Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 212: C212: Chương 212




Lý Chấn Cửu cơm nước xong, đuổi cháu nội đi qua một bên chơi, nhìn bạn già thu thập chén bát, nói:

- Bà đừng tùy tiện, tiểu Tống không dễ dàng.

Bạn già không hé răng.

Biết bạn già lại cố chấp, Lý Chấn Cửu thở dài nói:

- Bây giờ nhìn đứa bé kia trôi qua tốt bà mê tít mắt, năm xưa đứa nhỏ kia mỗi đêm ngày học tập bởi vì ham chơi bị đánh vì sao bà không mê tít mắt? Một búp bê chỉ lớn một chút đi theo lão Tống chạy trời nam đất bắc vì sao bà không mê tít mắt? Lúc đó bà còn nói lòng dạ lão Tống ác độc không phải con ruột nên không biết đau lòng đâu!

Bạn già nhìn cháu trai chơi bắn bi cách đó không xa, nhỏ giọng nói:

- Lòng tôi xót cho cháu của tôi.

Lý Chấn Cửu nói:

- Mặc kệ như thế nào, không cho phép bà tùy tiện. Tiểu Tống cấp, chúng ta tiếp nhận, không cho, không cho phép bà đi hỏi.

Hắn nhìn qua cháu trai, cũng đau lòng.

Bạn già thu thập xong chén bát, ngẫm lại con trai cùng con dâu tay chân đều bị lạnh nứt da trong nhà, nói:

- Tôi biết chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

Lý Chấn Cửu cười ha ha:

- Năm mới mà khó chịu gì, nghĩ nhiều nghĩ kỹ, ngẫm lại buổi tối có bánh chẻo, có tóp mỡ, thật thơm ăn thật ngon.

Bạn già liếc mắt:

- Chỉ có ông mới tâm lớn!


Lý Chấn Cửu vẫn ha ha cười. Ăn được ăn no, ở được ấm áp, những ngày tháng này đương nhiên có thể tâm lớn. Bên ngoài có bao nhiêu người chết cóng đói chết, nhà bọn họ có ăn có ở, ngày cũng đã tốt hơn nhiều lắm.

Trong nhà Tống Hi, ăn cơm xong mọi người vây quanh bếp lò.

Tiểu Đa nằm dưới chân Tống Hi, chân trước giẫm lên chân cha tốt, cái đuôi quét tới quét lui trên chân phá hư cha.

Tống Hi lột đậu phộng đút cho chó mập, đem ống quần cứu vớt khỏi mồm chó.

Mục Duẫn Tranh đưa tay bóp một cái lên mông tiểu Đa, mặt không chút thay đổi nói:

- Thật nhiều thịt.

Cả người Tiểu Đa đều xù lông.

Tống Hi:

- !

Lại tới nữa, Mục trưởng quan lại muốn khi dễ con chó.

Mục Duẫn Tranh mò móng vuốt chó, mặt không chút thay đổi:

- Có thể làm thịt kho tàu.

Tiểu Đa nhe răng, nhỏ giọng gâu gâu cứu móng vuốt của mình, nhưng móng vuốt sắc bén lại luôn thu trong đệm thịt.

Tống Hi đem móng vuốt của nó kéo trở về, nắm bắt đệm thịt đầy đặn, thở dài:

- Thật sự là nhiều thịt, tiểu Đa, cậu lại mập.

Mùa đông năm nay tuyết lớn, bên ngoài không có cách nào hoạt động, con chó mập này cả ngày ở trong nhà hết ăn lại ngủ, còn không phải ngày càng mập hơn sao.

Tiểu Đa nằm úp sấp cắn gót giày của Tống Hi.

Tống Hi nói:

- Ngày mai khẳng định có người đến chúc tết, tiểu Đa ở yên trong phòng đừng ra cửa.

Bằng không rất kéo cừu hận của người khác.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Nó nên giảm béo, bằng không sẽ bị người bắt đi ăn thịt.

Tiểu Đa giả bộ không nghe thấy, chuyên tâm cắn gót giày Tống Hi.

Một lát sau, Tống Hi nói:

- Đúng là nên giảm béo.

Sau đó cởi giày, gót giày đã bị cắn nát.

Tiểu Đa xù lông, lui ra phía sau Chu dì.


Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt:

- Hiện tại rất nhiều đồ vật đều ngừng sản xuất, giày thật khó mua.

Nhanh lên, nhanh đi tấu con chó mập kia một chút!

Tống Hi nói:

- Chờ ấm áp một chút chúng ta tự mình làm giày, tôi học qua sửa giày, nhìn qua không khó.

Mọi người trầm mặc.

Đường Cao hỏng mất:

- Nam thần cầu anh đừng tiếp tục không có gì làm không được, lão nhân lão thái thái nhà tôi sẽ vứt bỏ tôi, tôi còn nhỏ như vậy, sao này phải sống thế nào!

Mọi người tiếp tục trầm mặc.

Đường thúc dùng sách che mặt, nói:

- Tôi đúng là thật không muốn cần.

Rất dọa người.

Đường dì nói:

- Ai cần ai nhặt đi đi.

Đường Cao ôm ngực, bi thương nhìn đội trưởng nhà bọn họ, cực kỳ u oán:

- Rõ ràng chúng ta cũng vô dụng như nhau, vì cái gì..

Vì cái gì đội trưởng có thể gả cho nam thần! Ông trời thật bất công! Hắn, hắn còn là sinh viên đâu!

Tống Hi trầm mặc, nói:

- Tôi đi lấy sữa bột, hai vị dì làm chút điểm tâm nhỏ, sáng mai nhi đồng đến chúc tết khẳng định rất nhiều.


Đường Cao lập tức liền tinh thần, ánh mắt không ngừng liếc vào phòng bếp nhỏ:

- Lần trước mài bột gạo nếp còn rất nhiều, có thể làm thật nhiều bánh trôi.

Mục Duẫn Tranh nhìn Đường Cao nói:

- Tống bác sĩ không thích đồ ngọt, nói không đàn ông.

Đường Cao:

- !

Thân làm một người phương nam, áp lực thật lớn.

Đường thúc lại dùng sách che mặt.

Hai vị dì ở trong phòng bếp làm lót dạ, Mục Duẫn Tranh cùng Tống Hi ở trong phòng khách làm vằn thắn, Đường Cao khuân vác đồ vật.

Buổi tối nấu bánh chẻo, cũng nấu bánh trôi.

Mục Duẫn Tranh cùng Tống Hi ăn bánh chẻo.

Hai vị dì mỗi người múc một bát bánh trôi.

Đường Cao mạo hiểm « không đàn ông » sẽ bị nam thần khinh bỉ tự múc cho mình bát bánh trôi. Ăn một cái nheo mắt lại, hạnh phúc nghĩ, nhân đậu trắng đậu phộng còn có hạt vừng đường trắng, thật ngọt!

Đường thúc nghiêm trang ăn bánh chẻo, đột nhiên trong bát có thêm cái bánh trôi, thoáng do dự đẩy qua một bên, không, thứ này không đàn ông, không ăn!

Ăn cơm xong, Tống Hi cầm rổ, cùng Mục Duẫn Tranh ra cửa đi viếng mộ cho cha nuôi. Ra cửa lớn, đi được nửa đường vòng vo trở về, từ cửa sau vào nhà. Tuyết quá dày, hướng đi thông mộ có một rãnh nước rộng hai thước sâu một thước, cũng không nhìn thấy cầu nối ở nơi nào, hoàn toàn trở ngại.