Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 140: C140: Chương 140




Ngửi được mùi đồ ăn thập cẩm, lại kiểm tra trứng gà luộc nóng hầm hập trong túi, lão nhân không nhịn được cười rộ lên. Hôm nay, gặp được người tốt đâu!

Mấy người đến làm công lưu lại trong nhà ấm ăn cơm trưa, Tống Hi cùng Khâu thím cùng nhau đưa tới. Hai bánh mì một chén đồ ăn thập cẩm, thật nhiều người đều lưu lại một bánh mì, có mấy người còn đem thịt trong chén đồ ăn thập cẩm lựa đi ra lưu lại.

Tống Hi:

- !

Cũng may Khâu thím làm bánh mì cũng đủ lớn.

Khâu thím nhỏ giọng nói:

- Đời người trải qua cũng thật không thể so sánh, nếu đem ra so sánh, cuộc sống của chúng ta thật giống như là hưởng phúc.

Có lương thực có nhà ở, bây giờ mỗi ngày còn được ăn thịt.

Trương Miểu đứng bên cạnh không hé răng, chỉ gật gật đầu. Tiểu Tống ca là người tốt, nguyện ý chiếu cố bọn họ. Năm trước hắn ở đây làm việc, đi theo ăn suốt một mùa đông thức ăn ngon, dinh dưỡng theo kịp, mắt thấy vóc dáng liền lủi lên, khí lực cũng lớn. Hơn nữa thường xuyên sẽ có đồ ăn ăn không hết cầm về nhà, trên mặt bà nội có huyết sắc, em gái cũng trường thịt. Trước kia cảm giác ngày qua thật muôn vàn khó khăn, nhưng cũng không tới mức phải đem theo bà nội cùng em gái ra ngoài ăn xin. Trời lạnh như vậy, buổi tối những người này phải ở thế nào đây? Còn có nhi đồng, nhỏ như vậy còn nhỏ hơn cả em gái của hắn đâu!

Trong nhà cũng muốn dọn cơm.

- Mọi người ăn trước, tôi vẫn chưa đói!


Lý Tam Pháo ra dấu bằng mắt, cùng Lý Bảo Cương còn có Lý Thụy cùng nhau lưu lại.

Tống Hi yên lặng thở dài, mang theo mấy người khác về nhà ăn cơm.

Hiện tại Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh cũng cùng nhau ở lại đây ăn. Có Tống Hi nhìn thấy, thức ăn nhất thời tốt hơn rất nhiều, tối thiểu thịt có thể lên bàn.

Lý Bảo Điền Lý Chính Trịnh Sưởng ba người ăn cơm xong bỏ chạy ra nhà ấm, sau đó đổi cho ba người Lý Tam Pháo quay về dùng cơm.

Lý Tam Pháo thở dài nói:

- Mấy người kia còn đuổi theo hỏi chúng ta nơi này còn cần dùng người hay không, nhìn thấy là muốn lưu ở bên này làm việc kiếm cơm ăn!

Nói xong lại nhìn qua Tống Tiểu Đa đang răng rắc nhai xương cốt, cảm khái:

- Thời đại này, người còn ăn không ngon bằng một con chó.

Lý Tiểu Pháo nhà hắn còn không có xương cốt để cắn đâu.

Lý Bảo Cương ậm ừ tiếp một câu:

- Cũng không giỏi bằng một con chó. Tiểu Đa một ngụm cắn chết một đại heo rừng, anh có thể sao?

Lý Tam Pháo nhất thời nghẹn lời. Lần đó hắn chứng kiến con chó mập này bổ nhào qua, bản thân hắn còn chưa kịp phản ứng, con heo đã chết. Lần đó cõng thịt trở về làm cả nhà đều ăn ngon chết, hiện tại trong tủ lạnh còn lưu lại không đành lòng ăn đâu – lão đầu tử nói, đó đều là của cháu trai Lý Tiểu Pháo!

Ăn cơm xong vài người lại chui vào nhà ấm. Hiện tại bên ngoài lạnh lẽo khô ráo, làm sao thoải mái như ở trong nhà ấm!

Tống Hi nói:

- Cùng tôi đi vào trong trấn, tặng vài thứ cho viện dưỡng lão.

Hai túi bột bắp, một túi cao lương, một túi bột mì, một giỏ rau cải trắng, một giỏ khoai tây, một giỏ khoai lang. Thịt dê bò ướp lạnh trong nhà đã bị Trầm hầu tử lấy lý do "không sợ ăn hỏng bụng" đều ngoa đi rồi, Tống Hi nghĩ nghĩ, lấy một chân heo rừng đông lạnh cùng vài con thỏ hong gió, lại cầm mấy bình vò cà chua đã làm từ trước.

Trước kia trưởng trấn vì kiếm chiến tích nên thập phần chiếu cố viện dưỡng lão, ăn mặc đều thật không sai, mỗi tuần ăn một lần cá một lần thịt, mỗi mùa lại một bộ quần áo mới. Bởi vì cuộc sống tốt, trong viện dưỡng lão có không ít người, rất nhiều lão nhân không có chỗ dựa trong thôn đều nguyện ý đi qua. Tỷ như Lý Kỳ nguyên bản định đợi mình không còn khí lực làm ruộng thì dẫn theo bạn già cùng đi viện dưỡng lão.

Hiện tại điều kiện của viện dưỡng lão không đủ nhìn. Tuy nói còn chưa tới nông nỗi ăn không no, lương thực cũng khan hiếm, thịt cùng rau dưa ngày càng mắc, hiện tại muốn ăn thịt cũng không dễ dàng.


Viện trưởng viện dưỡng lão nhìn thấy Tống Hi đưa tới thịt heo rừng cùng thịt thỏ thập phần đỏ mắt, sờ soạng vài cái cũng không dám nghĩ thêm. Đứa con của lão Tống tính tình y hệt cha hắn, trong mắt không chịu được hạt cát, hắn dám làm gì không đúng sau này lỡ có bệnh nặng hay xảy ra việc gì cũng đừng mong vào cửa nhà người ta cầu thầy.

Trở về nhà, Tống Hi nhìn thấy ruộng bắp lại được cắt vài luống.

Khâu thím nói:

- Vẫn là lão nhân mang theo nhi đồng hồi sáng, tám luống, tôi cho mấy cân khoai lang, rau dưa cùng bánh mì cũng cho. Chiếu theo cậu nói, trong thức ăn giấu thêm vài miếng thịt.

Tống Hi gật gật đầu.

Khâu thím lo lắng:

- Cũng không biết trong trường học có được ăn no hay không, mới vừa rồi Lý lão lục còn nói cháu trai của hắn muốn trở về đâu, nói là trong trường có nhiều học sinh thôi học, không kham nổi, ăn cơm cũng không ăn nổi.

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Trị an ở B thị là tốt nhất, không giống như phía nam trời cao hoàng đế xa, Kim Bảo lại học trong trường nổi tiếng, quốc gia rất xem trọng, sẽ không dễ dàng xảy ra vấn đề. Hơn nữa trước khi vào học tôi đã chuyển cho hắn một trăm ngàn lưu trữ ứng cấp, cho dù có việc nhất thời cũng đủ ứng phó, nếu không đủ muốn chạy về nhà cũng không khó khăn.

Nước mắt Khâu thím liền chảy xuống.

Mục Duẫn Tranh:

- B thị không có việc gì.

Khâu thím nhìn nhìn Mục Duẫn Tranh, thu lại nước mắt tiếp tục chuẩn bị cơm chiều.


Tống Hi:

- !

Hắn nói nhiều như vậy đều vô dụng, Mục trưởng quan chỉ nói một câu liền thu phục, chẳng lẽ mặt than luôn sẽ có cảm giác an toàn?

Trở lại sân sau, Tống Hi đi tới đứng trước mặt Mục Duẫn Tranh.

Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

Tống Hi vươn hai tay níu lấy mặt hắn, nói:

- Trưởng quan, cười cho bác sĩ xem một cái!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Kháo, bị bác sĩ trêu chọc! Nhưng hắn không biết cười làm sao bây giờ! Chẳng lẽ là bởi vì hắn không biết cười nên bác sĩ mới chướng mắt hắn? Nhất định là vậy, bác sĩ cười rộ lên xinh đẹp như thế!