Hai ngày trước Từ Tiểu Trí đã tuyên bố với chúng tôi rằng cô ấy muốn kết hôn, không chỉ làm cho tôi cảm thấy hết sức bất ngờ mà ngay cả Tiểu Nhã cũng cảm thấy rất bất ngờ. Tôi nhớ ngày đó đúng lúc tôi và anh đang ăn
cơm ở nhà Tiểu Nhã thì liền nghe được tiếng điện thoại của Tiểu Nhã
không ngừng reo lên.
"Alo, có chuyện gì vậy chị?"
"Kết hôn? Tháng sau chị kết hôn, sao em không có nghe Lý Ngự Chương nói là đang chuẩn bị kết hôn gì cả vậy?"
"Không phải là với Lý Ngự Chương? Vậy là chị kết hôn với ai chứ!"
"Em không biết, một khách hàng, đến lúc đó lại bàn tiếp."
"Được, hẹn gặp lại."
Tiểu Nhã cúp điện thoại ngồi trở lại bàn cơm tiếp tục to miệng ăn thức ăn trên bàn.
"Tiểu Nhã, ai gọi điện thoại tới vậy, hình như anh nghe được có chữ kết
hôn gì đó." An Đằng dừng chiếc đũa trong tay lại, nghiêng mặt sang bên
hỏi Tiểu Nhã đang cố gắng quất sạch món ăn đầy bàn.
"Chị em mới vừa nói tháng sau chị ấy sẽ kết hôn. Lý Ngự Chương, không
phải chị mình đang quen cậu sao, tại sao chị ấy sắp kết hôn mà chú rể
lại không phải là cậu." Mặt Tiểu Nhã buồn bực quay sang nhìn anh.
"Bây giờ bọn mình không còn quen nhau nữa." Không nhìn ra được khi nghe
tin tức Tiểu Trí kết hôn này thì trong lòng anh cảm thấy như thế nào, từ lúc vừa nghe Tiểu Nhã nhận cuộc điện thoại đến lúc hỏi Tiểu Nhã thì
trên mặt anh không hề biểu lộ ra vẻ gì.
"Hai người không còn quen nhau, chuyện là thế nào hả? Mình nhớ hình như
không lâu trước đây chị mình vẫn còn rất vui vẻ hẹn mình đi ăn cơm, còn
nói với mình là tình cảm của hai người các cậu đang phát triển rất thuận lợi cơ mà." Lần này nét mặt Tiểu Nhã càng thêm buồn bực.
"Bọn mình sớm đã không còn cùng hẹn nhau đi riêng nữa rồi." Anh giải
thích lại lần nữa sau đó quay mặt sang nhìn tôi, tôi vươn tay ở dưới bàn nhẹ nhàng nắm bàn tay anh đặt ở trên đùi rồi tiếp tục ăn cơm.
"Vậy bây giờ chị mình đang ở chung với ai, còn muốn kết hôn nữa chứ? An
Đằng, anh và chị em làm chung công ty, chị em sắp kết hôn thì dù sao anh cũng phải biết chứ đúng không." Tiểu Nhã lại quay mặt sang nhìn chồng
mình. An Đằng cũng cau mày lắc đầu một cái.
"Thôi, đợi ngày mai tự mình đi hỏi chị ấy là được, mình còn chưa thấy
mặt anh rể tương lai trông như thế nào mà chị ấy lại sắp kết hôn rồi."
Tiểu Nhã vừa nói thầm vừa lại tiếp tục nỗ lực ăn cơm.
Sau khi ăn xong anh giống như có chuyện quan trọng hơn phải làm nên kéo tôi rời khỏi nhà Tiểu Nhã rất sớm.
"Uyển Uyển, anh và Tiểu Trí không có gì cả." Một vòng tay đưa tới, anh
ôm tôi vào trong ngực giải thích chuyện vừa rồi Tiểu Nhã nói.
"Em biết." Chuyện này tôi đã sớm nghe người trong công ty nói ở toilet
rồi, toilet công ty chính là nơi tin tức được trao đổi thường xuyên và
truyền đi nhanh nhất, người nào đang lui tới với người nào, ai chia tay
ai, người nào lại đang thầm mến người nào, đặc biệt là lúc nghỉ trưa ở
trong buồng rửa tay, chỉ cần nán lại đó một lát là liền biết hết tất cả
rồi. Anh và Tiểu Trí, chuyện của hai người bọn họ từ hai tháng trước tôi đã nghe những người khác nói rồi.
"Anh à, có phải bởi vì em mà anh mới chia tay Tiểu Trí đúng không?" Tôi
nhớ lúc mình nghe được tin tức này ở buồng rửa tay thì tôi đã sửng sốt
thật lâu, từ lúc bắt đầu đi học tôi đã biết ngay Tiểu Trí rất thích anh
mà tôi cũng cho là sau này anh và Tiểu Trí sẽ quen nhau, nhưng nghe nói
nửa năm trước khi tôi trở về thì bọn họ mới bắt đầu quen nhau, hơn nữa
cũng chỉ quen được mấy tháng ngắn ngủn thì đã liền chia tay, lúc ấy mấy
người ngoài chuyên nói chuyện trời đất kia còn nói lý do anh và Tiểu Trí chia tay là bởi vì "Dì nhỏ khó dây dưa" là tôi đây, nhưng việc tôi trở
về đây là quyết định tạm thời, tôi không hề thông báo cho bất kì ai, anh cũng là nhìn thấy tôi mà mới biết là tôi đã trở về.
"Không phải, là vì bọn anh căn bản không hợp nhau." Anh ôm chặt lấy vai
tôi ấn đầu tôi vào trước ngực anh. Trên đường về nhà anh thận trọng ôm
tôi không ngừng cúi đầu nhìn mặt tôi, tôi biết anh đang lo lắng cái gì,
thật ra thì lo lắng của anh là phí công vô ích, vì nếu anh thật sự muốn
yêu người khác thì tôi không thể nào giống những phụ nữ khác đi la lối
om sòm, khóc rống hét to, dù có đau lòng khó chịu như thế nào đi nữa thì tôi cũng phải làm cho được bộ dạng thật vui vẻ để đi chúc phúc bọn họ,
bởi vì ở trước mặt người khác chúng tôi mãi mãi chỉ là anh em, dù cho có hôn có tình cảm hơn thế nào đi nữa thì vĩnh viễn cũng chỉ là anh em,
không có những thứ quan hệ khác.
Những ngày kế tiếp theo, Tiểu Nhã đã xác định Từ Tiểu Trí thật là muốn
kết hôn, không phải là bởi vì nhất thời hứng thú đùa giỡn, chúng tôi lại bắt đầu bận rộn làm công tác chuẩn bị, mặc dù quan hệ của tôi và Tiểu
Trí chưa thể nói là rất tốt, nhưng Tiểu Trí là đối tác của anh, Tiểu Nhã còn là bạn tốt của tôi, căn cứ vào hai tầng quan hệ này mà tôi cũng nên giúp một tay.
Chọn áo cưới, đặt nhà hàng, mua đồ cưới, may mắn vật chất xã hội bây giờ phong phú, chỉ cần có tiền là mua được, nhưng đi mua và làm đồ thì mất
rất nhiều thời gian, cho nên tốn thêm chút tiền thúc giục thì trong vòng mười ngày cũng gần như đã làm xong toàn bộ.
Ngồi trong tiệm áo cưới nhìn Từ Tiểu Trí mặc đầm lụa trắng, mặc dù khuôn mặt rất giống Tiểu Nhã, nhưng cái loại khí chất phụ nữ tài trí quyến rũ tản ra trên người Tiểu Nhã kia lại là thứ tôi không có mà cũng không
thể nào học được.
"Chị à, sao chị lại đột nhiên quyết định sẽ kết hôn vậy hả? Ngay cả anh
rể tương lai trông như thế nào mọi người còn chưa biết." Mấy ngày bận
rộn vẫn quên hỏi Từ Tiểu Trí tại sao đột nhiên kết hôn, bây giờ cuối
cùng cũng được rảnh rỗi rồi.
"Xem vừa mắt thì gả thôi, hơn nữa chị cũng trưởng thành rồi." Từ Tiểu
Trí vuốt vuốt áo cưới màu trắng được tạo hình lịch sự tao nhã trên
người, tùy ý trả lời Tiểu Nhã.
"Các người đẹp đã chuẩn bị xong chưa?" Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, một người đàn ông xem ra có chút quen mặt đi tới.
"Ah, cô cũng ở đây sao, thật trùng hợp tôi còn định nhờ Tiểu Nhã đưa
hình qua cho cô nữa cơ, cô chờ tôi một chút." Cậu ta xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Mấy phút sau lại cầm một cái túi ny lon trở lại, bên trong đựng một
khung hình thủy tinh đặt vào tay tôi. "Rửa hình xong rồi tôi thuận tiện
lồng khung hình cho hai người luôn, coi như là quà xin lỗi vì đã tự ý
chụp hình mà chưa có sự đồng ý của hai người."
"Hình gì vậy, cho mình xem một chút." Tiểu Nhã cầm lấy khung hình thủy tinh trên tay tôi, lột túi ny lon ở phía trên xuống.
Trong hình tôi nửa nằm ở trước ngực anh, còn tay anh thì khẽ vuốt ve mái tóc dài xõa ở phía sau lưng tôi, bên cạnh là mặt nước hồ lấp lánh ánh
vàng thỉnh thoảng có gợn sóng lấp loáng lan ra và rừng cây rậm rạp sâu
hun hút đằng xa.
Tấm hình này được chụp cực kì tốt, cực kì sắc nét và đẹp đẽ, mọi bức ảnh chụp một đôi tình nhân nào cũng đều là những tác phẩm xuất sắc hiếm có, bởi vì trong hình không chỉ chụp được chúng tôi rất đẹp mà coi như
người không hiểu nhìn vào cũng sẽ nhìn ra được sự chăm chú trìu mến
trong mắt anh và tình yêu say đắm lộ ra trong mắt chúng tôi.
Tiểu Nhã cầm khung hình nhìn tấm hình bên trong có chút không dám tin
nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn tấm hình trong khung một chút, ánh mắt từ mơ hồ không hiểu rồi đến sáng tỏ, cuối cùng dùng một loại ánh mắt bị
phản bội nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi muốn lấy lại khung hình trong tay Tiểu Nhã, nhưng mới vừa vươn tay
ra thì khung hình lại bị Từ Tiểu Trí đứng bên cạnh tiểu Nhã cầm đi.
"Thì ra cảm giác của tôi không sai, hai cậu thật sự có gì đó với nhau,
vậy mà tôi vẫn luôn cho là mình suy nghĩ quá nhiều." Bàn tay cầm khung
hình của Từ Tiểu Trí có chút run rẩy.
"Mình. . . . . ." Tôi há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Lúc Lý Ngự Chương nói với tôi rằng chúng ta quen nhau đi, tôi đã thật
vui mừng cho là mình chờ đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có được kết quả tốt đẹp, nhưng nhà của hai người, từ sau khi cậu rời đi thì trừ Lý
Ngự Chương ra thì không có ai được bước vào đó lần nữa. Dù cho khi đó
tôi đã trở thành bạn gái của Lý Ngự Chương thì cậu ấy cũng không hề mời
tôi vào. Đúng lúc đó trong công ty tuyển một nhân viên mới tên là Trần
Vãn Hương, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Vãn Hương tôi liền có cảm giác
như gặp lại cậu, hơn nữa Lý Ngự Chương cũng đối xử với cô ấy rất dịu
dàng rất tỉ mỉ, so với tôi là bạn gái đây còn dịu dàng tỉ mỉ hơn, tôi
thật sợ hãi, sợ cậu ấy sẽ thay lòng, cho nên vào cái ngày Valentine năm
đó tôi đã hẹn cậu ấy đến khách sạn ăn mừng Valentine đầu tiên mà bọn tôi đi chung với nhau, cũng vào ngày đó tôi đã hoàn hoàn giao hết tất cả
cho cậu ấy, nhưng khi cậu ấy ôm tôi ngủ thì trong miệng lại gọi tên của
cậu, cậu có biết lúc đó tôi đã đau lòng như thế nào không?" Sắc mặt của
Từ Tiểu Trí có chút trắng xanh, vẻ mặt đầy oán hận nhìn tôi.
Tôi lui về phía sau hai bước, cả người tựa vào trên tường, nhưng tôi lại vẫn có thể cảm nhận được hận ý nồng nặc phát ra từ trên người Từ Tiểu
Trí.
"Tôi đã lén cầm chìa khóa của Lý Ngự Chương rồi đi vào nhà của hai
người, quần áo của cậu, mỹ phẩm hay nước hoa cậu dùng, cái ly cậu thích, đồ ăn vặt cậu thích nhất, mỗi một thứ đều được đặt ở vị trí cũ, giống
như cậu chưa từng rời khỏi đây, nhưng hai người là anh em, không thể nào quen nhau được, hơn nữa tôi yêu cậu ấy, rất yêu cậu ấy, cho nên tôi
quyết định coi thường tất cả. Cho đến sau này tôi đã không thể chịu được nữa, mặc dù cậu không có ở đây nhưng lần nào khi tôi và cậu ấy đang ở
bên nhau thì đều giống như có cậu ngăn cách ở giữa bọn tôi, lần nào Lý
Ngự Chương cũng sẽ nói, Uyển Uyển thích gì, Uyển Uyển muốn cái gì, Uyển
Uyển thích hợp cái gì, cậu đã rời đi năm năm rồi, nhưng cậu ấy vẫn có
thể nhớ cậu thích ăn táo, thích uống nước trái cây, không thích uống sữa tươi, thích hợp mặc váy màu vàng nhạt, quần áo mặc size S, lại vĩnh
viễn không nhớ tôi không thích uống sữa tươi, không thích uống nước trái cây, tôi thích quần áo có màu sắc trang nhã, thích những đồ trang sức
mà mấy nữ sinh kia thường tức giận đòi có." Giọng nói của Từ Tiểu Trí
càng ngày càng bén nhọn, tiếng càng ngày càng lớn.
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Tôi không biết còn có
thể nói cái gì, từ lúc anh vào đại học A thì tôi đã biết ngay cô ấy vẫn
có hảo cảm thật sâu với anh, nhưng tôi không biết cô ấy lại yêu anh sâu
đến như vậy.
"Hai người là anh em đó có biết hay không, hai người như vậy là làm trái với luân lý, hai người như thế này gọi là loạn luân, hai người như vậy
sẽ không có kết quả tốt, sẽ phải chịu nguyền rủa." Từ Tiểu Trí không
ngừng đưa tay đẩy người của tôi. Tôi có chút không biết làm sao nhìn
Tiểu Nhã đứng một bên vẫn không nói nửa câu.
"Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô, cô mau cút ra ngoài, cút ra
ngoài cho tôi." Tôi bị đẩy ra khỏi cửa chính, khung hình cũng hung hăng
ném ở cạnh chân tôi. Tôi nhặt khung hình lên nhìn cửa lớn phòng nghỉ
ngơi đóng chặt một chút rồi xoay người rời khỏi tiệm áo cưới.
Về đến nhà tôi đặt khung hình vào trên tủ đầu giường, nằm trên giường
nghĩ tới những lời mà Từ Tiểu Trí nói hôm nay và ánh mắt nhìn tôi lúc ấy của Tiểu Nhã, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, tôi
biết rõ tôi và anh như vậy là trái với đạo đức, nhưng những lời này từ
trong miệng người khác nói ra lại đánh sâu vào tim tôi còn khó thừa nhận hơn gấp trăm lần so với trong tưởng tượng của tôi.