Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, nói:
- Không cần.
Kính dâng như vậy? Thật không hổ là binh sĩ thúc thúc công bộc của nhân dân! Tống Hi nhất thời liền cảm động.
Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi bổ sung một câu:
- Của tôi đều là của anh.
Trong lòng trộm thêm một câu:
- Anh là của tôi.
Mặt Tống Hi dại ra nhìn Mục Duẫn Tranh, khô cằn nói:
- Nhưng mà Mục trưởng quan, anh có cái gì a?
Rõ ràng là một kẻ nghèo hàn không công tác không thu nhập không có gởi ngân hàng a!
Ánh mắt Mục Duẫn Tranh đen nhánh nhìn Tống Hi, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Tống Hi yên lặng quay đầu, mắt to thật đáng ghét!
Lương thực vào kho, thu thuế nông nghiệp lập tức đi xuống nông thôn.
Lần này Trầm Việt không thoái thác, mang theo binh sĩ thủ hạ theo tới.
Năm nay thuế nông nghiệp chỉ lấy một quý, một mẫu một trăm hai mươi cân.
Người trong thôn đều cực kỳ căm tức.
Năm trước hai lần mới tám mươi cân, lần đầu tiên còn có phân hóa học. Năm nay chậm trễ một quý hoa màu lại còn tăng giá!
Một trăm hai mươi cân cũng không phải lấy không được, nhưng đều không muốn. Một năm nhiệt độ thấp, hoa màu không thành thục, người trong thôn liên tiếp lo lắng nhiều tháng, thật vất vả được thu hoạch tốt có thể bù lại một chút tổn thất, thuế lương lại còn tăng thêm!
Tống Hi biết lần này bất kể như thế nào cũng tránh không thoát, bởi vì năm nay thu hoạch chỗ bọn họ cũng không thể nói rõ là quá kém cỏi. Tỷ như một mẫu bắp, bắp đều tròn vo, hạt mẩy, mẫu sản lại hơn một ngàn bảy trăm cân.
Người trong thôn cũng không giống như Tống Hi bỏ được bón phân hóa học, sản lượng không cao như vậy, mẫu sản chỉ được một ngàn hai một ngàn ba, so sánh với năm trước một mẫu ba bốn trăm cân tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng một người cần giao bốn trăm tám mươi cân lương thực, gia đình có nhiều người lập tức lấy ra nhiều lương thực như vậy cũng có chút cố hết sức, dù sao không có khả năng toàn bộ đất vườn đều trồng lương thực. Trong thôn trồng khoai tây khoai lang không ít, sản lượng không cao, mặt trên không thu.
Tống Hi tìm gia đình quen biết lấy lương thực cũ đổi lương mới có cao lương cùng bắp trắng trở về, dù sao thu thuế không cần mới hay cũ, chỉ cần không thiếu cân là được rồi.
Đợi thu đậu phộng cùng cao lương dính, Tống Hi càng rỗi rảnh. Vì thế bắt đầu cùng Mục Duẫn Tranh nhưỡng rượu. Lần này chất lượng bắp cùng cao lương đều thật không sai, nhưỡng rượu hẳn là còn tốt hơn lần trước. Đáng tiếc hiện tại không ai bán lương, bằng không nhất định phải mua càng nhiều trở về.
Mục Duẫn Tranh nhưỡng rượu.
Tống Hi thì đi trông coi việc xây nhà ấm thủy tinh trong ruộng của Lý Kỳ. Mảnh đất nối liền hai mảnh ruộng liền nhau thì lại xây hai gian phòng nhỏ, dựng giường sưởi, xây tường vây cao. Cày ruộng nên không thể dùng như là nền nhà, Tống Hi xây hai gian phòng nhỏ đều kháp theo điểm mấu chốt trong quy định mà làm. Tuy nói có chút nhỏ, nhưng cũng đủ cho hai vợ chồng Lý Kỳ ở lại, còn có một sân nhỏ, nếu so với hai gian phòng nhỏ trước kia thì an toàn hơn.
Chờ xây xong nhà ấm, Mục Duẫn Tranh cũng đem toàn bộ bình rượu đều đưa vào nhà hầm, lúc này trên người hắn tràn ngập mùi rượu cách thật xa vẫn ngửi thấy được.
Tống Hi thích ngửi hương rượu này, lập tức không nhịn được tiến lên ngửi ngửi trên người hắn nhiều lần.
Mục Duẫn Tranh quyết định một tuần nữa cũng sẽ không tắm rửa.
Lão Chung trên trấn kéo hai xe than chạy tới, giá còn tăng một nửa so với năm trước, Tống Hi đều lưu lại toàn bộ. Nhiệt độ năm nay quá thấp, nồi hơi trong nhà ấm chưa từng dừng qua, tới mùa đông nhà ấm ăn than càng ác hơn. Bảy mẫu nhà ấm, hơn nữa trong nhà cũng dùng, hai xe than hẳn là đủ dùng tới đầu xuân sang năm. Nhiều hơn cũng không có chỗ phóng, hơn nữa chồng chất ngoài sân một đống lớn như vậy đã đủ làm người chú ý.
Tống Hi thuê người vào núi chà vôi cho cây giống mới trồng trong mùa xuân năm nay, năm trước mùa xuân gieo xuống may mắn không bị chặt rụng cũng được chà. Dù sao mùa đông năm nay hắn không có ý định đi ra cửa, nếu có người vào núi chặt cây khẳng định không tránh được ánh mắt lỗ tai của hắn, đến lúc đó hắn không để ý mở cửa phóng tiểu Đa. Tống Tiểu Đa không cắn người, nhưng vào trong núi xua heo rừng chạy ra hù người vẫn làm được.
Trời lạnh nên Mục Duẫn Tranh đem ba gian phòng bên mặt đông thu thập ra rồi. Mới xây giường sưởi cho nhà hướng nam sau khi Trần Tiểu Bàn rời đi, nhân lúc Tống Hi đi vắng Mục Duẫn Tranh cũng không dùng vật liệu còn dư xây mặt giường sưởi, mà là cho người dùng gạch mộc. Dùng gạch mộc xây giường sưởi càng ấm áp, nhưng không đủ rắn chắc, tỷ như tiểu Đa không thể lên giường, bằng không không cẩn thận nhảy nhót hai cái thì giường sẽ bị sụp.
Đốt lên giường sưởi, Tống Hi leo lên giường lăn một vòng.
Bị từng cha cấm lên giường tiểu Đa đặt hai chân trước lên mép giường tha thiết mong chờ nhìn hiện tại cha, cực kỳ ưu thương. Từng cha cùng hiện tại cha đều không cho tiểu Đa lên giường, tiểu Đa bị hai cha cùng nhau ghét bỏ, cũng đã không thể yêu!
Trời còn chưa lạnh lắm, Tống Hi khiêng đệm chăn chuyển vào giường sưởi dãy phía đông, lại đặt hang ổ cho tiểu Đa ở bên cạnh giường sưởi.
Tống Hi đang ngủ trên giường, Trịnh Sưởng cùng Lý Lâm đi qua, tặng một giỏ khoai tây một giỏ khoai lang. Vợ chồng son suốt một năm vất vả không uổng phí, cũng không phí phạm tiền vốn, khoai tây cùng khoai lang đều rất khá, tối thiểu đồ ăn cả một năm cũng không cần lo lắng.
Vì làm việc phương tiện, Lý Lâm sớm đem một đầu tóc dài cắt ngắn, nhìn qua vô cùng lưu loát. Nhưng nhìn nàng cũng thô hơn rất nhiều, nguyên bản mười ngón tay trắng nõn đã thật giống như một thôn phụ.
Trịnh Sưởng nắm chặt tay Lý Lâm nói:
- Tôi cùng Lâm Lâm đã lĩnh chứng minh, sẽ không tổ chức hôn lễ quá lớn. Qua vài ngày ở bên cạnh bày bàn rượu, ăn tết về nhà sẽ tiếp tục bài vài bàn. Anh cùng quan quân nhà anh nhất định phải tới a!
Mục Duẫn Tranh giành trước đáp ứng:
- Nhất định đến, đến lúc đó hai chúng tôi tặng một đầu heo rừng cho hai vị.
Tống Hi:
- !
Mục trưởng quan anh muốn làm gì? Nào có kết hôn tặng heo!