Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 47: C47: Chương 47




Mục Duẫn Tranh ngã ngồi ngoài cửa, hung hăng thở mạnh một hơi, lau mặt, đỏ mắt nhìn những người ở cách đó không xa, ánh mắt dừng trên người Bạch Cẩn Chi, khàn giọng nói:

- Giúp tôi tiện thể nhắn cho hắn, tiểu Đa giải ngũ.

Nói xong đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời đi. Hắn còn chưa giao nhiệm vụ, đột nhiên chạy tới trở về nói không chừng còn phải bị xử phạt. Nhưng vậy thì tính sao, nhìn thấy người khác cấp cho Victor chết không đau sao? Victor, là chiến hữu của hắn a! Chiến hữu của hắn, chỉ là bị thương có chút nặng mà thôi a!

Mãi tới trời tối đen Tống Hi mới đi ra, nghe xong nhắn lại, sửng sốt hồi lâu.

Tiểu Đa giải ngũ.

Nhưng tiểu Đa sẽ chết.

Đêm đó, sắp xếp xong cho hai anh em, Tống Hi ở trong phòng bệnh trông chừng Victor một đêm.

Có thể làm hắn đều làm, kết quả như thế nào chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Tay Tống Hi luôn đặt trên vùng trán còn có chút lành lặn của Victor.

Trời mờ sáng, Victor mở to mắt, ngước đầu. Biên độ động tác rất nhỏ, Tống Hi vẫn cảm thấy, mừng rỡ.

Victor lại giãy dụa muốn ngước đầu, tựa hồ muốn liếm tay Tống Hi, nhưng đầu lưỡi luôn rũ bên ngoài, nó cũng không còn khí lực lớn như vậy.


Tống Hi sờ sờ đầu Victor, nói:

- Tiểu Đa, đừng cử động, tôi lấy thuốc cho cậu ăn.

Đôi mắt mất thần thái của Victor luôn dõi theo thân ảnh của Tống Hi.

Tống Hi quỳ ngồi nơi đầu giường, lấy ra một túi nhỏ, xuất ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc, bẻ thành hai nửa, cầm một nửa lại cắt làm đôi, nói:

- Tiểu Đa, đây là thuốc cha tôi lưu lại, là cấp cho linh sủng ăn, dược hiệu thập phần bá đạo, về phần hiệu quả cũng không kém hơn tẩy cân phạt tủy như trong sách nói bao nhiêu đâu! Tiểu Đa, đây là cơ hội duy nhất của cậu. Ăn xong, nếu có thể cậu còn cơ hội sống sót. Nếu không sống được, còn hủy bộ da tốt như vậy, thì đợi bị làm thành nồi lẩu chó cho tôi đi!

Victor chăm chú nhìn Tống Hi.

Tống Hi nâng tay đem ¼ viên thuốc nhét vào miệng nó.

Viên thuốc vào miệng liền tan, cơ hồ lập tức thấy hiệu quả.

Tống Hi nhìn chằm chằm Victor từ không nhúc nhích đến run rẩy mỏng manh rồi nhẹ nhàng quay cuồng sau đó ngã nhào trên mặt đất lại quay cuồng kịch liệt, ban đầu còn không có âm thanh sau đó thấp giọng nức nở nhỏ giọng gầm rú đến lớn tiếng kêu thảm thiết.

Cuối cùng Tống Hi ngồi xổm xuống, hai tay ấn lên bụng Victor, vận khởi chút linh lực mỏng manh của chính mình hỗ trợ Victor đã sống qua tử kiếp hóa giải dược lực còn thừa.

Victor chậm rãi an tĩnh lại, le lưỡi liếm một ngụm lên mặt Tống Hi còn đang ôm chặt lấy nó. Phá hư bác sĩ, tiểu Đa còn sống đâu, tiểu Đa chỉ thích ăn lẩu, không thích làm lẩu thịt chó.

Tống Hi đem Victor đặt lên giường, một lần nữa rửa sạch miệng vết thương vấy bẩn. Hiện tại còn lại đều là vết thương da thịt, hắn ý đặc biệt lưu lại. Sống qua tử kiếp hắn khống chế dược lực còn thừa tránh đi ngoại thương bên ngoài, sợ làm người chú ý, hắn không dám làm cho tiểu Đa khỏe lại quá nhanh. Hơn nữa những vết phỏng cơ hồ trải rộng khắp toàn thân bị phỏng cũng rất nghiêm trọng.

Đi ra cửa phòng bệnh, Tống Hi quay về phòng đi tắm rửa, đốt lửa nấu thuốc thiện ngay trong sân.

Bạch Chân bịt mũi nhìn thấy, thập phần sợ hãi vật kia là cho hắn ăn vào. Hương vị kỳ quái, ăn vào sẽ không ngộ độc thức ăn sao? Bạch Chân nháy mắt quyết định nội dung truyện kế tiếp là món ăn hắc ám!

Tống Hi liếc mắt nhìn Bạch Chân:

- Không phải đưa cho anh.

Bên cạnh Bạch Cẩn Chi nhất thời lo lắng. Đau nửa đầu không tính là bệnh, không cần ăn thứ này a!

Tống Hi cũng không nhìn hắn:


- Cũng không phải đưa cho anh.

Hai anh em nhất thời yên tâm. Nói như vậy là cho chó ăn, cho chó ăn!

Kháo, nồi thuốc này tốn tới bao nhiêu tiền!

Mới kiếm từ nhà bọn họ!

Bạch Chân cảm giác mình làm ra cống hiến thật lớn cho sự nghiệp nuôi chó của Tống bác sĩ, mặt mũi nhất thời bạo bằng, đi tới gần phỏng vấn:

- Bác sĩ, người ngày hôm qua là tham gia quân ngũ a?

- Phải.

Tống Hi cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nồi thuốc thiện, thường thường điều chỉnh độ lửa một chút.

Bạch Chân nói:

- Người nọ khóc.

Động tác của Tống Hi thoáng khựng lại. Xem như hắn chạy trốn mau, nếu hắn còn tại, một ngày chiếu ba bữa cơm tấu cho hắn khóc.

Bạch Chân lén lút rút lui ra sau hai bước. Biểu tình trên mặt Tống bác sĩ thật hung tàn, trong ánh mắt đều có phi đao!

Tống Hi liếc mắt nhìn Bạch Chân một cái.


Bạch Chân sưu một tiếng nhảy lên người Bạch Cẩn Chi, nhắm mắt lại hô to:

- Em trai cứu mạng!

Bạch Cẩn Chi:

- !

Tống Hi:

- !

Bạch Cẩn Chi đem anh của hắn ôm đi, tâm tình thật tốt. Vừa rồi Đinh trợ lý cũng đứng bên cạnh, nhưng anh của hắn nhắm mắt lại đều có thể nhảy lên trên người của hắn! Sau này chuyện thành công nhất định phải cấp cho Tống bác sĩ một bao lì xì đỏ thẫm!

Rau dưa trong nhà ấm của Lý Bảo Điền bán xong rồi, lại bắt đầu trồng hoa màu. Mấy ngày nay Lý Bảo Điền đều đi qua giúp Tống Hi chăn dê, biết nhà hắn có khách, chỉ đi ra vào bằng cửa sau, cũng không tiến sân trước một bước.

Lúc Lý Bảo Điền lại đến thì Tống Hi kêu lại:

- Bảo Điền, nhờ thím giúp tôi làm bánh nướng áp chảo, một lần ba cái, bỏ nửa cân thịt hai quả trứng, không cần phóng nhiều rau dưa. Trong tuần này mỗi ngày đều cần, một ngày một lần.