Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 118: C118: Chương 118




Tống Hi gãi đầu:

- Xem ra còn phải mướn người trông nồi hơi.

Lý Kỳ nói:

- Mướn người làm gì chứ, hôm nay trước hết như vậy đi, ngày mai tôi mang theo lão bà tử dời qua, tôi xem chỉ cần dọn dẹp một chút hai phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm là có thể ở lại rồi, hai lão nhân chúng tôi cũng không chiếm địa phương, ở vừa vặn, trông nồi hơi cũng phương tiện.

Tống Hi vò đầu. Nếu để cho Lý Kỳ qua ở, có tốt có xấu. Chỗ xấu là lão nhân tính tình quật cường, nói không chừng nửa đêm đều sẽ thức dậy thêm than, quá mức mệt nhọc, cũng dễ dàng cảm lạnh. Chỗ tốt là lò than tùy tiện đốt, hai lão nhân có thể qua được một mùa đông ấm áp, hắn cũng có thể tùy thời tặng tới thịt ngon đồ ăn lại đây làm cho người ta cải thiện đời sống.

Chỗ hỏng cùng chỗ ưu đãi đều thật rõ ràng, Tống Hi không biết nên làm sao quyết định.

Bên kia Lý Kỳ đã mang theo anh em Lý Bảo Điền thu thập phòng nhỏ.

Phòng nhỏ hai gian, lúc xây cũng đặc biệt lưu lại ống khói, phòng trong có thể đốt giường sưởi. Nhưng lúc đó không xây giường sưởi, muốn ngủ thì phải đợi đầu xuân băng tan mới có thể xây dựng, hiện tại chỉ có thể ngủ giường thường.

Tống Hi thấy người thật sự kiên trì, đành đem hai giường dây thép lò xo trong nhà dời qua ghép chung một chỗ, lại kéo thêm một cái đệm trong nhà kho, đệm cũng thật dày. Phòng trong không có giường sưởi, phòng ngoài đương nhiên không có bếp. Tống Hi lại đưa tới một bếp lò bằng sắt lá cùng ống khói lắp đặt cho người ta.


Trận tuyết đầu tiên không lớn, rất nhanh liền ngừng. Lúc sau trời ngày càng lạnh, đến Nguyên Đán thì đã tới – 20 độ.

Tống Hi có chút bận tâm:

- Mùa đông năm nay tuyết nhiều, mới ba năm ngày đã hạ xuống một hồi, hi vọng đừng giống như mùa đông năm kia.

Mùa đông năm kia kéo dài gần nửa năm, đại tuyết phong sơn thật sự rất khó chịu. Không hạ tuyết cũng không được, năm trước không tuyết rơi, lạnh cùng khô ráo, tới mùa xuân suýt nữa hạn hán chết.

Trần Tiểu Bàn trộm nói với Tống Hi:

- Bác sĩ, anh mua nhiều than một chút, mùa đông năm nay lạnh quá.

Tống Hi nhìn đống than chất cao ngoài sân, nhìn Trần Tiểu Bàn nở nụ cười:

- Bởi vì bắc cực băng xuyên xuôi nam sao?

Bạch Chân còn nói như thế nào, một khối lớn kem hộp bỏ nhà đi, chạy về hướng nam..

Trần Tiểu Bàn choáng váng, bác sĩ quả nhiên việc gì cũng biết!

Hiện tại tin tức phát đạt, tin tức mùa đông năm nay sẽ rất lạnh đã sớm truyền khắp, tuy nói đủ loại nguyên nhân đều có, nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người làm nhiều việc chuẩn bị. Hơn nữa mặt trên cũng liên tiếp tuyên bố thông tri phòng chống rét khẩn cấp, lại chứng thật tính chân thật của tin tức này.

Giá than một năm mắc hơn một năm, năm nay càng mắc hơn nữa, còn mắc gấp đôi so với năm trước. Dù là như thế từng nhà cũng mua thật nhiều than, cho dù tiếc tiền cũng phải mua, mùa đông năm trước đông lạnh gần chết phải vào trong núi chặt cây ai cũng đều nhớ kỹ.

Hai anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền đều ở trong phòng mới của mình ấm nhân khí, nhưng trời lạnh thì lại dời về cùng ở với cha mẹ tiết kiệm than.

Tống Hi đem giường dây thép trong nhà đưa tới phòng ở của Lý Kỳ, bảo tiêu Trần gia chuyển qua nhà phía bắc, dù sao hiện Trần Tiểu Bàn đã gầy hơn rất nhiều cũng không sợ bị người nhìn thấy.


Tống Hi chuẩn bị ôm Tống Tiểu Đa cùng nhau chui ổ chăn.

Đêm đó, Mục Duẫn Tranh ở sân sau đem con chó mập đang hưng phấn không thôi đánh một trận nhốt vào nhà ấm thủy tinh, chính mình chủ động chạy tới làm ấm giường cho người ta.

Tống Hi đem con chó mập ủy khuất ôm ra, yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh nói:

- Victor mới củng xong tuyết, chưa tắm rửa.

Tống Hi trầm mặc đem con chó mập ôm ra phòng ngủ, buông, trở về phòng, đóng cửa.

Mục Duẫn Tranh thuận lợi lên giường, ở trong lòng điểm khen cho mình. Rốt cục đem con chó kia đuổi ra ngoài, thật tốt quá!

Tống Tiểu Đa thương tâm ở bên ngoài cào cửa. Từng cha vu cão hãm hại tiểu Đa, hiện tại cha ghét bỏ tiểu Đa, tiểu Đa chính là không có ai thương không có ai yêu!

Tiến vào tháng Chạp, Tống Hi lấy ra xe trượt tuyết chuẩn bị ra cửa mua đồ ăn.

Tống Tiểu Đa vừa thấy trượt tuyết, xoay người bỏ chạy ra sân sau nằm úp sấp, cự tuyệt làm cu ly cho người ta.

Tống Hi đi qua, đứng bên dưới mở ra hai tay, dỗ dành:


- Tiểu Đa ngoan nhất, chúng ta đi tiệm ăn ăn thịt bò, lại đi trong siêu thị bao viên chân gà lão Nhà Quê được không?

Mục Duẫn Tranh mắt lạnh nhìn chốc lát, cầm roi chăn dê lại đây, chậm rãi súy lên chơi.

Đôi mắt chó nhìn chằm chằm cây roi nguy hiểm, sau một lúc lâu rốt cục chuyển chuyển móng vuốt đứng lên, không chút do dự từ trên đỉnh nhà ấm nhảy xuống dưới.

Tống Hi đem con chó mập đón đầy cõi lòng, ôm đi.

Thân thể Mục Duẫn Tranh có chút cứng ngắc. Cân nặng của con chó kia đã hơn 150, hơn nữa cộng thêm lực đánh vào từ trên nhảy xuống, kháo, chỉ cần Tống bác sĩ không gật đầu, đời này hắn đừng nghĩ ôm được lão bà!

Bắp trong nhà ấm đã có thể ăn. Mục Duẫn Tranh cầm túi da rắn đi qua bẻ hai túi bắp trở về, phân chia ra, mấy người đến làm việc mỗi người hai mươi trái. Còn lại nấu một nồi xương sườn, lúc cơm trưa bưng một chậu đi qua nhà ấm thủy tinh tăng thêm đồ ăn cho mọi người.

Mọi người đều vô cùng câu nệ, kể cả người quen thuộc nhất như Lý Bảo Điền. Trong lòng Lý Bảo Điền nghẹn rất nhiều lời nói, tiểu Tống ca không ở nhà, người sĩ quan này lại giống như là chủ nhân chiêu đãi mọi người ăn thịt, rất kỳ quái!

Những người làm việc trong nhà ấm đều ăn cơm, là Đại Trụ thím làm trong phòng bếp nhỏ bên cạnh, không liên quan gì với sân sau. Đại Trụ thím là người cẩn thận, cho dù Tống Hi bỏ thật nhiều thịt trong tủ lạnh nàng cũng luyến tiếc nấu, mỗi ngày nấu ăn chỉ cắt vài miếng thịt bỏ vào cho có vị thịt, nhiều lắm buổi trưa chỉ xào một đĩa. Tống Hi nói qua vài lần nhưng nàng đã tiết kiệm quen rồi, căn bản nói không thông, chỉ đành trong nhà mình làm món gì lại tặng qua một ít cho bọn họ.