Tống ca.

Trở về nhà, nghĩ phương thuốc, bốc thuốc, nấu thuốc. Nhìn bếp lò, Tống Hi châm chọc cười.

Con gái của Lý Đại Trụ là Lý Xuân Ny là sinh viên đại học nổi tiếng, hiện tại tiền lương mỗi tháng cũng hơn một vạn. Gả cho nam nhân là nhân viên công vụ, trong nhà còn được đền bù di dời, được đền bù vài căn nhà, còn có hai mặt tiền cửa hiệu. Lý Xuân Ny tiêu hết tích tụ của mẹ kế lên đại học, nhưng ngay cả một đồng tiền biếu hiếu kính mẹ kế cũng không thấy. Đúng rồi, người ta hiện tại không kêu Lý Xuân Ny, sửa kêu Lý An Ny.

Còn có Lý Đại Trụ, cưới người ta hơn mười năm, cũng là từ đống bùn vất vả chui ra, làm sao lại có thể nhẫn tâm như vậy đem người ta ném dưới quê nhà nhiều năm như vậy mặc kệ không thèm hỏi thăm đâu!