Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 202: C202: Chương 202




Ngày 15 tháng 9, hạ mưa, mang theo bông tuyết thật nhỏ.

Tống Hi vội vàng đem gần nửa mẫu củ cải gieo sớm nhất bịt kín trung bằng, mặt sau mắt thấy không còn dùng được, liền mặc kệ.

Sau một ngày mưa giáp tuyết lại thêm tiểu tuyết, lập tức rơi hai ngày, nhiệt độ không khí càng thêm sầu người. Ban ngày có mặt trời thì lên 7 – 8 độ, băng tan. Buổi lại xuống – 2, 3 độ, kết một tầng băng mỏng.

Tống Hi đem cao lương thu về, thu xong đem cân, hơn năm trăm cân. Hơn một mẫu rưỡi nhưng thu còn thiếu hơn một mẫu so với những năm trước. Hạt cao lương có chút quắt, rượu thuốc năm nay cũng không thể trông cậy vào lứa cao lương này.

Người trong thôn cũng đem bắp thu về. Hai trái bắp, trái thứ hai đều quắt hạt. Trái thứ nhất phía trên cũng quắt, phía dưới cũng không mẩy.

Toàn Căn thúc chăm bón phân, dùng hai tầng bạt che, một mẫu cũng được sáu trăm cân. Gia đình nào chỉ dùng một tầng bạt che, một mẫu còn chưa đạt tới năm trăm năm mươi cân.

Người đến xin làm việc theo ngày cũng đều im lặng, cứ mải miết làm việc. Làm một ngày tiền công hạ xuống bốn cân lương mặc kệ cơm cũng không ai nói gì. Thu hoạch không tốt, chủ nhà đều ôm một bụng lửa cháy, nếu còn làm chẳng phải là hướng họng đụng lên! Thật đụng lên, sau này cũng không còn khả năng vào thôn này làm việc.

Không bao lâu, mặt trên xuống thu thuế.


Năm nay thuế lương cũng giống như năm trước, mỗi mẫu thu một trăm năm mươi cân lương.

Năm trước mẫu sản chín trăm cân, thu một trăm năm mươi cân.

Năm nay mẫu sản năm trăm cân, còn thu một trăm năm mươi cân!

Tống Hi nghĩ thầm, đại khái sẽ xảy ra chuyện.

Sau đó lại thật sự xảy ra chuyện.

Thạch Niễn tử thôn ít đất, mỗi người chỉ có hai mẫu rưỡi đất vườn, nửa mẫu vùng núi. Vùng núi sản lương vốn không nhiều, hơn nữa năm nay mùa màng không tốt, tổng cộng ba mẫu, mẫu sản chia đều hơn bốn trăm cân một ít, lại cần giao một trăm năm mươi cân lương, còn lại một chút đủ làm cái gì!

Đất vườn của Thạch Niễn tử thôn vốn không phì nhiêu như những thôn khác, sản lượng chết sống không thể đi lên, lại cần giao thuế lương giống nhau. Hàng năm thu thuế Thạch Niễn tử thôn đều đau đầu, muốn dứt bỏ nửa mẫu vùng núi không giao. Trong huyện cũng rất đau đầu, năm nay nhân viên rút thăm đến thôn này thu lương thái độ liền thập phần cứng rắn.

Sau khi Thạch Niễn tử thôn làm bị thương hai nhân viên công tác, một tân binh trong đại đội hoảng sợ tới mức run rẩy, lạc đạn bắn trúng một thôn dân, ngay giữa ngực, mắt nhìn không còn thở.

Sau đó toàn bộ Thạch Niễn tử thôn đều động thủ, trực tiếp đem người chết mang lên cửa ủy ban huyện, bên cạnh còn trói theo tiểu binh bị đánh không còn hình người.

Trầm Việt nhận được tin tức lập tức mang theo hai trung đội còn lại tiến lên đem người đoạt về đưa vào bệnh viện, lại gọi điện cho Tống Hi.

Lúc Tống Hi đi qua tới thì tiểu binh kia cũng đã bắt đầu lạnh.

Trầm Việc ngồi xổm trong hành lang bệnh viện, ngây dại nói:

- Hắn tên Bành Bằng, năm nay mười chín tuổi, vốn bởi vì trong nhà không còn gì để ăn cơm mới nhập ngũ, cơm còn chưa được ăn no đâu, người đã không còn. Hắn mới mười chín, mười chín, mới mười chín a!


Trầm Việt ôm chân Tống Hi, gào khóc.

Tống Hi trầm mặc nhìn người khóc.

Khóc xong, Trầm Việt nói:

- Trách tôi, đều tại tôi. Chứng kiến đánh người mà thôi, lại bị hù run rẩy. Yếu như vậy, là tôi rất thả lỏng. Toàn thể đều nghiêm, tập hợp, 5km, lập tức, lập tức!

Một đám binh sĩ, mặc kệ trên người có thương tích hay không, chỉ cần còn có thể động, nháy mắt chạy tới dưới lầu tập hợp, đặt lên chiến hữu đã chết chạy bộ quay về nơi đóng quân.

Tống Hi nhìn hai binh sĩ bị trọng thương lưu trong bệnh viện, yên lặng thở dài một hơi.

Trận rét lạnh này cơ hồ tai họa trong phạm vi cả nước. Bọn họ chỉ bị giảm sản lượng, thật nhiều địa phương đã tuyệt thu. Không đi thu lương ở những địa phương còn có chút thu hoạch, những địa phương tuyệt thu kia ăn cái gì! Toàn bộ trông cậy vào nhà ấm thủy tinh? Làm sao đủ ăn!

Tỷ như Thạch Niễn tử thôn, mẫu sản chia đều hơn bốn trăm cân, mỗi người ba mẫu là một ngàn hai ba trăm cân, xóa bốn trăm năm mươi cân thuế lương, còn lại bảy tám trăm cân, cũng đủ cho một người ăn hơn một năm còn thừa một chút. Nhưng quốc gia nhìn chung chính là đại cục, người bên dưới làm sao nguyện ý đem một năm vất vả đoạt được không công đưa ra ngoài! Hiện tại tiền không đáng giá tiền, người một nhà sinh kế liền trông cậy một năm hoa màu này đâu! Giao xong nhiều thuế lương như vậy, sang năm đầu xuân mua mầm móng phân hóa học tấm che cũng không tiền! Nếu trong nhà lại có thêm thân thích bạn bè đến cậy nhờ, chỉ sợ còn không đủ ăn.

Thu thuế phát sinh xung đột, thôn dân làm bị thương nhân viên công tác, binh sĩ cướp cò bắn chết thôn dân, thôn dân đánh chết binh sĩ.


Đây hoàn toàn là một quyển sổ nợ rối mù, ai cũng có tội, ai cũng vô tội, đều là bị thế đạo này bức bách.

Trở về thôn, đi qua đại đội Tống Hi nghe được bên trong tranh cãi ầm ĩ.

Có người mắt sắc, chứng kiến xe Tống Hi lập tức kêu lên:

- Tiểu Tống, tiểu Tống dừng xe, qua nói một chút! Trường tiểu học là lão Tống ra tiền xây, muốn xử trí thế nào chúng ta trước hết nghe tiểu Tống nói như thế nào.

Tống Hi dừng xe đi qua, chứng kiến bên trong có hai nam nhân đã làm công cho hắn, liền hiểu được. Trước đó vài ngày hạ nhiệt độ, sau còn gặp trời mưa giáp tuyết, mấy người phương nam chạy nạn không chịu nổi đông lạnh, liền trộm tiến vào phòng học của trường tiểu học ở lại, bị người phát hiện sản sinh mâu thuẫn.

Lão thôn trưởng nhìn Tống Hi, hỏi:

- Trường tiểu học là cha của cậu xây, cần xử trí thế nào tiểu Tống cứ nói.

Mấy người phương nam nhìn Tống Hi ánh mắt mang theo cầu xin. Trời đột nhiên liền lạnh, lại là mưa lại là tuyết, mấy nam nhân như bọn họ da dày thịt béo không sao, nữ nhân nhi đồng trong nhà không chịu nổi ăn ngủ dã ngoại, huống chi còn có lão nhân đâu!