Mục Duẫn Tranh híp mắt, tiểu hỗn đản, lại muốn ăn đòn!
Tống Hi dùng di động mới dùng sức trạc lên người Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh chỉ cảm thấy trên người tê rần, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đứa con của hắn cấp gục, bị con chó mập hơn một trăm năm mươi cân áp nằm ngửa dưới đất, hai chân trước còn giẫm lên lồ ng ngực của hắn, Mục Duẫn Tranh suýt nữa một hơi nghẹn thở lên không nổi.
Tống Hi nói:
- Ngốc tử, còn không chạy mau!
Còn ở trên ngực cha cậu bất động, chờ cha cậu hồi phục lại tấu cậu sao!
Sau đó Victor đã bị cha nó đánh một trận.
Tống Hi thật tình ca ngợi:
- Mục trưởng quan thật lợi hại, trên người có thương tích còn đánh thắng được tiểu Đa!
Kháo, thật muốn tấu hắn!
Chỉ sợ đánh không lại!
Mục trưởng quan đều hậm hực.
Tống Hi nói:
- Đi làm cơm đi, tôi muốn ăn thịt bò xào tiêu xanh cùng gan heo xào hành tây, tiểu Đa muốn ăn thịt kho tàu.
Mục Duẫn Tranh u buồn nhìn Tống Hi.
Tống Hi cũng cảm thấy mình có chút quá mức, sờ sờ mũi nói:
- Tôi đi làm thuốc thiện cho Đường Cao, anh có muốn hay không?
Mục Duẫn Tranh quyết đoán cự tuyệt:
- Tôi không cần, sau này hãy nói.
Chờ sau này hắn học được làm sao làm thuốc thiện rồi nói sau – Tống bác sĩ, vì cái gì anh có thể đem toàn bộ thuốc thiện khác nhau làm thành mùi vị nước rửa chén bị thiu còn dám lấy ra đưa cho người ta ăn? Không thấy được Đường Cao càng ngày càng đau khổ sao?
Không biết phân biệt! Tống Hi bị cự tuyệt, căm giận đi làm thuốc thiện cho Đường Cao.
Ngửi được hương vị thuốc thiện, Victor ngậm chậu trộm trốn xa.
Đường Cao đã có thể vịn tường cọ lên vài bước, chứng kiến Mục Duẫn Tranh bưng thuốc thiện đi tới, cả người đều tiều tụy.
Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn Đường Cao.
Đường Cao thống khổ từng miếng từng miếng đem thuốc thiện ăn sạch.
Mục Duẫn Tranh nhìn đáy chén, trong đó còn có một ít nước thuốc.
Đường Cao giả bộ không nhìn thấy.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Lãng phí dược liệu, sẽ bị đánh.
Đường Cao tội nghiệp nhìn đội trưởng, không tiếng động cầu xin tha thứ.
Mục Duẫn Tranh yên lặng quay đầu sang nơi khác, nói:
- Tống bác sĩ đang bào chế hoàng liên.
Hơn nữa hoàng liên không đắt tiền..
Đường Cao yên lặng bưng chén uống hết. Đội trưởng, anh bị dạy hư, Trầm Việt nói quả nhiên không sai!
Tống Hi đang dẫn tiểu Đa nướng đùi heo trong sân.
Chân heo bị rạch đường nhỏ tinh tế còn ướp gia vị suốt hai ngày, ngon miệng vô cùng, vừa đặt lên kệ nướng, chà một lớp thì là Ai Cập, mùi bay khắp cả sân.
Đường Cao hít sâu một hơi.
Mục Duẫn Tranh cầm chén đi rửa, đi qua chỗ một người một chó không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Victor đặt chân trước lên mu bàn chân của Tống Hi, nhìn chằm chằm chân heo thơm ngào ngạt, miệng há to th ở dốc.
Lý Bảo Điền chăn dê trở về, ngửi được mùi lập tức dời lên ghế nhỏ gom qua, ngồi một bên Tống Hi cùng Victor cùng nhau ch ảy nước bọt.
Thịt nướng xong, Lý Bảo Điền tự động gạt ra hai cái dĩa, Victor cũng đem chậu đẩy hướng lòng bàn chân Tống Hi.
Tống Hi vung đao, một khối thịt lớn rơi vào trong đ ĩa, lại cắt thành mấy khối nhỏ, người một nửa chó một nửa.
Một người một chó ăn thật thơm.
Không biết sao Mục Duẫn Tranh đột nhiên cảm thấy một người một chó cực kỳ chướng mắt.
Lý Bảo Điền nhìn thấy Tống Hi chỉ lo cắt thịt, liền gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn, vẫn không quên giúp thổi lạnh.
Victor chỉ vùi đầu ăn của mình.
Mục Duẫn Tranh cảm thấy người còn chướng mắt hơn so với con chó.
Tống Hi lại cắt một mâm, quay đầu nhìn Mục Duẫn Tranh mặt lạnh đứng nơi cửa:
- Không tới thử xem sao?
Kỳ thật tay nghề làm thịt nướng của hắn rất tốt, cha nuôi cũng khen qua, nhưng một lần chỉ cho hắn làm một loại nguyên liệu nấu ăn.
Mục Duẫn Tranh đem một mâm thịt đều ăn sạch.
Tống Hi nói:
- Thích thì ăn nhiều một chút, tuy nói đồ gia vị cùng thuốc của anh có chút tương xung, đợi tôi xứng cho anh thang thuốc uống vào thì vô sự.
Nghe vậy Mục Duẫn Tranh ăn không vô nữa. Chuyện quan trọng như vậy chẳng lẽ không nên thông tri trước sao? Còn nữa, thương thế của mình cũng đã lành rồi, sớm nên dừng thuốc! Dù thuốc không tốn tiền cũng không nên lãng phí như vậy đi, lãng phí là không đúng!
Tống Hi cắt xuống khối thịt lớn dùng màng giữ tươi bọc lấy đưa cho Lý Bảo Điền:
- Lấy về cho chú nhắm rượu. Lần sau lại đi chăn dê, mang theo tiểu Đa.
Victor ngậm miếng thịt nhìn Tống Hi, cực kỳ khiếp sợ. Phá hư bác sĩ lại muốn tiểu Đa đi chăn dê! Tiểu Đa chính là quân khuyển! Quân khuyển!
Tống Hi vỗ đầu Victor:
- Cả ngày trừ ăn thì ngủ, nhà này cậu vô dụng nhất!
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Victor rống to, vô cùng ủy khuất. Tiểu Đa có giữ nhà, có ăn cơm thừa, có áp phá hư cha, tài giỏi vô cùng đâu!
Tống Hi qua tay đem thịt vừa cắt xong đưa cho Lý Bảo Điền.
Thịt của tiểu Đa! Victor phẫn nộ đè thấp thân thể hướng Lý Bảo Điền thấp giọng rít gào – dọa chạy người xấu cướp thịt ăn, thịt ăn ngon đều là của tiểu Đa!
Tống Hi một cái tát đem Victor đánh gục xuống, phủi phủi hai tay, an ủi Lý Bảo Điền bị hù dọa hỏng:
- Yên tâm, tiểu Đa là quân khuyển, có kỷ luật, không cắn người, chỉ dọa nạt cậu chơi mà thôi!
Lý Bảo Điền lau mồ hôi, một con chó lớn như vậy chỉ dọa cũng đủ hù chết. Đảo mắt chứng kiến răng nanh sắc bén của con chó khổng lồ, không dám tiếp tục ở lại, cầm bao thịt bỏ chạy, ngay cả chén đ ĩa cũng bưng đi rồi.
Victor đứng lên, nhìn thấy người xấu cướp thịt bị hù chạy, hướng cửa lớn đắc ý kêu to:
- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!
Người nhát gan, lại đến dọa chết hắn! Còn nữa, phá hư bác sĩ, hắn trộm chén đ ĩa nhà chúng ta!